Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 16: Kiếp nạn số mệnh



Sắc mặt người đàn ông cực kỳ khó coi, khó nhọc rít ra một câu từ kẽ răng: "Kiếm Khoa Ngọc… là thanh kiếm trấn sơn của Bách Kiếm Sơn, xưa nay tâm cao khí ngạo, coi rẻ người đời, sao lại nhận tên phế vật nhỏ bé không linh mạch như ngươi làm chủ?"

Minh Chúc rũ mi, không để ý đến, nhìn ánh sáng ánh ra bốn phía quanh mũi kiếm trong tay, than hờ: "Xem ra trước kia đúng là trách oan cho tiểu sư đệ, ai như vầy mà cứ bị kẻ khác kêu không linh mạch này không linh mạch nọ đúng là không thoải mái, haiz, về rồi phải nói xin lỗi nó mới được."

Người đàn ông hung ác nói: "Trả lời ta!"

Minh Chúc nhếch môi cười, đầy vẻ vô lại nói: "Ta cứ không trả lời đấy."

Hắn cầm kiếm thong thả đi lên phía trước một bước, vong linh quỳ lạy sát đất run lên, tựa như muốn vùi đầu xuống đất.

Minh Chúc cũng chả buồn nhìn đến, từ tốn đi đến chỗ cách người đàn ông có sương đen vờn quanh năm bước, tóc dài rũ tới eo không gió cũng tự bay, nhàn nhạt nói: "Ta xưa nay vẫn là người không phạm ta ta không phạm người, lúc trước ta với tiền bối tử tế thương lượng, người lại chẳng biết đạo lý chuyện gì cũng cần chừa lại đường lui, cứ phải đuổi tận giết tuyệt đám hậu bối chúng ta."

Hắn nhẹ nhàng đưa thanh kiếm lên, ánh sáng nhạt từ mặt bên rưới xuống, tranh tối tranh sáng rõ ràng khiến cho lúm đồng tiền tuyệt đẹp không tỳ vết như ác quỷ đòi mạng: "Kẻ giết người rồi sẽ bị người giết, chẹp, tiền bối sống lâu hơn ta, đạo lý này hẳn phải hiểu chứ? Nếu ta giết người không tính là làm tăng sát nghiệt nhỉ."

Hắn nói xong, kiếm phong trong tay tựa chuồn chuồn đạp nước, nhẹ nhàng điểm ba điểm vào hư không trước mặt, thân Khoa Ngọc linh lực ào ào trút ra, giữa hư không hóa thành ba mũi kiếm hư ảo bay lên.

Trường kích vẫn run kịch liệt như cũ, người đàn ông bị khí thế cả người Minh Chúc ép đến chấn động, tia tức giận trên mặt theo đà lướt qua, nắm chặt thanh trường kích suýt sợ thành một đống, nhấc lên hơi gõ xuống đất - tuy là gõ nhẹ thôi nhưng mặt đất nhộn nhạo như tiếng kim loại va chạm, khí đen bốn phía xung quanh nháy mắt bị hắn kéo lại kết thành bộ xương khô thật to, xông đến gần trong gang tấc, rít gào thành tiếng.

Mái tóc dài của Minh Chúc bị gió điên cuồng thổi tung bay, hắn lười nhác nhìn bộ xương khô như ác quỷ trước mặt, cười một tiếng, nói: "Sống trong Phế Kiếm Trủng, hơn nữa còn có thể điều động linh hồn khí linh, chuyến này đến đây quả là giúp ta mở mang kiến thức."

Người đàn ông lạnh lùng nói: "Đừng đánh đồng ta với lũ kiếm linh cấp thấp kia."

Ngón tay thon dài của Minh Chúc tùy ý chấm, phong nhận(1) mang theo ba luồng kiếm khí trước mặt ngoan ngoãn thuận theo xoay tròn xung quanh ngón tay hắn, nói: "Vậy ngươi rốt cuộc là loại nào? Vong linh? Vong linh có thể điều khiển binh khí trong Phế Kiếm Trủng ta cũng là lần đầu thấy đó."



