Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 39: Mộng lớn hoang đường



"Năm đó Na Liêm bị mấy vị đại năng vây công, yêu đồng bị khoét sống, cuối cùng bị kiếm Hồng Liên của Minh Chiêu đánh cho trọng thương, rơi xuống vách Tế Nhật, xương cốt cũng không còn." Thẩm Hồng Xuyên lại điểm vào ấn ký hoa sen trên mu bàn tay, suy đoán: "Mới nãy hắn nói trên người huynh có mùi vị của Na Liêm, hẳn là vong linh kéo dài không tan dưới kiếm Hồng Liên, đừng để trong lòng."

Minh Chúc nhíu mày: "Nhưng mà… ký ức…"

Thẩm Hồng Xuyên không nói, chắc là không biết làm sao để dối gạt cho qua, chỉ đành duy trì nụ cười.

Minh Chúc vẫn rối như cũ, ban nãy trong đầu chợt lóe ra dáng người, còn đang đau đầu, trên lầu hai đột nhiên có tiếng kêu khóc nức nở, hắn nhìn về phía tiếng kêu thì thấy Nam Thanh Hà ngồi trên bậc thang gỗ, dụi mắt, lệ rơi đầy mặt, bên cạnh còn hai hộ vệ thấp giọng khuyên gì đó.

Minh Chúc vội bước qua, nói: "Thanh Hà, sao lại khóc? Ai chọc đệ à?"

Nam Thanh Hà vừa dụi mắt xong, thấy hắn như nắm được sợi rơm cứu mạng, "oa" một tiếng, lao xuống khỏi bậc thang, như yến non về tổ mà tông vào ngực Minh Chúc: "Oa hu hu Minh ca ca! Minh ca ca!"

Minh Chúc bị tông vào ngực suýt ngất, khó khăn lắm mới bảo trì được tư thái huynh trưởng đáng tin, nhẹ nhàng ôm Nam Thanh Hà, dịu dàng nói: "Sao lạ giống đứa trẻ con thế này, không sợ người khác cười sao? Khục…"

Thiếu chút nữa bị tên nhóc này tông chết rồi.

Người tới dự tiệc đại để đều biết thân phận của Nam Thanh Hà, lúc này đứng một bên chỉ trỏ.

Nhưng bây giờ Nam Thanh Hà chẳng để ý gì nữa, chùi nước mắt nước mũi lên áo ngoài của Minh Chúc, nói: "Đệ không biết nên làm gì bây giờ mới đúng, đều là đệ sai hu hu, ca ca… là đệ hại Hề Sở."

Minh Chúc bị lời nói câu trước chả ăn nhập câu sau của hắn làm đầu nở ra, đành nửa ôm hắn ra khỏi tiền sảnh, ngồi trên hành lang dài ít người lại qua chỗ hậu viện, thấp giọng an ủi.

Dù sao quần áo của Chu Phụ Tuyết trên người Minh Chúc cũng bẩn rồi, hắn chả để ý, kéo luôn vạt áo lau mặt cho Nam Thanh Hà, lại gần nói: "Mấy người hồi nãy đúng là đang cười đệ, đúng là, cười cái gì chứ? Đừng khóc nữa nha, hóa ra mấy kẻ có quyền thế giáo dưỡng cũng không ra sao ha, đúng là mở mang tầm mắt."

Nam Thanh Hà không biết nghe hiểu không, liều mạng gật đầu phụ họa theo.

Minh Chúc cố sức nhớ lại dáng vẻ người đàn bà chanh chua mắng người của Lục Thanh Không lúc trước, nói theo: "Một đám rõ nham nhở, đạo mạo trong khi không bằng ai cả, mất mặt."

"Ừa, ừa!"

Minh Chúc không giỏi mỉa mai người ta, mắng hai câu là cạn hết vốn từ, đột nhiên trêu: "Hồi trước huynh có một đứa sư đệ, giống như đệ, rất ưa khóc, cả ngày theo đuôi huynh mà nước mắt cứ lưng tròng, bị bắt nạt cho cũng không biết chạy, chỉ biết khóc."

Nam Thanh Hà nghẹn ngào ngẩng đầu: "Sau... Sau đó thì sao?"



Minh Chúc nhún vai: "Cứ nó khóc là huynh đập nó, cuối cùng đánh cho nó trốn khỏi sư môn."

Nam Thanh Hà: "..."

Minh Chúc nói nhảm, thấy Nam Thanh Hà như cũng ngừng khóc rồi, thở nhẹ một hơi, nói: "Nào, nói một chút cho ca ca nghe, đệ với Hề Sở rốt cuộc là chuyện gì?"

