Mê Vợ Không Lối Về

Chương 45: Cô làm tôi hết đau



Tông Triển Bạch từ đầu tới cuối, ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, đưa tay bị thương ra sau lưng, mặt mày lạnh lùng, dường như lại không giống với vẻ bình tĩnh như bề ngoài.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Anh hùng hùng hổ hổ, ý lạnh bên khóe môi từ từ xuất hiện, ngày càng dữ dội: “Ngây ra làm gì?”

Bảo vệ nhận được mệnh lệnh lập tức đè Thẩm Thanh Anh xuống, muốn kéo bà ta đi.

Dáng vẻ của bà ta như là người điên, khóc lóc lăn lộn om sòm, cắn nhân viên bảo vệ.

“Tông Triển Bạch mày thất lễ với con gái tao, còn không chịu trách nhiệm, mày sẽ chết không được tử tế, có tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao? Có tiền thì có thể không cần chịu trách nhiệm sao? Bọn tao không tiền không thế, phải chịu tụi mày ức hiếp sao?!”

Thẩm Thanh Anh mất khống chế kêu la, đầu óc dường như vẫn rất tỉnh táo, câu nào cũng là Tông Triển Bạch ức hiếp chèn ép bà ta.

Bà ta là bên bị hại.

Mọi người vừa nghe thấy có điều mờ ám.

Tông Triển Bạch thất lễ con gái bà ta?

Đây thật sự là tin tức kinh thiên động địa.

Đừng nói nhân viên trong công ty, ngay cả nhân viên bảo vệ đang túm Thẩm Thanh Anh, cũng muốn nghe thêm đôi câu.

Thẩm Thanh Anh đến mặt mũi cũng không cần, ngồi xuống đất, khóc lóc kêu trời trách đất: “Số tôi khổ quá mà, chỉ nuôi một đứa con gái, bị người ta làm nhục, còn không có chỗ nói phải trái, bây giờ, còn có vương pháp không, người nghèo thì đáng bị người ta ức hiếp sao? Đáng chết sao….”

Người tụ tập ở cửa ngày càng nhiều.

Ánh mắt đều đặt trên người Tông Triển Bạch.

Tông Triển Bạch đen mặt, Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn gò má nổi lên gân xanh của anh, trong lòng biết anh tức giận, hơn nữa rất tức giận.

Anh ghê tởm Thẩm Thanh Anh, cô đương nhiên vui mừng, nhưng bây giờ rõ ràng có người muốn xem náo nhiệt từ anh.

Nhân vật có mặt mũi, xảy ra scandal lớn như vậy, là đề tài tiêu khiển của người bình thường khi rảnh rỗi.

“Bà ta là người điên, các người còn không mau đưa bà ta đi, ở chỗ này gây mất trật tự sao?” Bỗng nhiên Lâm Tử Lạp lạnh giọng nói.

“Mày mới là người điên!” Những lời này của Lâm Tử Lạp dường như chọc giận Thẩm Thanh Anh, thừa dịp bảo vệ không chú ý nhào về phía cô, mặt mũi dữ tợn, căm thù: “Tao muốn giết mày.”

Lâm Tử Lạp bị dọa sợ lui về phía sau, chỉ nghe một tiếng gầm lên: “Tự tìm cái chết!”

Thẩm Thanh Anh một lần nữa bị đạp ra ngoài, lần này so với lần trước càng chật vật hơn, tứ chi cả người ngã sấp xuống đất.

Ánh mắt bén nhọn của Tông Triển Bạch quét qua mấy bảo vệ không bắt người kia: “Các người làm ăn kiểu gì thế? Không muốn làm nữa phải không?”

Cả người nhân viên bảo vệ đều là mồ hôi lạnh, vừa rồi bọn họ lơ là, mới bị Thẩm Thanh Anh có cơ hội đả thương người, lần này bọn họ không dám sơ suất nữa, làm không tốt chén cơm cũng mất.

“Đưa tới cục cảnh sát, nói cầm dao giết người không thành công.” Tông Triển Bạch thật sự tức giận, không chừa đường sống, cầm dao tổn thương người và tội cầm dao giết người hoàn toàn khác nhau.

Nhân viên bảo vệ túm lấy Thẩm Thanh Anh như người điên, kéo lên xe, đưa tới cục cảnh sát.

Thẩm Thanh Anh hùng hổ quát tháo, triệt để nhốt vào trong xe.

“Giải tán.”

Tông Triển Bạch lạnh giọng, mọi người từ từ tản đi, ngươi đàn ông trò chuyện với Lâm Tử Lạp lặng lẽ tiến tới bên cạnh cô: “Không nghĩ tới cô có thể dũng cảm như vậy, vừa rồi lại dám ngăn trước mặt tổng giám đốc Tông.”

Anh ta lúc đó cũng nhìn thấy, có ý nghĩ tạo thiện cảm trước mặt Tông Triển Bạch, cũng ngay lúc đó, Lâm Tử Lạp đã nhào tới.

