Bỗng từ xa bắn đến ba bóng người, một trong số đó phất khẽ ống tay áo đẩy ngược luồng chỉ phong độc trở lại khiến Hoa Sĩ Kiệt phải xính vính tháo lui.
Trước nội lực phi phàm của kẻ vừa đến, Hoa Sĩ Kiệt kinh hãi tột độ, sau phút định thần lại, đôi mắt chàng qua bóng đêm nhìn rõ ra ba người, bất giác lặng người sửng sốt...
Ba kẻ vừa đến là hai nữ một nam. Người đứng giữa là cụ bà áo xanh, sư tổ của Hạ Oanh Oanh và cũng là chủ nhân của miền Băng Quốc này. Đứng mé bên trái là cụ già méo miệng đã mấy lần gặp chàng ở bên ngoài Băng Quốc. Đứng ở bên phải cụ bà là Băng Hồn Tiên Cơ, mẫu thân của Hạ Oanh Oanh.
Biết rõ ba người là nhân vật tối cao của Băng Quốc, Hoa Sĩ Kiệt vội vòng tay vái chào:
- Chư vị lão tiền bối!
Băng Hồn Tiên Cơ gạt ngay:
- Nhóc con quá hung hăng, vừa ra tay đã giết luôn cô mạng!
Hoa Sĩ Kiệt vội phân trần:
- Vì bị họ xông ra tấn công, vãn bối bất đắc dĩ phải ra tay tự vệ.
Băng Hồn Tiên Cơ cười sắc lạnh:
- Nhưng nơi Băng Quốc này đâu phải là chốn để cho mi mặc ý hung hăng?
Hoa Sĩ Kiệt còn định mở miệng tranh luận, Phong Trần Túy Khách đã tháo nhanh chiếc Tử Ngọc Bảo Khâm trao trả lại cho chàng và xua tay ra dấu chớ thốt lời.
Hoa Sĩ Kiệt liền hội ý và mặc lại chiếc bảo khâm vào người.
Cụ bà áo xanh từ nãy đứng im, sắc mặt trầm im không cảm giác, chợt nhìn thấy Hoa Sĩ Kiệt mặc vào chiếc Tử Ngọc Bảo Khâm, ánh mắt bà vụt ngời lên kỳ lạ, trang nghiêm cất lời:
- Bé con là Hoa Sĩ Kiệt phải không?
Thấy thái độ từ hoà của cụ bà, Hoa Sĩ Kiệt không khỏi sanh lòng kính nể, cung kính vòng tay:
- Thưa vâng, vãn bối là Hoa Sĩ Kiệt!
Cụ bà nhè nhẹ gật đầu:
- Kể ra nhãn lực của con nhỏ Oanh Oanh cũng chẳng lầm.
Lão già méo miệng liền góp lời:
- Đệ tử biết rõ tiểu tử này tâm địa rất thiện lương, câu chuyện đáng tiếc vừa rồi, có lẽ bởi sự kiện bức bách đến bất đắc dĩ phải ra tay....
Băng Hồn Tiên Cơ bất bình ra mặt:
- Tại sao sư huynh cứ mãi bênh vực cho tên khốn đáng ghét ấy thế?
Lão già méo miệng cười nhẹ:
- Sư muội đâu hiểu rằng ngu huynh đã ngầm theo dõi y từ Ngũ Đài Sơn đến đây, tánh nết cùng xử sự của y khiến ngu huynh càng lúc càng mến phục...
Hoa Sĩ Kiệt rúng động nghĩ thầm:
“Cụ già này một mực theo ta từ Ngũ Đài Sơn đến đây, thế mà ta không mảy may phát giác, đủ thấy võ công của người đã đến độ siêu phàm vượt chúng.” Chàng vội hướng sang lão, vòng tay khiêm nhượng:
- Đa tạ lão tiền bối nhỏ lòng thương đến quá khen...
Cụ bà áo xanh chợt nhè nhẹ gật đầu:
- Đồ đệ nói chí phải, tướng diện gã lộ vẻ hiền từ, khí vũ lại phi phàm, quả là một nhân tài xuất chúng của võ lâm sau này, lần đầu tiên mà sư phụ mới thấy được một kỳ năng hiếm có, sư phụ dù vừa gặp qua đã có ngay ý muốn nhận thu....
Hoa Sĩ Kiệt linh cơ liền phát động, vội quỳ thụp xuống vái lạy:
- Đa tạ lòng tưởng thượng của lão tiền bối, những lỗi lầm của vãn sinh đã phạm qua với quý quốc, khẩn mong lão tiền bối bỏ qua cho!
