Chỉ Rung Động Vì Em Audio

Chương 29: Không biết nguyên nhân



Ánh mắt của Khương Dao dừng ở trêи mặt Lý Trác Nhĩ, mấy giây sau, cô điềm đạm cười, cự tuyệt nói: “Không được, đêm nay em còn có chút công việc phải xử lý, hai người cứ đi đi. Xin lỗi, Lý tiểu thư.”

Giọng điệu của Lý Trác Nhĩ hơi mang sự tiếc nuối, “Không có việc gì, vậy thì đành phải để lần sau.”

“ừm.” Khương Dao nhìn về phía Cố Mục Niên, “Em đi ra ngoài trước đây?”

“Ừm.” Anh gật đầu.

Khương Dao cầm USB ra khỏi văn phòng, trở lại chỗ ngồi của mình. Cô liền suy nghĩ, vừa rồi vì cái gì mà mình lại cự tuyệt.

Đầu tiên chắc hẳn là, cô không thích cùng người không thân thuộc lắm ngồi cùng bàn ăn cơm, trừ phi có trường hợp quan trọng. Tiếp theo, ít nhiều gì thì cô cũng có thể nhìn ra… Lý Trác Nhĩ có lẽ có ý với Cố Mục Niên, cô ấy phỏng chừng cũng hi vọng mình không có mặt để cho bọn họ khoảng thời gian riêng tư.

Nghĩ như vậy, trong lòng Khương Dao dâng lên một cổ phiền não, lại không biết là do nguyên nhân gì. Cô có cảm giác giống như lãnh địa của mình bị người khác xâm phạm vào vậy, nhưng mà rõ ràng là cô không ghét Lý Trác Nhĩ.

Cô cúi đầu xuống, không suy nghĩ gì thêm về việc này nữa, rồi sau đó cầm USB đi vào văn phòng của Băng Thanh.

Chạng vạng, sắc trời dần tối. Các đám mây bắt đầu đen kịt áp hướng mặt đất.

Gần đến giờ tan tầm, Cố Mục Niên từ văn phòng đi ra, trong tay anh cầm túi công văn, vừa đi vừa nhìn đồng hồ, tiểu lý ở phía sau tất cung tất kính theo sát.

Khương Dao ngẩng đầu nhìn lên, đoán được anh hẳn là đi gặp Lý Trác Nhĩ vì buổi hẹn kia.

Lúc này, tầm mắt của cô và Cố Mục Niên giao nhau ở trong không trung, nếu là lúc trước thì cô sẽ cùng anh mỉm cười, nhưng hôm nay chỉ là nhìn thoáng qua, liền cúi đầu xuống.

Bước chân của Cố Mục Niên ngừng lại một bước, sau đó lập tức khôi phục bình thường,đi về phía cửa thang máy.

Cô nghe tiếng bước chân của anh càng lúc càng xa, liền bắt đầu ngẩn người.

Một lát sau, văn phòng liền náo nhiệt, đã tới giờ tan việc, tất cả mọi người đều nói muốn mau về nhà, thừa dịp mưa rào có sấm chớp còn chưa tới.

Dương Nhược nói với Khương Dao: ” Em mau về đi, phỏng chừng sắp đổ mưa đấy.”

“Chị đi trước đi, em cũng sẽ lập tức trở về.” Khương Dao đáp.

“Ừm, bái bai.”

Trong văn phòng, mọi người đều dần dần đi sạch, chỉ còn một mình Khương Dao ngồi sửa thiết kế bản thảo, cô làm việc quên mất thời gian, thẳng đến khi nghe từng giọt to mưa nện ở trêи cửa sổ, cô mới phản ứng được.

Cô đứng lên liền thấy, bên ngoài sắc trời mờ mịt, mưa rất lớn còn kèm theo tiếng sấm rền. Khương Dao bận rộn đem cửa sổ đóng kỹ, không để cho nước tạt vào.

Lúc này là khẳng định không thể về đi, có đi dù thì cũng sẽ bị ướt… Cho nên cô tính ở lại trong chốc lát để đợi mưa nhỏ lại.

Năm phút sau, cô đã làm xong việc, nhưng mà mưa còn chưa giảm nhỏ, cô cầm ly nước đi vào chỗ nghỉ.