Binh khí trong Phế Kiếm Trủng toàn là binh khí cũ bị vứt bỏ sau khi chủ nhân chết, kiếm linh tiêu tán theo, bên trong phong ấn tất cả vong hồn chủ nhân nó thu hoạch khi còn sống, chưa từng nghe qua vong linh có thể điều khiển binh khí.

Người đàn ông duỗi trường kích run bần bật, chỉ về phía Minh Chúc, hẳn nhiên không muốn Minh Chúc nói chuyện thừa thải, kiếm kinh tàn khuyết trong trường kích tuy rằng bị Khoa Ngọc làm cho sợ hãi, nhưng người đàn ông này khi còn sống chắc cũng là vị đại năng linh lực ngập trời, dù chỉ là dáng dấp vong linh tàn khuyết, khí thế phát ra từ trên người vẫn làm người ta run sợ trong lòng.

Hằn cầm trường kích đâm ra một đạo kiếm khí nguyên lành chứa sương đen, gào thét rạch nát hư không, không nghiêng không lệch đánh về phía mạch môn(2) của Minh Chúc.

Minh Chúc cười lạnh: "Hoa gạo mà cũng dám giành tỏ sáng với mặt trời?"

Cơ mà lời vừa nói ra biểu tình trên mặt hắn có chút khó đỡ, chắc là cảm thấy thẹn, chỉ đành đỏ cả mặt, bàn tay khớp xương rõ ràng phất ra trước mặt một đạo kiếm khí, linh lực bỗng tiết ra, thế như chẻ tre lao đến va chạm với kiếm khí sương đen kia.

Đỏ và đen va chạm giữa không trung, kiếm Khoa Ngọc tuy là mang khí thế cao nhân nhất đẳng nhưng ngặt nỗi Minh Chúc là tên gà mờ củi mục, lấy cứng đối cứng một lát vẫn là bị kiếm khí từ người đàn ông kia chặn lại, "ầm" một tiếng cắn nuốt kiếm quang màu đỏ, uy thế không giảm, gào thét đánh tới phía Minh Chúc.

Minh Chúc không chút hoang mang, lần nữa vung ra luồng kiếm quang đỏ, đánh nổ luồng kiếm khí đen vô lực đang nhào tới trước mặt, linh lực rơi lả tả.

Người đàn ông lần nữa nhấc trường kích, đang định ngưng tụ kiếm khí đột nhiên cảm thấy tia sáng đỏ lóe lên, bộ xương khô sau lưng rít gào một tiếng, xương trắng bước xéo lên trước mặt hắn va chạm vào thế kiếm đang đánh xuống của Khoa Ngọc, chặn một đòn trí mạng thay người đàn ông đó.

Một trận âm thanh u u nhộn nhạo khắp Phế Kiếm Trủng nổi lên, binh khí bị vứt bỏ trên vách núi ào ào rơi đầy đất.

Minh Chúc giơ kiếm chém vào bộ xương khô vướng tay vướng chân, không kiên nhẫn "chậc" một tiếng, ngón út cầm kiếm ngoặc nhẹ lên, luồng kiếm khí sau cùng bị lôi kéo, vụt qua bên mặt phá không lao ra, xông thẳng tắp vào trường kích trong tay người đàn ông.

Xung quanh chỉ nghe được tiếng nứt gãy trong trẻo vang vọng, Minh Chúc thuận thế lùi về sau, tùy ý ném kiếm Khoa Ngọc đi, mặc nó tự do trôi giữa không trung.

Trường kích trong tay người đàn ông bị luồng kiếm khí đánh gãy ngay giữa, linh lực đen chỗ nứt gãy chen nhau chạy ra, rất nhanh lại yên tĩnh không động đậy.

Người đàn ông tức giận nói: "Ngươi!"

Minh Chúc: "Vẫn là hoàn toàn yên ắng tương đối ổn hơn, lát nữa lấy về cho sư đệ chơi."

Bộ xương khô phía sau người đàn ông bỗng nhiên rít lên, linh lực bạo trướng, dần dần hợp thể với người đàn ông đầy sương đen kia, thân hình như hóa thành tàn ảnh quỷ mị ngay tại chỗ, kế đó trong nháy mắt vụt đến chỗ Minh Chúc.

