Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 23: Trường Diên Duyệt Ngọc



Bởi vì những lời này của Chu Phụ Tuyết mà mãi cho đến khi ba người dừng chân nơi trấn nhỏ gần nhất với ranh giới Nhật Chiếu, Minh Chúc cũng chẳng nói với Chu Phụ Tuyết lấy một câu.

Vốn là Chu Phụ Tuyết muốn nói Minh Chúc so với năm năm trước có thêm ít da thịt, không giống hồi đó quá gầy gò, ít ra cõng cũng không làm mình bị cộm xương, cũng không có ý chê bai gì.

Nhưng chả biết Minh Chúc bị mấy lời này chọt vào ống phổi nào, mặc kệ Chu Phụ Tuyết giải thích ra sao hắn cũng không nghe, không nghe, chết cũng không nghe, mặt không cảm xúc, nhảy từ trên người Chu Phụ Tuyết xuống, loạng choạng đi nhanh mấy bước đuổi theo Lục Thanh Không, không thèm để ý đến hắn.

Ngày thường Chu Phụ Tuyết chuyện gì cũng thành thạo, lần này nếm mùi không biết phải làm sao, xưa nay hắn không giỏi nói năng, ở chung với Minh Chúc cũng toàn là Minh Chúc lải nhải không ngừng, ngần ấy năm làm gì có chuyện Minh Chúc không để ý tới hắn.

Mãi đến khi mọi người vào trấn nhỏ khói bếp lượn lờ, Chu Phụ Tuyết cũng chưa nghĩ ra phải giải thích với Minh Chúc như thế nào.

Trấn nhỏ ở chỗ xa xôi, nhưng kẻ lui tới cũng nhiều thật, hoàng hôn buông xuống, người đi lại trên đường rộn ràng, cũng không biết náo nhiệt hơn núi Nhật Chiếu bao nhiêu.

Minh Chúc đã bao năm không thấy thế gian ồn ào náo động, hắn lập tức hưng phấn, đi nhanh vài bước chen vào đám đông đông đúc, áo đỏ phất phới chẳng mấy chốc đã không thấy tăm hơi.

Chu Phụ Tuyết với Lục Thanh Không tính tình lạnh nhạt, không thích nơi đông người, đứng xa xa nhìn theo, cũng không sợ Minh Chúc chạy mất.

Lục Thanh Không tuy là không thích Chu Phụ Tuyết nhưng vẫn nhớ lần này xuống núi là giúp sư đệ rèn luyện, nhân lúc này, hắn hờ hững hỏi: "Chuyến này xuống núi đệ dự tính tới đâu?"

Tầm mắt Chu Phụ Tuyết vẫn luôn đuổi theo bóng đỏ trong đám đông kia, thất thần đáp: "Thành Duyệt Ngọc."

Núi Nhật Chiếu xưa nay chẳng có quy tắc gì, nói là xuống núi rèn luyện còn không bằng nói là đi chơi, thành Duyệt Ngọc là thành trì phồn hoa bậc nhất Tích Mộc Quốc, người đến đi mỗi ngày không kể xiết là bao, là nơi hợp nhất với hoang phí xa hoa, đúng là nơi giải sầu… à nhầm, rèn luyện tốt nhất.

Lục Thanh Không nói: "Từ núi Nhật Chiếu đến thành Duyệt Ngọc cũng phải ngàn dặm, ngồi Hành Diên cũng mất gần hai ngày đường, đệ chắc chắn đại sư huynh chịu nỗi?"

Lúc này Chu Phụ Tuyết mới thu hồi tầm mắt, lãnh đạm liếc Lục Thanh Không một cái, nói: "Lời này của huynh là có ý gì?"

"Cứ cách một quãng thời gian đại sư huynh phải xông tới sơn môn một lần là điều cả Nhật Chiếu ai cũng biết, ngần ấy năm rốt cuộc đạt được ước nguyện thoát khỏi nhà giam cầm tù mình, chắc đệ không thật sự ngây thơ cho là huynh ấy sẽ đi với đệ tới thành Duyệt Ngọc chơi trò gia đình, sau đó gì cũng không làm ngoan ngoãn quay về Nhật Chiếu chứ?"

Lòng Chu Phụ Tuyết đột nhiên nặng nề.