Ở tầng lầu này mọi người cũng đều đi sạch, lúc này lòng cô cũng nhẹ nhàng một chút, miệng cũng bắt đầu không kiêng nể gì mà ngâm nga vài câu.

Cô hát cũng không phải quá hay, cho nên cơ bản cô sẽ không ở trước mặt người ngoài mà ca hát, nhưng mà bây giờ chỉ có một mình cô nên cô cũng liều mạng chút.

Cô đứng ở trước quầy bar, chậm rãi rót nước, vừa hát xong một cái cao trào, liền nghỉ ngơi một lát, phía sau truyền tới một giọng nam: “Sao lạikhông tiếp tục hát?”

Cô sợ tới mức tay run lên, cái ly nước liền bị cô làm ngã, nước bên trong tức thì hoa hoa chảy ra, cánh tay Khương Dao bị người đằng sau kéo lại một chút, lui về sau một bước, vững vàng tựa vào trong ngực Cố Mục Niên.

Khương Dao nhanh chóng quay đầu, liền nhìn thấy con ngươi đen như mực của anh đang nặng nề nhìn cô. Anh ôm cánh tay phải tay của cô vẫn không có buông ra.

Anh mở miệng: “Xin lỗi, làm em sợ.”

Cô nhìn rõ là anh, trong lòng kinh ngạc, hai má lại bắt đầu nhanh chóng mạo hồng.

Tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở trong này?! Vậy anh đã đứng ở đây bao lâu rồi … Có phải đã nghe được cô vừa rồi ca hát hay không… Che mặt.

Giờ phút này anh biết động tác của anh làm cho mặt cô đỏ lên cho nên liền buông cô ra. Nhưng mà anh lại nhịn không được xoa xoa đầu của cô, đùa đùa hỏi: “Làm sao, sợ đến choáng váng?”

Khương Dao ngẩng đầu giận dữ trừng anh một chút, “Anh đi đường đều không phát ra một chút thanh âm a? Bất cứ người nào cũng sẽ bị dọa.” Người này lớn như vậy nhưng đôi khi còn rất ngây thơ.

Anh khẽ cười, lại cùng cô giải thích: “Anh sai rồi. Lần sau sẽ không đùa như vậy nữa.”

Cô mím môi, cảm thấy nghi hoặc: “Đêm nay, không phải anh cùng Lý tiểu thư đi ăn cơm sao? Như thế nào…”

“Đi đến nửa đường, nhìn thấy trời mưa, lo lắng cho em không có biện pháp để về nhà, cho nên anh liền đổi buổi ăn cơm, trở lại đón em.”

Khương Dao nghe vậy, trong lòng nóng lên, nhiệt độ cũng dần dần truyền đến trêи mặt, “Em đây không phải quấy rầy hai người các ngươi hẹn hò chứ…”

Anh ở trêи trán của cô búng một cái, ” Nói loạn cái gì, hẹn hò cái gì vậy? Cũng có những người khác nữa, cho nên anh không đi cũng không có việc gì.”

Khương Dao ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, giọng điệu ngọt lịm: “Thật ra anh không cần đến đón em, em có thể tự trở về.”

“Đứa ngốc, đi thôi, mang em đi ăn cơm, “

Khương Dao cong môi, đem bàn tay xoa xoa, liền trở lại trêи vị trí lấy túi xách. Cô đi theo anh xuống lầu, anh liền hỏi cô muốn ăn cái gì.

“Ăn… Thịt cua hầm đi?” Cô đề nghị.

“Được.”

Vốn đêm nay Khương Dao không có hứng thú, nhưng mà bây giờ lại cảm thấy khẩu vị rất tốt, tâm tình cũng khá hơn.

Cố Mục Niên cúi đầu, nhìn thấy bộ dánh mỉm cười của cô, “Mang em đi ăn cơm, vui vẻ như vậy?”

Khương Dao mỉm cười, hào phóng thừa nhận: “Đúng nha.”

Anh cũng cười theo.

——

Cuối tuần, Khương Dao cùng Cố Mục Niên về biệt thự. Thời gian gần đât, công ty có rất nhiều chuyện bận rộn, Khương Dao cũng rất lâu không có đi qua Cố gia. Cho nên sáng sớm thứ bảy, Tuyết Mạt liền cho nhắn tin cho cô bảo cô lại đây chơi.

Vì vậy, sáng sớm cô liền sang Cố gia.

