Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1579: Em là tiểu tình ca của anh (147)



Chẳng mấy chốc lại đến cuối năm.

Lại một cửa ải khác xuất hiện, bắt đầu đến kỳ học căng thẳng của năm hai.

Bên đại học y sắp chuyển từ phòng thí nghiệm sang thực tập lâm sàng, qua một năm nữa, trường học sẽ chọn ra một số ít những người đứng đầu để thực hành lâm sàng.

Khi Thời Niệm Ca còn học cấp ba, cô học hành chẳng khá khẩm gì cho cam, nhưng lên đến đại học y, điểm số chỉ thua Tần Tư Đình thôi, hơn nữa cô còn có ông ngoại giúp đỡ, trong danh sách ít ỏi những người sang năm được đi lâm sàng, chắc chắn có chỗ cho cô, cô và Tần Tư Đình lại có thể cùng nhau học tập.

Tuần cuối tháng mười hai, kỳ nghỉ đông đã về đến đầu ngõ, hiện tại bên phía phòng thí nghiệm của ông ngoại không cần họ đến, Thời Niệm Ca thật ra không phải là một cô gái chịu ngồi yên một chỗ, sau đó cô và Tần Tư Đình đầu tư vào một phòng khám bên ngoài, ông chủ là một thầy thuốc đông y vừa về hưu, là đồng nghiệp nhiều năm với ông ngoại cô đồng thời cũng là bạn bè, trông thấy hai người trẻ cũng muốn góp sức, nên ông đồng ý để họ đầu tư.

Thông thường những lão làng trong ngành y đều có đệ tử sau khi tốt nghiệp họ sẽ đến làm trong phòng khám, phòng khám vừa khai trương kinh doanh cũng rất tốt, Thời Niệm Ca và Tần Tư Đình bình thường đến đó phụ giúp cũng không quá cực nhọc, giúp các bác sĩ chữa trị và chăm sóc người này người kia thôi.

Kỳ nghỉ đến gần,Thời Niệm Ca nói với vị bác sĩ đông y, kỳ nghỉ cô và Tần Tư Đình sẽ đến đây phụ giúp.

Chỉ là hai tuần trước kỳ nghỉ, mỗi ngày họ đều phải ở trường học, mỗi ngày đều tiếp xúc những lĩnh vực y học mới mẻ, đối với người yêu thích y học mà nói, cho dù chương trình học có nhiều hơn nữa thì cũng không hề đơn điệu nhàm chán.

Nhưng bài vở hơi nhiều một chút, lại tất bật nhiều việc, mỗi ngày đều có Tần Tư Đình bên cạnh, cùng đi học cùng tan trường, sau đó lại cùng về nhà, cho dù mọi người đều cho rằng quá tốn thời gian nên chọn cách ở lại ký túc xá, nhưng cô và Tần Tư Đình khăng khăng về biệt thự Lệ Thủy ở.

Dù sao thì khu nội trú làm sao ngon nghẻ bằng biệt thự Lệ Thủy được, hơn nữa mối tối cô không cần phải khép rèm đi ngủ, trước khi ngủ còn có thể bò ra ban công ngắm nhìn mỹ nam mà.

Tuy rằng cô đường đường chính chính ngắm anh, hơn nữa mỗi lần tắm xong Tần Đi đình bước ra đều mặc quần áo đầy đủ, cô chẳng xơ múi được gì cả, nhưng mà chỉ cần thế thôi… cũng đủ rồi.

Sau đó Thời Niệm Ca hình thành một thói quen vô cùng không tốt.

Ngày nào cô không nhìn thấy Tần Tư Đình bước từ phòng tắm ra thì cô không thể ngủ được.

Sau đó cô làu bàu với anh, cô bị nhiễm tính xấu rồi, phải làm sao bây giờ…. có phải sau này… cả đời này, không thể rời xa anh được không?

Tần Tư Đình dở khóc dở cười, buổi tối đến anh dứt khoát kéo rèm cửa lại, Thời Niệm Ca giận dỗi dội bom tin nhắn liên tục, cô đứng ở ban công dường như có thể nghe thấy tiếng di động reo không ngừng, mãi cho đến khi Tần Tư Đình kéo rèm cửa ra, cô mới đặt di động xuống, đứng ở ban công mắt lớn mắt nhỏ với anh.

Tần Tư Đình quăng cho cô ánh mắt kiểu ‘chịu thua em luôn đấy’, xoay người đi vào phòng tắm.

Thời Niệm Ca tiếp tục vui vẻ bò ra ban công nhìn anh.

Tần Tư Đình vô cảm trả lời: “Ghét thật. Ông chú đây còn không quang minh chính đại được như em.”



Hôm giáng sinh, Thời Niệm Ca muốn hẹn hò với Tần Tư Đình, kết quả Tiêu Lộ Dã đột nhiên đến Hải Thành.

