Bà Xã Ngốc Nghếch! Đố Em Chạy Thoát!

Phần 2: Chương 1: Chờ ngày anh gặp lại em!



Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, khẽ làm đung đưa nhành cây, tán lá. Phía cuối con đường thôn quê trông dân giã nhưng không kém phần tươi đẹp kia, có một cậu bé khoảng chừng 9, 10 tuổi mang một nỗi đượm buồn nào ai thấu.

Mặc ngước lên về phía bầu trời, ánh mắt nhìn về xa xăm. Hòa quyện với khung cảnh ấy, trông cậu thật thê lương và bi ai khó tả.

"Max! Anh làm gì ở đây?"

Một cô bé khoảng chừng 7, 8 tuổivới mái tóc màu hạt dẻ tự nhiên cùng với làn da trắng mịn màng bước đến bên cậu.

"Là em à, Meiz?"

"Anh đang nghĩ, nếu lỡ sau này mình không còn gặp lại nhau thì sẽ như thế nào? Dù sao anh chỉ đến đây vì một kì học ngoại khóa!"

Cậu đáp bằng giọng tuy ôn nhu nhưng vẫn thấm thoát nỗi đau xót. Thực chất, Max chỉ đến đây vì kì học làm quen với môi trường sống của ba mẹ đặt ra cho cậu.

Hơn 1 năm qua, cậu đã đi được rất nhiều nơi, biết được bao điều mới lạ mà ở thành phố, đô thị tấp nập kia không hề có.

Cậu gặp được một cô bé tên Meiz, cũng là một học sinh đến đây để trải nghiệm. Cậu và cô trải qua bao chuyện cùng nhau, buồn có, vui có. Nhìn vào ai cũng ngỡ họ là cặp thanh mai, trúc mã đã quen từ lâu. Nhưng họ nào hay, bộ đôi nhí này mới gặp nhau mà thôi?!

Meiz không mấy tỏ ra chua xót nên đành cười cười khẽ nói:

"Có duyên chắc chắn sẽ gặp lại. Chờ ngày anh gặp lại em nha, Max Thượng!!"

Sau đó, cô lấy tấm hình chụp chung của hai người rồi nắn nót viết lên hai dòng chữ. Không biết chiếc bút từ đâu được cô rút từ đâu ra mà có thể nhanh đến thế?!

Phải chăng, cô đã chuẩn bị sẵn?

Viết xong, cô đặt tấm hình lên tay của Max. Mặt cô dù rạng rỡ thế nào thì cũng không thể che đậy được sự tổn thất, mất mát trong cô. Đôi mắt của cô đã khai ra tất cả.

Max ôm cô vào lòng như không muốn xa cách người con gái mới gặp như đã thân này.

Nhưng... Chuyện gì đến cũng sẽ đến, đã đến lúc họ phải rời xa nhau!

...

Rồi cứ thế, ngày này qua ngày khác, thắm thoát đã hơn 8 năm trôi qua. Tình yêu trong Max giành cho cô bé tên Meiz ấy trở nên trào dâng.

Cậu đi tìm cô, tìm mãi, tìm mãi... Vậy mà các dấu vết cùng với thông tin của cô đột nhiên bốc hơi khỏi mặt đất này.

Tuy thế, cậu vẫn không có ý định từ bỏ. Kiên trì, kiên trì, không quản khó, ngại khổ.

Cho đến một ngày, cậu gặp một cô gái tên Lý Dao Dao. Tại sao khuôn mặt lại có nét giống Meiz đến như vậy?

Ấp ủ hi vọng, niềm tin vụt lên trong thâm tâm Max:

"Có lẽ đó chính là Meiz!"

Cậu hối hận vì lúc xưa chấp nhận lời đề nghị của Meiz rằng sẽ giữ kín thân phận. Nếu có duyên thì hai người sẽ gặp lại nhau.

Cậu thật ngu ngốc! Tại sao lại dễ dàng tin vào cái thứ được coi là số phận kia chứ?

Cậu ở bên cô ta rất lâu. Vậy mà tại sao cậu không có cảm giác rung động hay xao xuyến? Họ được coi như một đôi kim đồng ngọc nữ ở trường, suốt ngày quấn quýt bên nhau, nhưng không đủ để chứng minh Lý Dao Dao là Meiz.

