Bà Xã Ngốc Nghếch! Đố Em Chạy Thoát!

Phần 2: Chương 6: Lướt qua nhưng không hề hay biết



Vì lúc nào Đường Nhã Quyên, mẹ anh gọi đều là chuyện quan trọng nên anh thường để loa ngoài. Nào ngờ đêm hôm đó, vì biết rằng con trai tiếp xúc với phụ nữ mà quấng quầng cả đêm không ngủ. Tưởng rằng gọi điện vì lần này có người xâm nhập mạng máy chủ của công ty, ai biết rằng bà sẽ làm chuyện như vậy?

Cả phòng được một phen cười hả hê, chung quanh đều vang ngập tiếng cười. Thế nhưng rồi họ cũng biết điểm dừng, thấy Thượng Tử Nam không vui, cúp máy Đường Nhã Quyên rồi còn dùng ánh nhìn lạnh như băng ngàn năm vĩnh cửu đánh lên người họ thì họ đã không còn tâm trạng rồi.

Hồn xiêu phách lạc bay muôn nơi, sợ rằng Thượng tổng của họ sẽ giận cá chém thất mà tống họ qua chi nhánh ở châu Phi hoặc là vùng hẻo lánh nào đó. Đã có người từng bị như thế nên đám nhân viên giống họ chỉ biết im thin thít vì mối làm ăn.

"Các người đi về hết đi"

Thượng Tử Nam một tay day day trán, một tay khua khua tỏ ý kêu họ ra về. Ai nấy đều tỏ ra bất ngờ, không biết nay Thượng tổng của họ có uống nhầm thuốc hay không? Hoặc là do ban nãy được làm chuyện tình cảm với một phụ nữ nên tính cách có phần chuyển biến?!

Người này người kia xì xào bàn tán không yên. Họ cứ nhìn nhau rồi cười gian tà, cười tà mị. Trợ lí Lập, Lập Minh lúc này chỉ biết lấy khăn tay ra lau những giọt mồ hôi chảy ra vì sợ hãi. Trong lòng anh lúc này tràn ngập nỗi lo âu, anh suy nghĩ:

"Chết các người rồi, 1/3 trong các người không bị điều công tác hoặc đuổi việc thì tôi không làm người!"

Đúng y như lời Lập Minh suy nghĩ, vài giây sau, thấy đám nhân viên ngỗ nghịch của mình không chịu đi ra mà còn đứng nói ra nói vào, Thượng Tử Nam bực tức, dùng giọng sắt lạnh ngập vẻ uy hϊế͙p͙ nói:

"Hình như tôi chiều các người quá rồi các người tạo phản đúng không? Trợ lí Lập, cho những người cười to nhất, nói nhiều nhất qua châu Phi. Phần còn lại tăng gấp đôi công việc được giao cho tôi!"

Lập Minh thở dài, lén lai mồ hôi nước mắt rồi nghiêm nghị trả lời:

"Vâng thưa tổng tài!"

Những người từ nãy đến giờ nói nhiều, cười to liền run cầm cập. Biết trước không dại dột như thế. Tưởng rằng tổng tài sắp có người yêu rồi hiền lành nhưng không hề! Thượng tổng cao cao tại thượng ấy còn độc ác hơn. Người nào người nấy khóc ròng trong tuyệt vọng ở đáy sâu cõi lòng, mặt gượng cười tỏ ý tác thành ý kiến của Thượng Tử Nam rồi bước ra ngoài.

"Òa... Òa..."

"Huhu..."

"Quả này chết chắc rồi!"

"Phải xa vợ con mất rồi!"

"Tôi phải sống sao đây trời đất quỷ thần ơi!"

"Ông trời ơi hãy cho con một đường sống, vợ con con đang chờ con ở nhà!"

Thoát khỏi căn phòng họp như ngục tù, ai nấy cũng đều buông ra những lời nói than trách, rầu rĩ, cầu trời khấn phật. Bất ngờ Thượng Tử Nam cũng đi ra để về lại phòng mình. Nhìn thấy tổng tài bước ra, họ thu lại lời nói, thu lại gương mặt buồn sầu, nghiêm nghị đứng chào:

"Thượng tổng!"

"Thượng tổng ngủ ngon!"

...

Đêm đấy, Thượng Tử Nam ở phòng tổng tài, anh không hề chợp mắt xíu nào. Anh nghĩ về hình ảnh cô gái tóc hồng tuyệt đẹp kia. Khuôn mặt cô xinh nghiêng nước nghiêng thành, có chút lai lai nước khác. Vẻ đẹp hiền lành, ôn nhu kèm thêm sự sắc sảo ở gương mặt được kết hợp hài hòa một cách hiếm thấy. Ngoài ra, cơ thể, số đo ba vòng của cô cũng rất chuẩn.

Chốn Thượng Hải không lớn, không bé này rất khó để kiếm ra ai như thế. Nhưng nếu có kiếm ra thì cũng chính là người mẫu hoặc siêu mẫu quốc tế. Thế mà cô lại cải trang nam nhân làm phục vụ ở chốn phức tạp kia? Thật khó hiểu!

Nhưng dù lí do ra sao thì Thượng Tử Nam cũng đã quyết định cô ấy là người của anh! Anh trước giờ là một người có trách nhiệm, bản thân anh cảm thấy nhục nhã nhất chính là việc ăn xong rồi phũi bỏ. Cho nên, mặc cho hôm đó anh bị chuốc thuốc hay có lí do nào khác thì anh vẫn sẽ tìm ra cô và chịu trách nhiệm.

Nguyên một đêm anh nghĩ về cô, nghĩ đi nghĩ lại nhiều đến mức không tài nào ngủ nỗi. Rồi anh lại bước đi kiếm bình rượu vang mình thích nhất, chuyên nghiệp rót ra một ly rồi thưởng thức. Dáng vẻ anh nhâm nhi từng giọt rượu mang vẻ đẹp hút hồn. Đã nhìn vào rồi thì sẽ không bao giờ rút ra được!

Thượng Tử Nam ở đây đến trưa, sáng sớm anh có chợp mắt tầm cỡ 30 phút. Nhân viên, trợ lí không ai dám tiến lại gần, để cho tổng tài yên giấc, mơ đẹp.

Sau rồi anh thức dậy, thấy điện thoại ngập tin nhắn. Anh nhớ đến việc mẹ bắt về nhà vì lí do nhảm nhí, xong anh cũng ngoan ngoãn nghe theo. Đứng dậy mặc áo vào rồi đi xuống đại sảnh tập đoàn. Anh nhanh chóng leo lên xe, rồ ga rồi đi mất.

Anh không hề hay biết, bản thân đã bỏ lỡ một chuyện đại sự. Anh đã lướt qua người anh cần tìm mà không hề hay biết. Anh vừa đi thì có một chàng trai nhỏ nhắn mang vest đen phóng xe đến. Chiếc xe ấy cũng không phải dạng vừa, cũng là siêu xe ferrari như bao tổng tài khác.

Phải chăng, cô ấy đến vì chuyện làm ăn? Cô trong dáng vẻ nam nhân tuyệt đẹp, với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành làm bao mỹ nhân trong công ty chao đảo, thậm chí còn có thể bẻ cong cả đàn ông. Thượng tổng đã đẹp trai rồi, người này còn đẹp ngang Thượng tổng.

Bước lại bàn lễ tân, cô cởi kính ra, nở nụ cười chuyên nghiệp, giả giọng nói một cách ấm áp:

"Xin chào, tôi là Vũ Sơ Minh, CEO của MNB. Tôi có thể gặp Thượng tổng được không ạ?"