Cụ bà cười nhẹ:
- Bé con đứng lên, biết sửa lỗi mình là điều quý nhất trên đời, già đây không chấp đâu!
Liền theo câu nói, một luồng nhu kình từ ống tay áo bào phất ra, nâng ngay Hoa Sĩ Kiệt đứng dậy.
Quay sang Băng Hồn Tiên Cơ, cụ bà tiếp lời:
- Hãy thả Hạ Oanh Oanh con gái của đồ nhi ra khỏi ngục, sư phụ đã trách oan nó rồi!
Hoa Sĩ Kiệt mừng rỡ, tiến lên cung thân tạ Ơn:
- Vãn bối thay mặt Hạ Oanh Oanh tạ Ơn hải hà của lão tiền bối!
Cụ bà áo xanh nửa đùa nửa thật:
- Sao lại thay Hạ Oanh Oanh tạ ân? Cô ấy nào có thân quyến chi với bé con đâu nào?
Hoa Sĩ Kiệt đỏ rần da mặt, ấm ớ mãi mà thốt chẳng ra lời.
Cụ bà ánh mắt nhìn chàng trìu mến cười nhẹ bảo tiếp:
- Các người hãy đưa nhau đến Liễu Hận Đài, quần hào đang tập trung nơi ấy đợi chờ! Cứ đem mọi ân oán giữa nhau bấy lâu nay cùng giải quyết tất cả tại đó, để chấm dứt đi cuộc tương sát tương tàn kéo dài vô bổ.
Hoa Sĩ Kiệt vội xá dài:
- Xin tuân theo chỉ thị của lão tiền bối!
Chàng quay sang Phong Trần Túy Khách:
- Lão tiền bối, chúng ta cùng đi thôi!
Sau khi lần nữa cung kính vái chào, chàng cùng Túy Khách, Hà Chí Bình trổ thuật khinh công phóng nhanh về hướng Liễu Hận Đài....
Độ thời gian một tuần trà lộ trình, ba người nhìn thấy trước mắt, giữa một lưng núi với ba phía băng sơn vây quanh, sừng sững một toà băng đài cao ngót ba trượng.
Trên ấy tiếng người huyên náo ồn ào, la liệt trên những dãy ghế đủ cả già trẻ nam nữ, nhìn kỹ chính là những cao thủ đã xông vào Băng Quốc đợt trước.
Ba người thay nhau xốc lấy Thiên Nhai Cuồng Nhân cùng phóng mình vù thẳng lên đài.
Quần hùng qua phút giây xôn xao lại mạnh ai nấy theo dõi câu chuyện luận bàn riêng tư của họ.
Cái Bang Chủ Địch Nhất Phi khẽ giọng hỏi chào:
- Hoa thiếu hiệp cũng đến nữa à?
Hoa Sĩ Kiệt cười xã giao:
- Vâng! Tại hạ đến tham gia một phần náo nhiệt.
(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
Hoa Sĩ Kiệt qua một giây vận khí điều công, lập tức đứng phắt dậy lên vòng tay cảm tạ:
- Cám ơn chư vị đã quá lo, tại hạ nhờ chiếc Tử Ngọc Bảo Khâm trên người, nên chẳng hề chi cả.
Quần hào vì không rõ được nguyên do, bỗng dưng thấy chàng trỗi dậy gọn gàng, không khỏi lại một phen kinh dị.
Xà Hà Tiên Tử chợt thét vang:
- Tạ Trinh Trinh, ba con điên hay sao mà đến trợ sức cho địch, mau trở sang đây giúp sư phụ hạ sát tên khốn ấy!
Tạ Trinh Trinh trù trừ đôi lúc, ngẩng mặt nhìn Bạch Vân Vân cùng Trịnh Bội Hà như thầm hỏi ý kiến.
Hai nàng đồng lắc đầu ra dấu ý bảo đừng, Xà Hà Tiên Tử thấy ba tên đồ đệ chẳng tuân lời sư phụ, nư giận càng bừng bừng lên óc, xông tới một bước quát to:
- Ta giết chết ba tên phản đồ lũ mi trước, sau đấy sẽ kết liễu tên khốn bất hiếu kia!
Dứt lời, bà nhích người tiến đến cạnh Tạ Trinh Trinh, nhưng chân vừa chớm bước, người bịt mặt áo vàng từ nãy giờ đứng im một góc đài, khoanh tay nhìn trận cuộc, bỗng cười lạt một tiếng và bắn vút đến nơi.
