Bà Xã Ngốc Nghếch! Đố Em Chạy Thoát!

Ngoại truyện 9: Hoa đẹp đến mấy cũng tàn, tình đẹp đến mấy cũng tan.



Thượng Trung Quốc Nhân cùng Dạ Nhã Nhã đã ở bên nhau được hơn hai năm. Giận hờn có, chia tay có, hạnh phúc có…

Tình cảm thoáng chốc nhạt phai? Hay ngày một sâu đậm?

Dường như ở cả hai, dần dần xuất hiện một vách ngăn cách vô cùng lớn. Quốc Nhân ban đầu thì rất cẩn trọng trong nghề nghiệp, thư kí của anh luôn là con trai.

Dần về sau, có lẽ mọi thứ đang thay đổi. Bên cạnh anh toàn những cô gái thanh mảnh, có dáng nhìn siêu chuẩn cùng khuôn mặt tuyệt sắc.

Đi bàn công việc, đi tiệc xã giao,… Lúc nào Quốc Nhân cũng dắt theo những cô gái ấy. Dạ Nhã Nhã như bị lãng quên vào một góc, không ai biết cũng không ai hay.

Không ai biết rằng, cô đã đau như thế nào khi nghe tin anh ngoại tình. Cũng không ai biết rằng, cô đã trải qua những gì để được ở bên anh.

Khi cô nghe người người bàn tán rằng anh đào hoa, lăng nhăng,… Trái tim cô quặn đau như bị ngàn mũi tên xuyên qua.

Cữ ngỡ ràng Quốc Nhân đã hoàn toàn quên đi hình bóng mang tên Đường Nhã Quyên trong thâm tâm, nhưng không!

Nhiều lần anh uống say, cái tên đầu tiên được thốt ra từ miệng anh chính là Quyên Quyên. Nhã Nhã kìm nén cảm xúc, ngăn cho nước mắt rơi, cô không thể để anh thấy bộ dạng yếu đuối của mình.

Thật kì lạ… Ai hãy nói cho cô hay, cô nên làm gì?

Thượng Trung Quốc Nhân không yêu cô như cô tưởng tượng. Anh chưa từng cho cô một danh phận. Ai cũng chỉ nghĩ cô là tiểu tam chen chân trong tình yêu của anh.

Ban đầu, anh thường xuyên an ủi cô nhưng về sau ngày một lặng bóng. Anh đến bar, anh đi club thậm chí anh đã biến thành một con người khác!

Một người đàn ông lăng nhăng và thích chơi gái. Hai năm qua, một khoảng thời gian không ngắn cũng không dài, đủ để con người ta nhận ra được cái gì đúng cái gì sai.

Cô trao cho anh thân thể vàng ngọc của mình. Cô trao cho anh toàn bộ tình yêu mà cô có. Đáp trả tình yêu ấy là gì cơ chứ?

Anh vụng trộm sau lưng cô? Anh nhung nhớ người con gái khác trước mặt cô? Anh gọi tên người từng thương khi ở bên cô?

Tất cả đã quá đủ đối với Dạ Nhã Nhã cô rồi. Tại sao anh không được một phần của Thượng Trung Hàng, anh trai anh?

Có lẽ, người ta đã nói đúng:

“Hoa đẹp đến mấy rồi cũng tàn, tình đẹp đến mấy rồi cũng tan!”

Thời gian không ngắn cũng không dài như thế đã đủ làm thay đổi một người con trai vốn ôn nhu và ấm áp.

Dạ Nhã Nhã nhiều lần nghĩ đến việc rời xa anh. Nhưng… Cô không thể!

Cứ hễ cô quyết định rời xa anh là anh lại đổi tính. Cô mềm lòng tha thứ cho anh từng nào thì anh sẽ càng lấn tới từng đấy.

Cuối cùng, bây giờ, có lẽ duyên đã tận, cô sẽ chia tay với anh, tìm cho mình một tình yêu mới, hạnh phúc hơn…