Sau khi bẻ gãy trường kích, Minh Chúc thấy kẻ trước mặt chẳng còn đe dọa được gì, lòng khoan thai, còn đang nghĩ làm sao vơ vét thật nhiều vũ khí phế phẩm còn linh khí cho Lục Thanh Không, không nghĩ tới kẻ trước mặt hãy còn chiêu nữa, tốc độ của tàn ảnh quá nhanh, hắn không thể bắt kịp hình dáng người nọ, chỉ cảm thấy hắc ảnh xông đến trước mặt, sát khí bức người ập vào theo.

Người đàn ông mặt mày dữ tợn như ác quỷ, bổ nhào đến trước mặt Minh Chúc, nghiến răng nghiến lợi, giận điên lên: "Sâu kiến! Để mạng lại đây!"



Minh Chúc bị khí thế này ép run cả người, cơ thể ý thức được mà né khỏi sát chiêu trí mạng kia, sau đó tựa như không chịu khống chế, theo bản năng, hắn cầm kiếm Khoa Ngọc chém về phía hắc y nhân kia, chém ra kiếm sắc bén nhất, khó khăn ngăn trở sát chiêu trí mạng.

Vẻ mặt hắn như nước sâu, kiếm Khoa Ngọc trong tay tựa như mang theo ngọn lửa nóng rực cuồn cuộn, ngay lúc ngăn cản kiếm khí của làn sương đen đáng sợ kia còn phản công một đợt.

Chỉ nghe mấy tiếng "keng, keng" của kim loại va đập, kiếm Khoa Ngọc trong tay Minh Chúc chỉ thẳng vào giữa ngực người đàn ông kia, ngọn lửa "phừng" cháy, lan lên trên, từ từ đốt đám người đã là vong linh thành tro.

Minh Chúc ngẩn ra nhìn màn này, chính tay đâm kẻ địch trước mặt một cách dễ dàng vốn là chuyện vui mừng, nhưng không biết đầu óc hắn mắc điên thứ gì, tia hoảng loạn và sợ hãi dần bò lên khuôn mặt, tay cầm kiếm cũng thoáng run.

Người đàn ông đó nửa người bị ngọn lửa đốt cháy đen, chắc là biết mình đại nạn đã tới, không phản kháng nữa, nét hung dữ trên mặt chầm chậm hiện ra ý cười dữ tợn, giọng nói đứt quãng: "Hồng Liên Hỏa… Ha ha ha, đến kiếm chiêu người còn dùng Minh Tâm Quyết mà Minh Chiêu không dạy cho ai, vậy mà còn nói Minh Chiêu là kẻ thù của mình?"

Cả người Minh Chúc run lên, thất thần lui hai bước, run run đưa tay rút kiếm Khoa Ngọc ra khỏi người hắn, nói: "Câm miệng."

Nam nhân tự giễu mình: "Năm đó Minh Chiêu lợi dụng kiếm linh khiến ta chết thảm dưới binh khí của mình, bị nhốt ở Phế Kiếm Trủng này mười mấy năm không được giải thoát, mà hiện giờ còn bại dưới tay con hắn, ha ha ha, buồn cười ghê."

Tay cầm kiếm Khoa Ngọc của Minh Chúc đang run, hắn rũ mũi kiếm xuống, hàng mi dài khẽ run, thấp giọng nói: "Câm miệng, hắn không phải cha ta."

Người đàn ông cũng lười vạch trần, đôi mắt nham hiểm hung ác trừng chằm chặp vào Minh Chúc, ác ý nói: "Tên nhóc ngươi tin số mệnh không?"

Minh Chúc cúi đầu không đáp, hẳn là vì ban nãy theo bản năng đánh ra Minh Tâm Quyết nên chán ghét bản thân mình rồi, hận không thể chém rớt tay dùng kiếm mới an tâm.

"Không tin?" Nửa thân người đàn ông đã hóa tro tàn, chỉ còn khúc xương miễn cưỡng chống đỡ không để hắn ngã xuống.