Tuyết Mạt vừa nhìn thấy Khương Dao, liền đau lòng dắt tay cô, “Dao Dao, dì Cố thấy còn có chút gầy, có phải làm việc quá cực khổ hay không?”

“Con không sao, chính là khả năng trước kia dì Cố cho con ăn ngon như vậy, bây giờ không được ăn nữa cho nên đã gầy một chút.”

“Đứa nhỏ này…”

Tuyết Mạt cười cười mang cô đi vào phòng khách, “Chú Cố ở trong thư phòng còn Mục Niên sáng sớm đã ra ngoài chạy bộ còn chưa có trở lại.”

Khương Dao đi lên chào hỏi chú Cố, sau đó xuống lầu, Tuyết Mạt liền bảo giữa trưa hôm nay muốn cô ở ăn cơm, dì ấy hầm cho cô ít canh bổ dưỡng muốn bồi bổ cho cô một chút

Hai người tiếp tục trò chuyện, cửa lớn bị đẩy ra, là Cố Mục Niên trở về

Chỉ là làm bọn họ đều không nghĩ đến, phía sau Cố Mục Niên còn có một người phụ nữ, Khương Dao nhận ra, là Lý Trác Nhĩ!

Cố Mục Niên cùng Lý Trác Nhĩ đều mặc đồ thể thao.

Khương Dao ngẩn ra, bọn họ đây là cùng nhau hẹn đi chạy bộ?

Tuyết Mạt cũng có chút sững sờ, cô gái nàu từ đâu đến?

Cố Mục Niên nhìn Khương Dao, mới giới thiệu: “Mẹ, vị này tống thanh tra thiết kế của WNF gần đây đang hợp tác với Chí Sinh … Vị này là mẹ tôi, còn Khương Dao sẽ không cần tôi giới thiệu nữa chứ.”

Lý Trác Nhĩ vui vẻ gật gật đầu, khóe miệng lộ ra 2 cái lúm đồng tiền: “Chào dì ạ, con là Lý Trác Nhĩ, hôm nay lúc chạy bộ vừa vặn gặp được Cố tiên sinh liền mạo muội tới đây chào hỏi”

Tuyết Mạt mỉm cười, “Chào Lý tiểu thư, nếu đã đến rồi thì liền tiến vào ngồi một chút, còn chưa ăn điểm tâm sao?”

“Dì khách khí rồi, gọi con là Trác Nhĩ được rồi…”

Lý Trác Nhĩ đi theo Tuyết Mạt vào phòng ăn, Khương Dao xoay người, liền bị Cố Mục Niên kéo lại.

Chỉ thấy anh cầm khăn mặt, lau mồ hồ trêи cổ, tiếng nói trầm thấp dò hỏi: “Ăn điểm tâm chưa?”

“Em ăn rồi. Anh mau đi ăn đi

“Cùng đi ăn đi.”

“Vâng…”

Tuyết Mạt mang Lý Trác Nhĩ đi phòng ăn, nhìn lại, nhìn thấy Cố Mục Niên lôi kéo Khương Dao đi ở phía sau, dì ấy cười nói với Lý Trác Nhĩ: ” Con xem Mục Niên kìa, cùng Dao Dao chính là thân, hai người vẫn giống khi còn nhỏ vậy.”

Lý Trác Nhĩ hơi giật mình, cũng theo cười gượng hai tiếng, “Bọn họ quả thật quan hệ tốt vô cùng.”

Cố Mục Niên mang theo Khương Dao đi tới, thanh âm của Tuyết Mạt cũng truyền đến lỗ tai của bọn họ, “Nha, Mục Niên từ nhỏ đến lớn cũng không có đối với những cô gái khác như vậy, ngươi mà chưa thấy qua bộ dáng của nó khi ở cạnh Dao Dao giống như bạn trai vậy.”

Lý Trác Nhĩ vốn tưởng rằng Cố Mục Niên nghe được sẽ phản bác lại, nhưng không nghĩ rằng anh chỉ cười nhẹ, tiếp tục lôi kéo Khương Dao đi về phía trước, còn sắc mặt Khương Dao có đôi chút hồng.

Bốn người ở trước bàn ăn ngồi xuống, Khương Dao cùng Cố Mục Niên một cạnh nhau, Lý Trác Nhĩ ngồi đối diện với anh.

“Dao Dao, con còn muốn ăn chút gì nữa không?” Tuyết Mạt hỏi.