Xà Hà Tiên Tử giật mình khựng lại, nhấc cao tay chưởng phòng hờ, trầm trầm buông giọng:
- Mi là ai?
Người bịt mặt cất tiếng cười sắc lạnh:
- Cho đến tôi mà Giáo Chủ cũng không nhận ra à?
Tay nhè nhẹ kéo vuông lụa che mặt xuống để lộn dung nhan diễm lệ tuyệt trần...
Xà Hà Tiên Tử sững sờ tháo lui một bước:
- Phan Quyên Quyên!
- Phải! Chắc bà không khi nào ngờ, một kẻ bị bà hủy đi dung nhan, còn điểm cả Ngũ Âm Tuyệt Mạch lại có thể sống sót lành lặn như bình thường?
Sự kinh ngạc tuyệt cùng đã khiến Xà Hà Tiên Tử lặng người quên cả đối đáp.
Hoa Sĩ Kiệt không dằn được mừng rỡ gọi lên:
- Quyên muội hãy nhường bà ta cho tiểu huynh thanh toán trước mối thù sâu giết cha huỷ phái!
Tay chàng đã loang tròn thanh độc kiếm xồng xộc tiến lên...
Xà Hà Tiên Tử mắt loé ngời lửa giận, mím môi vận đầy công lực vào song chưởng đẩy rút ra.
Bùng! Bùng!....
Kiếm khí chạm phải luồng chưởng kình vang lên hai tiếng nổ như núi rung đất động. Cả hai cùng tháo lui một bước ra sau, chứng tỏ công lực đôi bên ngang ngửa cân đồng.
Hai đấu thủ vốn là mẹ con đồng chung huyết thống, lại bắt đầu xốc tới xáp trận trong thế kẻ mất người còn...
Trong khoảnh khắc cả hai đã giao tay đủ mười hiệp, mỗi đòn chiêu lối đánh đều là tuyệt học phi phàm, một chút sơ hở chậm tay, kể như là mất mạng.
Xà Hà Tiên Tử càng kéo dài trận chiến càng thất sắc lo âu, thầm hiểu nếu không sớm liệu đường thoát thân, tất càng nguy nan khó trở...
Chỉ còn cách tốc chiến để may ra thủ thắng hoặc sớm đào vong...
Ý niệm vừa thoáng lên, Xà Hà Tiên Tử vội thu ngay thế công, tay chưởng vội kéo lên trước ngực để cản...
Lòng bàn tay bà bỗng càng lúc càng đỏ rực tợ than hồng và một luồng khí nóng từ từ bốc thành khói đỏ cuồn cuộn bắn nhanh về phía chàng trai.
Hạ Oanh Oanh lo lắng gọi to:
- Kiệt huynh mau vận ngay Băng Hà công lực đối kháng kẻo nguy.
Hoa Sĩ Kiệt vội y lời vận tụ chân nguyên chuyển thành khí lạnh, một luồng sương trắng theo cửa miệng cuồn cuộn toa? ra, đôi ánh mắt cũng bắn ra hai luồng lãnh quang lạnh buôn buốt.
Đôi bên từ thế công quyền chưởng đã tiến dần vào cuộc so tranh nội lực hiểm hung...
Kình lực một dương một âm thi nhau chạm va nổ lên “bùng bùng” chẳng ngớt...
Tuyết băng qua sức dồn ép của hai luồng nội lực kình mãnh vô song ấy thi nhau rã vụn và bắn tung bốn phía!
Tia hồng quang cùng làn sương trắng quay vần, cuộn xoáy vào nhau, một lúc sau luồng hồng quang dần dần nhạt sắc, Xà Hà Tiên Tử vầng trán lấm tấm mồ hôi, tỏ vẻ là đã có phần núng thế hơn.
Khẽ đảo mắt nhìn quanh trận diện một lượt, Xà Hà Tiên Tử chợt thâu nhanh “Nhật Quang Thần Chưởng” và quay quắt người phóng rời trường đấu.
Hoa Sĩ Kiệt cấp tốc phi thân vọt theo quát lên như sấm động:
- Chạy đâu?
Tay chàng theo đó nhấc lên, một ngọn “Thất Cầm Trảo” tựa như vuốt quỷ từ trên chụp xuống...
Xà Hà Tiên Tử rống khẽ một tiếng và ngã chúi tới trước gượng tung mình trỗi dậy nhưng chỉ vài bước lại loạng choạng té ngay trở xuống...
Hoa Sĩ Kiệt vội lắc vai tiến lên, chân đạp ghịt lưng bà, ngọn độc kiếm trên tay theo đó hạ nhanh...