Thuở còn sống hắn là ma tu bị người đời bài xích, trốn trốn tránh tránh nửa đời người cuối cùng táng mạng dưới chính binh khí của mình, sau khi chết cũng kéo theo hơi tàn thịt xương không sống không chết nhiều năm, cả đời này dù sống hay chết hắn cũng chỉ như trò cười.

Nhưng khi hồn sắp phi phách sắp tán, hắn như đem hết thảy kiên cường nghị lực một đời ra dùng cả, một thân xương khô như cũ, đỉnh thiên lập địa mà đứng thẳng.

Minh Chúc nhìn xương khô bắt đầu sụp đổ, hồi lâu sau nói: "Ta không tin."

Khuôn mặt người đàn ông cũng chậm rãi hóa tro tàn, hắn nhếch miệng cười, da dẻ trên mặt nứt cả, tro tàn rào rào rơi xuống, trong đồng tử đỏ tươi như lưu lại ngọn lửa sau cùng, gằn từng tiếng nói; "Ta tin, vì ta có thể nhìn đến."

Sau khi Minh Chúc dùng Minh Tâm Quyết, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt nhoài, hoàn toàn không muốn nói chuyện với ai, cho dù người đàn ông nói ra loại lời nhìn tới mệnh số cũng không khơi dậy chút hứng thú nào của hắn.

"Ta thấy được số mệnh ngươi, Minh Chúc." Người đàn ông hoàn toàn biến thành bộ hài cốt, nhưng âm thanh tựa như linh hồn sắp tan biến mất truyền đến, "Ta thấy ngươi chết không tử tế, thảm thiết bò ra từ vạn xương khô, quãng đời còn lại bị vạn người phỉ nhổ, lén lút mà sống, ta còn thấy bạn bè người thương đều rời xa ngươi… Chỉ có ngươi một mình, thân đeo muôn vàn núi xương biển máu… Kết cục…"



"Minh Chúc, ngươi sẽ… giống phụ thân mình…" Hài cốt sột soạt rơi xuống đất, bị Hồng Liên Hỏa chưa cháy hết quét thêm lần nữa, "Cả đời không có được điều bản thân theo đuổi, người thương lâm cảnh ngọc vùi hương chôn(4), kẻ hận sống lâu trăm tuổi…"

Câu nguyền rủa ác độc cuối cùng bị một vốc lửa từ từ cháy hết, sau khi lửa tắt tựa như cỏ cháy lụi tàn, chẳng còn tìm thấy ở đâu.

Minh Chúc ngơ ngác nhìn tro tàn trắng bệch, không biết bị lời nguyền rủa kích động hay vì lý do nào, tay cầm kiếm kịch kiệt run, rất nhanh, kiếm Khoa Ngọc thoát tay rơi xuống đất, vang "leng keng" thật to.

Minh Chúc như bị âm thanh đó làm bừng tỉnh, mờ mịt nhìn kiếm Khoa Ngọc nằm trên đất, hình như muốn cúi người nhặt, nhưng vừa động hai chân đã mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất.

"Kiếm… của mình…" Đôi môi tái nhợt của hắn nhẹ mấp máy, kế đó chỉ thấy trước mắt tối sầm, thân hình đơn bạc bỗng ngã ra đất, máu sau lưng rất nhanh nhuộm mặt đất thành vũng đỏ.

Người thương, ngọc vùi hương chôn, kẻ hận, sống lâu trăm tuổi?

Minh Chúc mơ mơ màng màng nghĩ: "Thế thì bi thảm thật."

- --

(1) Phong nhận: Lưỡi đao gió

(2) Mạch môn: Vị trí bắt mạch

(3) Nguyên văn: 米粒之华也敢与日争辉 - Mễ lạp chi hoa dã cảm dữ nhật tranh huy, ý nghĩa tương tự như múa rìu qua mắt thợ.

(4) Nguyên văn là Ế ngọc mai hương (vùi ngọc chôn hương) - 瘗玉埋香: Cái chết của người con gái đẹp.