Hắn đã chẳng còn là đứa trẻ ai nói gì cũng tin năm năm trước, mấy năm nay Minh Chúc toàn tâm toàn ý thoải mái theo đuổi chuyện ăn chơi, nhưng cách một đoạn thời gian thì sấm đánh cũng không đổi phải xông vào sơn môn, tuy là lần nào kết quả cũng chỉ có bị kết giới sơn môn núi Nhật Chiếu đánh văng về, còn bị Quy Ninh chân nhân bùng nổ cơn giận phạt một trận cũng không thể dẹp được chuyện hắn chủ động tìm chết.

Chu Phụ Tuyết tự hỏi mấy năm nay mình đã hiểu biết thấu đáo tính cách Minh Chúc, đó vẫn là lần đầu thấy hắn chấp nhất, bướng bỉnh với một chuyện như vậy. Có một lần trong lúc vô tình đi theo, nhìn thấy Minh Chúc ngày thường dịu dàng thấm nhuần là vậy lại lộ ra vẻ mặt tràn đầy ác độc với thứ gông cùm xiềng xích trong suốt kia - dù cho chỉ trong nháy mắt.

Lục Thanh Không nhìn bộ dạng sắc mặt tái nhợt của hắn, lòng không dưng vui vẻ: "Lần này đệ đưa huynh ấy ra ngoài nhưng có chắc chắn huynh ấy sẽ theo đệ quay về Nhật Chiếu không? Nếu huynh ấy thà chết cũng không về, phía sư phụ đệ sẽ ăn nói sao?"

Chu Phụ Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, tựa như muốn phản bác nhưng lại thấy hắn nói không phải không có lý.

Lục Thanh Không còn muốn thọc dao thêm đôi câu, đám đông nhốn nháo phía trước đột nhiên truyền lại một trận huyên náo không dứt, có người cao giọng hét cái gì mà "tiên nhân hạ phàm á", lời nói kỳ quái.

Chu Phụ Tuyết nghiêng đầu nhìn, tức khắc có dự cảm không hay, hắn chẳng kịp cãi với Lục Thanh Không, liều mạng đẩy đám người kia ra, chen hết nửa ngày mới chen đến giữa dòng người xô đẩy chen chúc nhau.

Chẳng sai tẹo nào, khuôn mặt yêu kiều chẳng gì che lại của Minh Chúc bị lắm kẻ nơi trấn nghèo chưa trải sự đời vây lại xem, mà bản thân hắn cũng chẳng để ý xung quanh ồn ào, ngồi xổm trước quầy hàng lựa đồ, lâu lâu nhìn sang quán chủ mặt đỏ cả để hỏi giá, bộ dáng trì độn quá thể.

Để ý kỹ sẽ thấy, đám người vây quanh không muốn rời đi vậy mà đa số toàn là nam, khi Chu Phụ Tuyết đang trợn mắt há hốc, một gã đàn ông nham nhở làm bộ đứng đắn(1) ho khan một tiếng, phe phẩy quạt đi tới ngồi xổm xuống kế Minh Chúc, dịu dàng nói: "Cô nương."

Minh "cô nương" nghi hoặc ngẩng đầu, sửng sờ một chút, chỉ tay vào mình, mặt mờ mịt.

Người đàn ông nhìn tới chính diện khuôn mặt của Minh Chúc, đôi mắt hiện lên tia kinh động vì nhìn thấy cái đẹp, cân nhắc khép quạt nâng cằm Minh Chúc, mờ ám nói: "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ(2), gặp cô nương ở đây là duyên phận, chẳng hay tiểu sinh có thể biết được tên nàng(3) hay chăng?"

Chu Phụ Tuyết thấy có kẻ dám trêu đùa đại sư huynh ngay dưới mắt mình lập tức giận tím mặt, đang muốn xông lên dạy cho tên này biết hôm nay hắn có bị đập gãy chân cũng gọi là "hữu duyên", đột nhiên Minh Chúc cười nhẹ.

Minh Chúc đại khái nhìn ra kẻ trước mặt nhìn hắn thành con gái, đàn ông gặp phải chuyện này, nếu không phải xấu hổ giận dữ muốn chết thì cũng giận tím mặt, cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị sỉ nhục, cơ mà Minh Chúc sinh ra đã khác người ta - ít ra da mặt hắn dày hơn người ta nhiều.