Kỳ thật cô ăn đã muốn no rồi, nhưng mà không biết vì sao Cố Mục Niên nhất định muốn kéo cô lại đây, cô cũng không thể ngồi không, cho nên liền lấy một ly sữa.

Mà Lý Trác Nhĩ ngồi ở đối diện, yên lặng quan sát Cố Mục Niên. Cô ấy phát giác, ngày thường anh cũng mang theo khí chất thanh lãnh, nhưng mà các phương diện nào của anh của đều cho cô rất vừa lòng. Mẹ của anh cũng là một người rất ôn nhu, hoàn cảnh gia đình hẳn là cũng rất tốt.

Cô ta cảm thấy mình đi một chuyến này, thu hoạch không ít.

Nhưng mà… Cô ta thấy Cố Mục Niên bóc hảo một cái trứng luộc, bỏ vào chén của Khương Dao, dặn dò Khương Dao: “Đem trứng gà ăn đi.”

“Ăn… Em rất no.” Khương Dao đem cái đĩa đẩy về phía trước.

“Ngoan, ăn một cái nữa thôi.”

Khương Dao bĩu môi, muốn cự tuyệt, làm sao thái độ của Cố Mục Niên càng thêm cường thế.

Lý Trác Nhĩ nhìn bọn họ, trong lòng có chút ẩn ẩn không thích hợp, cô có cảm giác quan hệ giữa bọn họ không đơn giản như vậy, ít nhất thái độ mà Cố Mục Niên đối đãi Khương Dao, là thái độ mà cô chưa từng gặp qua.

Cơm nước xong, Khương Dao cùng đi với Cố Mục Niên. Khương Dao cảm thấy có chút chống đỡ, liền trừng mắt với người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Chỉ ăn một bữa cơm, nhất định muốn em qua ăn cùng là làm chi?”

Anh nhướn mày bình tĩnh giải thích: “Sợ xấu hổ.”

Xấu hổ cái gì… Khương Dao ngẫm lại, không phải là bởi vì Lý Trác Nhĩ sao?

Hai người ngồi xuống sô pha, một lát sau Lý Trác Nhĩ cùng Tuyết Mạt liền từ phòng ăn đi ra. Bốn người ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm.

Cố Mục Niên nhận một cú điện thoại, liền lên lầu xử lý công việc, trùng hợp lúc này Tuyết Mạt cũng phải đi phòng bếp đem canh xử lý một chút, phòng khách trong liền chỉ còn lại hai người là Khương Dao và Lý Trác Nhĩ.

Lý Trác Nhĩ đi lại bên cạnh cô, ngồi xuống, cười đến như gió xuân quất vào mặt, “Khương tiểu thư, tôi thực hâm mộ cô.”

“Hả? Vì cái gì?”

“Thật ra từ lúc nhỏ tôi chính là bị an bài, tôi căn bản muốn học làm phát thanh chuyên nghiệp, nhưng mà bởi vì gia cho nên tôi phải đi theo con đường thiết kế này, xuất ngoại du học cũng là một tay cha mẹ tôi an bài. Cho nên tôi đặc biệt hâm mộ cô, có thể họ thứ mình muốn học, người trong nhà còn ủng hộ cô.”

“Thật ra mỗi người mỗi khác, nhưng mà bây giờ cô đặc biệt ưu tú.”

“Ân, ” Lý Trác Nhĩ lắc đầu, “Tôi đã lớn như vậy, không nói qua vài lần yêu đương, nói thật cha mẹ tôi cũng thực lo lắng về vấn đề hôn nhân của tôi.”

“Như thế nào sẽ?”

“Là yêu cầu của tôi tương đối cao… Đúng rồi, khương tiểu thư, bình thường cô cùng Cố tiên sinh rất quen thuộc, cô có biết anh ấy có gì vui được không?”

Khương Dao sửng sốt, trong lòng nào đó ý tưởng như sau mưa xuân măng bất tri bất giác xông ra, “Lý tiểu thư, cô là có ý đối với anh ấy…”

Trêи mặt Lý Trác Nhĩ lập tức thể hiện nữ nhân đặc hữu ngượng ngùng cùng quyến rũ, cô ấy mím môi, nói: “Tôi quả thật là có ý với Cố tiên sinh, anh ấy rất phù hợp với hình mẫu nửa kia của tôi”.