Xà Hà Tiên Tử chợt quay mặt lại, buông lên tiếng than áo não:
- Con, mẫu tử thâm tình, con nỡ cầm kiếm giết mẹ được sao?
Lời than ấy như một luồng điện xúc cảm chạy luồn vào tâm tư não tuỷ chàng trai, Hoa Sĩ Kiệt chợt nghe lòng mình thắt lại, ngọn độc kiếm trên tay từ từ buông xuôi theo những nỗi niềm bất chợt...
Chàng quát lên trong tiếng nấc cố chế dằn:
- Đi.... đi ngay khỏi chỗ này!
Hỗn Thế Nhất Lang và Quỷ Bảo Nhị Sát thấy sự thảm hại của Xà Hà Tiên Tử, không ai bảo ai cùng vội vã băng mình cắm cổ chạy chẳng dám ngoái lại....
Xà Hà Tiên Tử chầm chậm đứng lên, qua ngọn “Thất Cầm Trảo” được dốc theo bằng tất cả chân nguyên công lực Băng Hàn của Hoa Sĩ Kiệt đã khiến bà nửa bên người thành tàn phế, công lực chẳng còn...
Khẽ quay đầu như để thu nhận lần chót hình ảnh đứa con máu mủ mà bà đã nhẫn tâm vứt đi từ lúc mới rời bụng mẹ, rồi lại bao phen vì tham vọng bốc mờ thiên năng, bà đã cắn răng chối gạt mọi tình thương mong hãm hại cho chàng phải chết... để rồi.... để rồi nhận lấy hậu quả não nề mà mình đã gây rắc bấy lâu nay....
Hai dòng lệ nóng chân thành hối hận của người mẹ, bất chợt trào tuôn khỏi khoé mắt và lăn dài sau vuông lụa trắng che khuất khuôn mặt tuy quá tuổi xuân xanh nhưng vẫn còn vương đọng những nét diễm kiều xao động tim người....
Rồi đột nhiên bà với tay ra sau, rút nhanh thanh kiếm báu Xà Yêu sau lưng trở dốc đầu kiếm đâm lút vào cổ mình...
Hoa Sĩ Kiệt vô cùng kinh hoàng, vội nhảy bổ tới nhưng đã muộn...
Xác thân người mẹ nghiệt ngã đã lịm rũ giữa vòng tay chàng. Trong tiếng máu tuôn trào ồng ộc theo vết kiếm sâu, chàng vẫn nghe được giọng thều thào nghe như tiếng gió của mẹ mình:
- Con... con tha lỗi....
Hoa Sĩ Kiệt chỉ còn biết gục đầu lên xác thể lạnh dần của Xà Hà Tiên Tử mà khóc sặc từng hồi....
Chàng khóc cho những cái chết thê thảm của mẹ của cha, mà cũng chính đang khóc cho số phận hẩm hiu côi cút của mình...
Hạ Oanh Oanh, Phan Quyên Quyên, Tạ Trinh Trinh, Bạch Vân Vân, và Trịnh Bội Hà đứng vây quanh đầy, cúi đầu lặng lẽ ngậm ngùi không một ai dám tiến lên an ủi....
Chủ nhân Băng Quốc nhẹ rời khỏi ghế, bước đến vỗ nhẹ vào vai chàng, buồn buồn cất tiếng:
- Thôi con ạ! Khóc than lắm cũng không làm mẹ con sống lại được. Luật trời bao giờ cũng rất công bằng, đấy cũng là hậu quả không hay mà mẹ con đã gieo rắc. Cơ đồ Băng Quốc của già rất xứng đáng giao cho con quản đốc...
Bà ngưng lại đôi phút liếc nhanh sắc diện của chàng, đoạn trỏ tay vào hướng năm thiếu nữ chậm rãi tiếp lời:
- Tuy con đã mất đi một tình mẹ, nhưng trên đời vẫn còn bao niềm yêu thương, chân thật đang đợi chờ ở con kia kìa, con chớ phụ lòng họ, con nhé!
Hoa Sĩ Kiệt gạt sơ dòng lệ thảm, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt chàng bắt gặp mười tia mắt nồng ấm của năm nàng đang chiếu lại phía mình, như sớt chia, như an ủi....
Một nguồn phấn khởi chợt len lên giữa những ý niệm bi thương chán chường, môi chàng bỗng thoáng nhẹ nụ cười qua nước mắt, đầu chàng nhẹ gật như biểu lộ sự cảm tạ cùng chủ nhân Băng Quốc, và cũng để cảm tạ những tấm tình thắm thiết của năm kẻ yêu chàng!