Mặc cho cảm giác lúc nhỏ khác bây giờ ở đâu thì cậu vẫn cố gắng tìm lại nét xưa.

Bỗng dưng, tai họa cứ thế ập đến bên cậu. Bao nhiêu chuyện cứ xảy ra liên tục.

Thám tử cậu thuê đã tìm ra tung tích người con gái năm xưa, và đó không phải là Lý Dao Dao! Meiz mắc một bệnh bẩm sinh còn Lý Dao Dao vô cùng bình thường.

Chưa kể, Meiz còn sinh trưởng trong gia đình tài phiệt, còn Lý Dao Dao là con của gia đình làm công ăn lương không mấy khá giả.

Từ tận đáy lòng, Max trỗi lên sự bi thương khó tả. Hóa ra... Hóa ra... Cậu nhận nhầm người.

Vào chính ngày sự thật được phơi bày thì cũng chính là ngày mẹ cậu đuổi Lý Dao Dao ra khỏi cuộc đời cậu. Không kìm được bản thân, cậu dường như trở thành một con người khác.

Lao đầu vào công việc, chìm đắm trong cơn mê say giữa tình và duyên nghiệt ngã.

Cho đến khi cậu gặp Đường Nhã Quyên, một cô gái xinh xắn, đôi nét giống Lý Dao Dao, đôi nét giống Meiz bất ngờ làm cậu xao xuyến.

Cậu chưa có lại cảm giác này với ai ngoài Meiz.

ɖu͙ƈ vọng, sự khao khát chiếm hữu cùng nhớ nhung khiến cậu nảy lên lòng tham vô đáy. Trêи vạn người, dưới một người, Max Thượng, Thượng Trung Hàng đã đăm chiêu, bày kế để Đường Nhã Quyên cưới anh.

....

Trở về thực tại sau khi hồi tưởng quá khứ, trêи tay Thượng Trung Hàng đang cầm một bức ảnh. Đó chính là ảnh anh và Meiz lúc nhỏ, cô bé khiến anh thương yêu đến hao tâm, tổn sức đầu tiên.

Thấy ông xã đang hòa đắm trong nỗi muộn phiền, Đường Nhã Quyên liền chạy đến, giả vờ hơn dỗi giật lấy tấm ảnh trêи tay Thượng Trung Hàng.

"Xí... Dám gian dối sau lưng em... Anh chết với em rồi!..."

Vừa nhìn thấy nó, nụ cười của cô không còn vướng đọng trêи đôi môi nữa. Thay vào đó là từng giọt, tùng giọt nước mắt tuôn rơi lã chã.

Kí ức ùa về theo từng đợt sóng, bao kỉ niệm ấu thơ cùng người con trai tên Max rong chơi ngoài đồng, cùng thả diều, cùng lon ton bước đi học,...

Cô đưa tay che miệng rồi cố gắng kìm nén tâm trạng rồi ấp úng nói từng câu từng chữ:

"Anh... Anh là Max... Max sao?"

Thượng Trung Hàng gật gật đầu rồi bước đến ôm cô vào lòng, đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào xóa đi sự mặn mà của nước mắt. Sau đó, anh đáp lại bằng giọng ôn nhu, đầy sự vô tội.

"Đúng, là anh! Anh đã biết em là cô bé năm xưa đã làm anh thầm thương trộm nhớ. Cô bé đã từng nói chờ ngày anh gặp lại em.

Bây giờ anh đã tìm được em, ở bên em, là chồng của em. Cuộc đời này, Thượng Trung Hàng anh không hề nuối tiếc về việc gả gay lừa em kết hôn.

Cho đến cùng thì em vẫn là của anh!"

Nhiều năm như vậy mà Đường Nhã Quyên không nhận ra anh. Có lẽ do cô quá thơ ơ rồi. Cô cảm thấy bản thân thật có lỗi.

Tay cô siết chặt người Thượng Trung Hàng. Hai người ôm nhau, trao cho nhau từng hơi ấm.

Ở phía ngoài cánh cửa, một cậu bé đang đưa mắt vào nhìn lén rồi cất giọng trêu chọc:

" Cuối cùng mami ngốc của chúng ta cũng biết được sư thật rồi Nam Nam ơi! "