Nam Thanh Hà khóc một lúc mới dừng lại, chần chờ hồi lâu mới thút tha thút thít nói: "Mấy ngày trước Hề Sở nói với đệ muốn biết tin của thành Đất Trũng, đệ… đệ bèn lén đến Văn Phong Lâu mua ngọc lệnh giúp hắn, nhưng lúc đưa hắn xem bị phụ thân bắt gặp."

Minh Chúc: "Ặc… cha đệ không cho đệ nói chuyện với Hề Sở à?"

Nam Thanh Hà nói: "Ban đầu là cho, nhưng sau khi Hề Sở thấy được tin tức trong ngọc lệnh nói thành Đất Trũng sớm đã diệt vong, cả người không ổn lắm, cho nên phụ thân mới bắt hắn tham gia tiệc rượu hôm nay, bắt hắn hu hu…"

Thấy hắn lại sắp khóc đến nơi, Minh Chúc vội vàng nói: "Có ý gì? Chẳng lẽ hắn vẫn luôn không biết tin thành Đất Trũng sớm đã diệt vong sao?"

Nam Thanh Hà cắn môi, lắc đầu: "Phụ thân vẫn luôn không nói cho hắn, chỉ nói hắn ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ trả yêu đồng của Na Liêm lại cho hắn, thuận tiện đưa hắn về thành Đất Trũng."

Minh Chúc chỉ cảm thấy hít thở không thông, có chút khó tin, chỉ vì cái này mà Hề Sở bị Nam Việt lừa gạt bằng ấy năm ư?

"Hắn vẫn luôn cảm thấy Na Liêm còn sống, nghĩ là lấy lại yêu đồng rồi thì sẽ trở về thành Đất Trũng." Nam Thanh Hà nói, càng nói càng thầy Hề Sở phải chịu uất ức, lại nhỏ giọng khóc nấc.

Minh Chúc vuốt đầu hắn, khe khẽ thở dài, không biết phải mở miệng an ủi ra sao.

Đúng này, sảnh trước truyền tới tiếng vang rung trời, tựa như có kẻ ngã xuống từ chỗ cao lẫn trong tiếng ồn ào khi va đập với gỗ, ngay sau đó, một luồng yêu tức khổng lồ lập tức bao trùm toàn bộ Lược Nguyệt Lâu.

Nam Thanh Hà sửng sốt, nghiêng ngả lảo đảo bò dậy: "Là… Là Hề Sở!"

Minh Chúc đứng dậy ngay, theo Nam Thanh Hà chạy vào sảnh trước.

Bấy giờ Lược Nguyệt Lâu loạn thành một đống, yêu tức dồi dào và linh lực đan cài vào nhau, gỗ nát văn tung tóe, một người đẫm máu nằm giữa đống đổ nát không rõ sống chết, sảnh đường to như thế ai cũng chạy loạn lên, một số ít các tu sĩ đứng đó nhìn lên đầy kiêng kỵ.

Một loạt tiếng bước chân chầm chậm nhẹ vang, Hề Sở thong thả đi ra từ phòng trong tầng hai, sau lưng còn hiện ra hư ảnh chín đuôi, vẫn là bộ dáng lạnh như băng sương xưa nay, chỉ là thú đồng trở thành một màu đỏ tươi.

Quần áo Hề Sở hỗn loạn, chỗ chưa che lại trên người lộ ra đầy vết đỏ, lúc ẩn lúc hiện, hắn cũng chẳng để ý nhiều vậy, hơi nghiêng đầu, đôi mắt trống rỗng đảo qua đám người đang im ru như ve sầu ngày đông ở sảnh đường, mấp máy làn môi mỏng: "Minh… Chiêu…"

Trong ngọc lệnh Nam Thanh Hà mua cho hắn, kết cục của Na Liêm viết nhẹ tênh một câu: Minh Chiêu đả thương, rơi xuống Tế Nhật, không toàn thây.

Không ai có thể điều khiển thần trí của Thành Yêu, mà Nam Việt lại dùng thời gian mấy trăm năm, lợi dụng một lời nói dối, dựa vào tiếng chuông vàng trong trẻo kia mà thuần hóa một Hề Sở lãnh diễm vô song(1) thành thứ đồ chơi ai cũng có thể hiếp đáp.

Mãi đến khi Nam Thanh Hà giao ngọc lệnh vào tay, chẳng kịp chuẩn bị đã đột ngột vứt hiện thực đẫm máu đến trước mặt hắn.

Quỷ Phương bị diệt, địa mạch khô cằn, thành trì đổ xuống, đổi tên Đất Trũng, ngọn cỏ chẳng mọc.