Chỉ thấy hắn duy trì tư thế bị quạt nâng cằm, ra vẻ dịu dàng chớp mắt, ép giọng thật nhỏ, dịu dàng thưa: "Tiểu nữ họ Chu, tên gọi Phụ Tuyết, xin hỏi tôn tính đại danh(4) của công tử."

Chu Phụ Tuyết: "..."

Gã đàn ông mắt mù kia không nhìn ra hắn và Minh Chúc giống nhau, đều là đờn ông, lập tức phấn khởi, liến thoắng không dứt kể sạch sẽ ba đời nhà mình ra.

Dường như Minh Chúc diễn đến ghiền, lã chã nước mắt chực trào nhìn gã ta, mắt ngập niềm mong mỏi, hắn đưa đồ đã lựa kĩ cho quán chủ, vỗ vỗ eo, đột nhiên "ấy" một tiếng, ra vẻ kinh hoảng: "Chuyến này ra cửa gấp quá, quên mang tiền theo, sợ là…"

Gã kia tức khắc thấy sắc thì lú đầu(5), không đợi hắn nói hết đã móc túi tiền ra từ ngực, đỏ mắt nói: "Ta ra tiền thay cô nương."

Minh Chúc lập tức hớn hở nói lời cảm tạ không dứt, hơn nữa còn mặt dày vô sỉ chọn thêm mấy món đồ chơi đắt tiền, cảm thấy hài lòng mới đứng dậy tạm biệt.

Chu Phụ Tuyết: "..."

Chu Phụ Tuyết trơ mắt nhìn hắn chẳng tốn đồng nào ôm đi đống to, lưỡi khéo như lò xo(6) dăm ba câu đuổi đám người quấn mình đi, lúc này vui vẻ ra mặt đi tới cạnh hắn.

Dường như Minh Chúc giả gái giả thành nghiện, ngay cả đi đường cũng mang theo đầy đủ vẻ đẹp yêu kiều vốn có, nếu không phải Chu Phụ Tuyết biết, chắc cũng như lũ đàn ông ngốc kia nhìn hắn thành con gái.

Minh Chúc đi tới cạnh hắn, chơi đùa một hồi như thế làm hắn quên mất mới nãy còn trở mặt vì Chu Phụ Tuyết nói mình béo, mặt tràn đầy sự vui vẻ nói: "Ha ha ha xuống núi chơi vui thật, bọn họ vậy mà tưởng huynh là nữ, huynh đẹp đến vậy thật à?"

Hắn nói, quay sang dùng ngón tay bắn nụ hôn cho người đàn ông đang lén nhìn mình, gã ta lập tức đỏ phừng mặt, dưới chân như lơ lửng suýt đâm vào cây cột.

Chu Phụ Tuyết: "..."

Lục Thanh Không cạnh bên chờ đã lâu rút ra đấu lạp vải lụa đen mỏng(7) đội lên đầu Minh Chúc, nhàn nhạt nói: "Không cần dụ tới phiền phức không cần thiết, đi, chúng ta trước cứ tìm khách điếm nghỉ ngơi, sáng sớm mai đi tìm Hành Diên Đài."

Minh Chúc đội đấu lạp, vừa ăn đồ ăn vặt mua đến vừa hàm hồ nói: "Hành Diên Đài? Chúng ta sẽ ngồi Hành Diên à?"

"Ừm, Hành Diên là Trường Diên đi đường do Thực Thẩm Quốc nghiên cứu ra, nghe nói khung đáy Hành Diên(8) là do xương khô của Trường Diên ghép thành, thêm vào pháp trận linh lực có thể có thể kéo vật nặng to lớn, có hiệu quả ngày đi ngàn dặm không tầm thường." Lục Thanh Không nói, "Chúng ta đi từ Nhật Chiếu đến thành Duyệt Ngọc, sợ là chạy chết mười con ngựa cũng mất thời gian hơn cả tháng, ngồi Hành Diên(8) đi luôn sẽ nhanh hơn."

Minh Chúc "a" một tiếng, nghi ngờ: "Huynh nghe nói về Hành Diên rồi, nghe là một thuyền lớn có thể chở ngàn người, nhưng theo huynh biết, từ đây tới thành Duyệt Ngọc hình như đâu có sông chính nào đủ cho thuyền lớn như vậy di chuyển."

Lục Thanh Không hơi nhướng mày, nói: "Huynh thấy Hành Diên đi đường thủy ở đâu vậy?"