Hơn nữa tin này không phải Tiêu Lộ Dã trực tiếp nói với cô, mà do Tiêu Đạt thừa dịp tan học hí hửng báo cho cô biết, mời cô đi cùng họ.

Tiêu Đạt vừa khai trương một quán bar gần trường, cách đây mấy ngày đã kinh doanh thử nghiệm, vừa vặn hôm nay chính thức đi vào kinh doanh, lại là lễ giáng sinh, vô cùng náo nhiệt, mời không ít bạn bè đến quẩy, hôm nay cũng đúng dịp Tiêu Lộ Dã đến Hải Thành, buổi tối sẽ đến đó.

Vừa nghe thấy Tiêu Lộ Dã sắp đến, Thời Niệm Ca từ chối thẳng thừng: “Buổi tối em có việc, hôm nào có thời gian rồi lại đến quán anh nhé.”

“Thôi đi, tính tránh anh Tiêu của cô chứ gì?” Tiêu Đạt dẩu miệng chê trách: “Ngày nào anh đây ở trường, chẳng thấy cô đi ra đi vào cùng Tần Tư Đình, cô cho rằng Tiêu Lộ Dã không biết à?”

“… Em có định giấu đâu, hơn nữa quan hệ giữa em và Tiêu Lộ Dã, không khác quan hệ giữa em và anh, không cần thiết phải giấu giếm.” Thời Niệm Ca phát hiện hôm nay Tiêu Đạt nói chuyện rất khó chịu, hơi nhíu mày lại, cô thu rút lại theo bản năng.

Nhưng lớn lên bên nhau, bình thường Tiêu Đạt rất tốt với cô, cô không thể không nể mặt anh được.

“Vậy cứ đi thôi, sợ gì chứ, dù sao cũng từng chơi đùa vui vẻ với nhau mà, hơn nữa anh vừa khai trương, em chính là nữ thần may mắn của bọn anh, nếu như em xuất hiện, anh nghĩ mỗi ngày khách khứa sẽ vào nườm nượp.”

Thời Niệm Ca vẫn muốn nói gì đó, đột nhiên cảm nhận được phía sau có người, cảm giác quen thuộc khiến cô không cần quay đầu lại cũng biết là Tần Tư Đình đã ra khỏi lớp.

“Tối nay mấy giờ?” Giọng nói Tần Tư Đình vang lên từ phía sau cô.

Thời Niệm Ca ngẩn ra, lập tức ngước mắt lên nhìn anh: “Tần…”

Tần Tư Đình khoác vai Thời Niệm Ca, không định để cô từ chối, chỉ hờ hững nhìn ánh mắt thù địch của Tiêu Đạt, sau đó nói với Thời Niệm Ca: “Vừa hay tối nay vẫn chưa biết đi đâu, nếu bạn em đã mời đến khai trương, không thể không đến, dù sao thì thịnh tình nồng đượm khó chối từ.”

Nghe thấy Tần Tư Đình đã đồng ý, Tiêu Đạt nói luôn: “Tối nay tám giờ, bên cạnh câu lạc bộ Night Light, Magical Fox bar.

Tần Tư Đình gật đầu: “Ừm.”

Thời Niệm Ca vẫn muốn nói gì đó, nhưng không thể xen vào, cô chỉ có thể gật đầu với Tiêu Đạt.

Tiêu Đạt nhìn Tần Tư Đình, thật ra anh luôn muốn đến thăm dò Tần Tư Đình thay Tiêu Lộ Dã, nhưng người này bình thường cho dù có thể đụng mặt thường xuyên ở trường, nhưng rất khó để tiếp cận.

Hơn nữa bây giờ biết rõ họ cố tình kiếm chuyện, Tần Tư Đình vẫn bình tâm như vại, biết có nòng súng đặt sẵn, anh vẫn nhảy vào.

“Đúng giờ nhé, đêm nay không gặp không về, ai không đến làm cháu.” Tiêu Đạt nói thêm.

Nghe thấy chữ ‘cháu’ này, Thời Niệm Ca nhìn ra được điều gì đó, trợn mắt với anh: “Tiêu Đạt!”

Tiêu Đạt tránh ánh mắt như dao găm của Thời Niệm ca, xoay người chuồn thẳng, vừa đi vừa rút di động ra, hưng phấn hú hét gọi điện thoại cho người khác.

Gọi cho ai? Không cần nói cũng biết.

Thời Niệm Ca giận dỗi, quay sang nhìn người bên cạnh: “Tần Tư Đình, tại sao anh nhận lời anh ấy, biết anh ấy không có ý tốt rồi, tối nay đều là người của họ, đã không dễ đối phó rồi, giờ còn lòi ra một Tiêu Lộ Dã, sao có thể bỏ qua cho anh được!”

Đầu mày tuấn tú của Tần Tư Đình nhướng lên, thò tay xoa xoa tai của của cô gái nhỏ: “Không phải người ta vừa nói em là nữ thần may mắn sao?”

“…”

“Người yêu của nữ thần may mắn, sao lại dễ bắt nạt được chứ?”