Yêu đồng của Na Liêm bị cướp đoạt, rơi xuống vách núi Tế Nhật, xương cốt chẳng còn.

Lúc này Hề Sở mới hay, Thành Yêu mấy trăm năm trước sớm đã chẳng còn tồn tại, dù hắn có lấy lại được tự do cũng đã chẳng còn nơi để về.

Hề Sở ở đó mấy trăm năm, sớm đã bị Nam Việt dùng chuông vàng thuần hóa ra bản năng thuận theo, biết được sự thật, hắn có tâm phản kháng nhưng thân vẫn tuân theo mệnh lệnh không chịu hắn khống chế, mãi đến vừa rồi cơ thể bị cơn đau đớn đánh úp đến, trong chốc lát yêu đồng đỏ tươi lên, bừng tỉnh từ cơn ác mộng.



Hề Sở để chân trần, nhảy nhẹ xuống từ lầu hai, rũ hàng lông mi dài, nhìn kẻ bị hắn đánh đến máu tươi đầm đìa, máu tươi trên mặt đất như đánh thức hắn, hắn "a" nhẹ, giọng nhỏ bé, yếu ớt nói: "Ta… tìm… Minh Chiêu…"

Nam Thanh Hà: "Hề Sở!"

Hề Sở xoay người, nhìn Nam Thanh Hà nhào tới chỗ hắn, hơi nghiêng đầu, con ngươi liếc về phía Minh Chúc đang vội vàng chạy tới, thú đồng co lại.

Nam Thanh Hà còn chưa chạy tới bên cạnh Hề Sở đã cảm thấy một trận gió lạnh phất qua bên tai, đôi mắt lóe ra tia sắc bén, đến lúc hắn phản ứng lại, Hề Sở đã thoáng lướt qua người hắn, thân hình như quỷ mị phóng về phía Minh Chúc.

Hề Sở điểm nhẹ mũi chân xuống đất, đuôi hồ ly thật to trôi theo thân hình đơn bạc của hắn, vạt áo tung bay, mặt không lộ ra cảm xúc gì đánh tới phía Minh Chúc còn đang sững sờ.

Thẩm Hồng Xuyên vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt ở bên cạnh bấy giờ nơi hốt hoảng, thoát khỏi sự khống chế của Thành Yêu không phải là chuyện sức người làm được, hắn nhớ tới lúc trước Hề Sở nói với Minh Chúc câu "giết ngươi" kia, trong lòng giật thột: "Sư huynh!"

Nhưng Thẩm Hồng Xuyên muốn cản lại cũng đã muộn, thân hình Hề Sở vụt nhanh, cứ như chỉ một nhoáng đã đến bên người Minh Chúc, năm ngón tay thon dài duỗi về phía chiếc cổ lộ ra bên ngoài cổ áo.

Con ngươi Thẩm Hồng Xuyên co rút: "Dừng tay!"

Nháy mắt, bàn tay lạnh băng tràn đầy lệ khí của Hề Sở nhẹ nhàng sờ bên mặt Minh Chúc, khuôn mặt vẫn luôn hững hờ hiện ra một tia sững sờ, kế đó cả người nổi lên, trôi một vòng quanh người Minh Chúc, mũi chân điểm nhẹ xuống đất mới nhẹ nhàng đáp xuống.

Hề Sở một tay ôm mặt Minh Chúc, tóc dài, quần áo rũ cả xuống đất, lệ khí khắp người cũng dần tiêu tán, trong mắt hiếm được lại lộ ra tia mịt mờ, nhẹ giọng nói: "Ngươi… không phải huynh ấy…"

Minh Chúc ngơ ngác nhìn hắn.

Hề Sở sờ khuôn mặt hắn, lại nói: "Ngươi khóc… cái gì?"

Minh Chúc bấy giờ mới phát hiện bản thân mình không biết tại sao lại rơi nước mắt đầy mặt.

Hắn ngơ ngẩn nhìn Hề Sở, thì thầm: "Ta… không biết."

Từ bé, khi mẫu thân mất hắn khóc lần đó, còn thì về sau dù là lúc bị cưỡng ép phế bỏ linh mạch, đau đớn thấu xương hắn cũng không rơi một giọt nước mắt, lần này đối mặt với một người xa lạ, hắn lại không biết vì sao trong lòng lại dâng lên nỗi chua xót không thể khống chế, thậm chí nước mắt rơi xuống mà còn chưa nhận ra.

Hề Sở an an tĩnh tĩnh nhìn hắn, bàn tay mọc ra vuốt sắc như có thể đâm xuyên qua người Minh Chúc bất cứ lúc nào, hắn dùng lòng bàn tay mềm mại chạm nhẹ vào vệt đỏ trước mắt Minh Chúc, nói nhẹ: "Huyết mạch, trên người ngươi… rất kỳ lạ."