Minh Chúc chỉ qua Chu Phụ Tuyết: "Có lần trước khi đi ngủ đệ ấy đọc sách nói là đọc cho huynh nghe, huynh nhớ mang máng thế."

Chu Phụ Tuyết đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, đệ nhớ rõ khúc sau đệ cũng đọc mà, Hành Diên có thể đi đường thủy, nhưng không phải là không phải đường thủy thì không thể đi."

"A, chắc huynh chưa nghe tới đã ngủ rồi." Minh Chúc tò mò nói, "Không đi đường thủy vậy đi đường nào?"

Hắn cười hai tiếng, trêu: "Tóm lại là không bay trên trời ha."

Hai người im lặng nhìn hắn.

Vẻ mặt tươi cười của Minh Chúc tức khắc biến mất.

Lục Thanh Không từ từ nói: "Hành Diên, Hành Diên, sư huynh, đệ vừa nói, đáy Hành Diên là dùng xương khô Trường Diên lắp thành, huynh cảm thấy pháp khí chế từ xương Trường Diên biết bay sẽ gắn bánh xe chạy trên đường à?"

Lập tức mặt Minh Chúc xám như tro tàn.

Minh Chúc che lại khuôn mặt, một đường này ba người đi nhẹ nhàng hơn hẳn, rất nhanh đã tới một gian nhà trọ, lấy hai căn phòng còn lại sau cùng.

Đại để Minh Chúc bị phương thức vận hành hung tàn của Hành Diên dọa sợ vỡ gan, cả người mơ màng nghi hoặc, nghe được còn hai căn phòng, hắn theo bản năng chọn ở chung phòng với Chu Phụ Tuyết, Lục Thanh Không cũng mừng khỏi phải chen chung phòng với kẻ khác, vào phòng là khóa trái cửa, không biết mân mê cái gì.

Chu Phụ Tuyết mang chút điểm tâm nổi danh ở nơi này lên lầu, đẩy cửa đã thấy Minh Chúc ngồi trên chiếc giường không rộng mấy, đang vén áo ngoài đưa tay vuốt bụng mình, mặt nghiêm nghị, tựa như xoắn xuýt mình béo chỗ nào.

Chu Phụ Tuyết: "..."

Minh Chúc bị tiếng đẩy cửa làm giật mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồ ăn ngon trong tay Chu Phụ Tuyết, bày ra vẻ mặt lạnh lùng cao quý "Ta không có hứng thú với mấy tục tằng này", trùm chăn lăn lên giường.

Chu Phụ Tuyết bỏ đồ xuống, khuyên: "Sư huynh, ăn chút gì đi."

Minh Chúc sớm tịch cốc(9) nhưng do ham hưởng thụ, trước nay đồ ăn đưa tới sẽ không từ chối, đây là lần đầu tiên Chu Phụ Tuyết thấy hắn cự tuyệt chuyện ăn uống.

Minh Chúc đưa lưng vào tường, kéo chăn đến đỉnh đầu, giọng rầu rĩ: "Huynh không ăn."

Hắn sờ cái bụng gầy nhỏ phẳng lì của mình, nghĩ: "Sẽ ăn tới béo mất."

- --

(1) Gốc là Nhân mô cẩu dạng: Bền ngoài đứng đắn nhưng lại cư xử thấp kém, xấu xa, thường dùng với ý mỉa mai

(2) Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ: Có duyên ngàn dặm cũng gặp nhau

(3) Gốc là Phương danh: Danh thơm, chỉ tên gọi người con gái (trẻ)

(4) Tôn tính đại danh: Tên người khác (một cách kính trọng), tên người mình kính trọng

(5) Gốc là t*ng trùng thượng não đấy… Chính là cái mọi người nghĩ đó… (;´Д`)

(6) Xảo thiệt như hoàng: Miệng lưỡi trơn tru, biết cách ăn nói, giỏi ngụy biện

(7) Nón rộng vành đính lụa mỏng (đen) rủ xuống, thường có tác dụng che mặt người đội hoặc tránh nắng(ヽ´ω')

(8) Tác giả viết là Trường Diên, nhưng xem đến đoạn sau Lục Thanh Không nói là Hành Diên nên mình đổi theo.

(9) Tịch cốc - 辟谷: Người tu hành từ bỏ ăn uống để chuyên tâm vào việc tu đạo