Không dưng Minh Chúc cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung, một luồng cô tịch bi thương to lớn ùa vào, làm nước mắt hắn muốn ngừng rơi rơi càng tợn.

Thậm chí so với Hề Sở hắn còn ngờ vực hơn, sao bản thân mình lại khóc như kẻ ngốc khi đối mặt với một người xa lạ chẳng chút liên quan.

Minh Chúc rất muốn ngừng những giọt nước mắt mất mặt này lại, nhưng lúc này hắn mới nhận ra, thân thể này, cảm xúc này như chẳng chịu sự khống chế của hắn, trừ bỏ bi thương rơi nước mắt, hắn đến cả cử động cũng không được.

Động tĩnh dữ dội này cuối cùng làm kinh động tới Nam Việt mới rời đi chưa bao lâu, hắn vội vã chạy qua, nhìn sơ qua cả sảnh đường gần như đã bị Hề Sở đập nát, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Hề Sở!"

Hề Sở ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn rũ mắt nhìn Minh Chúc như cũ, hắn nói: "Ta…"

Nam Việt: "Nếu muốn yêu đồng của anh trai mình, bây giờ dừng tay lại ngay cho ta!"

"Ta… giết ngươi không nổi." Hề Sở đột nhiên nói.

Thẩm Hồng Xuyên đứng cạnh người đầy mồ hôi lạnh, khả năng Minh Chúc không phát hiện ra, nhưng từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng Hề Sở quanh mình không có lệ khí kia thật ra lúc vừa tới gần Minh Chúc đã đặt một tia linh lực ngay giữa lưng hắn, chỉ cần một suy nghĩ thôi, linh lực đó sẽ xuyên thẳng qua người Minh Chúc, biến hắn thành cái lỗ máu.



Chỉ không rõ vì sao hắn vẫn luôn chưa ra tay.

Đôi môi mỏng của Minh Chúc khẽ mấp máy, nước mắt vẫn tuôn rơi.

"Ta biết, nếu ta còn hành động, không chỉ, không giết được ngươi…" Hề Sở vẫn nhẹ nhàng vuốt ve vệt đỏ nơi đáy mắt Minh Chúc, "còn sẽ tự khiến mình, mất mạng."

Minh Chúc đối diện với đôi mắt của Hề Sở.

Nếu khuôn mặt của Minh Chúc khó phân nam nữ, hồng liên yêu diễm rực rỡ, vậy thì khuôn mặt của Hề Sở là hàn mai băng sương thanh lãnh(2), lúc hai khuôn mặt tuyệt mỹ kề sát vào nhau, phản ứng đầu tiên của mọi người xung quanh không phải là nhìn thấy cảnh đẹp ý vui mà là cảm giác quỷ dị, tự như hơi lạnh thấu xương từ dưới lòng đất

Hề Sở nói nhẹ nhàng: "Ngươi… trao đổi với ta, được không?"

Minh Chúc run rẩy thở ra, nước mắt không biết ngừng rơi khi nào, quay đầu đi, lẩm bẩm: "Ta không có gì để trao đổi với ngươi."

Hề Sở lại nói: "Không, ngươi có."

Minh Chúc nói: "Ta không có."

Hề Sở có chút nghi hoặc nhìn hắn, xác nhận trong mắt Minh Chúc không phải là giả bộ từ chối, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Vậy chúng ta cùng nhau đi chết đi."

Con ngươi của Minh Chúc co lại, Hề Sở như không có việc gì, nói câu đó xong, dùng hai cái đuôi ở hai bên quét lên phía trước, bao quanh cả người Minh Chúc, kế đó một màn sương trắng lượn lờ hiện ra.

Thẩm Hồng Xuyên nghe xong câu nói của Hề Sở đã bước lên theo bản năng, muốn nắm lấy Minh Chúc nhưng vẫn chậm một bước, sau khi màn sương bay lên thì biến mất cực nhanh

Chờ đến khi mọi người lại nhìn rõ trở lại đã sớm chẳng còn thấy bóng dáng hai người.

Bóng người vẫn luôn giấu ở lầu hai bỗng không kiên nhẫn "chậc" một tiếng, thu hồi luồng ma khí quay cuồng trong tay lại, chậm rãi phả ra ngụm khói.

- --

(1) Lãnh diễm vô song: lạnh lùng, đẹp đẽ không gì bì kịp

(2) Hồng liên: hoa sen đỏ. Hàn mai: Hoa mai nở mùa lạnh. Hình dung hai kiểu đẹp có phần đối lập nhau về khí chất