“Lần này đã quen mặt rồi, sau này tổng giám đốc Tông nhất định sẽ chú ý tới cô hơn, dù sao cô cũng không để ý nguy hiểm tính mạng, xông lên cản dao.” Người đàn ông hơi hâm mộ.

Lâm Tử Lạp đến bây giờ mới biết anh ta có ý gì.

Cho là cô đang cố ý biểu hiện trước mặt Tông Triển Bạch?

Nhưng chính cô biết, cô không phải thế.

Suy nghĩ của cô đang ở vết thương trên tay Tông Triển Bạch, cũng không biết vết thương thế nào rồi.

Cô làm sao cũng không nghĩ tới, anh sẽ tay không tiếp lấy lưỡi dao.

Chắc phải đau lắm!

“Cô tên gì?” Người đàn ông đột nhiên hỏi.

Tâm tư Lâm Tử Lạp không đặt vào lời nói của người đàn ông, thuận miệng đáp: “Lâm Tử Lạp.”

“Buổi tối có thời gian không? Cùng nhau ăn cơm, tan việc tôi có thể chờ cô.”

Hả?

Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn người đàn ông, anh ta đây là đang hẹn cô sao?

Có lộn hay không, bọn họ là lần đầu tiên gặp mặt.

Lâm Tử Lạp hoàn toàn bối rối.

“Tôi…”

“Cô, vào đây với tôi!” Sắc mặt Tông Triển Bạch muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu, còn ở trước mặt anh, muốn quyến rũ đàn ông sao?

Cô rốt cuộc có biết hai chữ xấu hổ hay không?

Lâm Tử Lạp vội vàng đi theo.

Người đàn ông phía sau chưa từ bỏ ý định nói: “Cô Lâm, buổi tối tan việc tôi ở cửa công ty chờ cô, cùng nhau ăn cơm tối.”

Tông Triển Bạch dừng chân, quay đầu nhìn Lâm Tử Lạp.

Cô đang muốn trả lời, đối diện với con ngươi như muốn phun lửa của anh, dường như chỉ cần Lâm Tử Lạp dám đồng ý, anh có thể bóp chết cô ngay!

Lâm Tử Lạp co rúm lại, dò xét hỏi: “Anh giận à?”

Anh không nói, chỉ là nhìn chằm chằm cô.

Như hổ đói.

Lâm Tử Lạp nuốt từng ngụm nước bọt, nghiêng đầu nhìn người đàn ông: “ Xin lỗi, tôi đã có hẹn rồi.”

Cô lại quay đầu lần nữa, sắc mặt Tông Triển Bạch thoáng tốt hơn chút, câu trả lời của Lâm Tử Lạp khiến anh hài lòng.

Cô suy nghĩ một hồi, vẫn mở miệng dò hỏi: “Tay anh có nghiêm trọng không, có cần đi bệnh viện không?”

Tay không nắm lưỡi dao, Lâm Tử Lạp cảm thấy hẳn bị thương không nhẹ.

Tông Triển Bạch không trả lời, mà bước vào thang máy, Lâm Tử Lạp đuổi theo.

Cô chủ động nhấn nút khóa tầng, đứng ở một bên nhìn chằm chằm mặt thép có thể chiếu ra bóng người của mình. Qua một lúc: “Lúc cô Tần tới làm việc, bảo cô ấy băng bó cho anh đi.”

Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, anh cũng là vì cô mới bị thương, dù sao phải quan tâm một chút.

Tông Triển Bạch nhìn cô từ mặt tường, nghe không ra vui giận, bình tĩnh nói, “Cô ấy đi nước A công tác rồi.”

Lâm Tử Lạp chợt ngẩng đầu, nhìn về phía anh, tối hôm qua không phải còn cùng đi dự tiệc với anh sao?

Sao lại đột nhiên như vậy.

Sắc mặt Tông Triển Bạch nghiêm túc: “Vì việc công.”

Anh tuyệt đối sẽ không nói, anh cố ý để Tần Lộ Khiết đi.

Anh không phải người ngốc, tâm tư của anh đối với Lâm Tử Lạp không khống chế được, có phải là bởi vì hơi thích cô không?

Anh chưa từng thích ai, không hề hiểu, cảm giác đó, tóm lại Lâm Tử Lạp đối với anh có sức hấp dẫn.

“Ồ.”

Lâm Tử Lạp ồ một tiếng, rồi không nói gì.

Tinh một tiếng, thang máy đến tầng dừng lại, cửa từ từ mở ra.

Tông Triển Bạch bước ra, Lâm Tử Lạp đi theo sau, thấy vết thương trên tay anh, đều là máu, còn về miệng vết thương, nhìn không rõ lắm.

Mắt thấy Tông Triển Bạch muốn đi vào phòng làm việc, Lâm Tử Lạp bước nhanh hơn, đuổi kịp anh: “Hay là, tôi giúp anh xử lí?”

Tông Triển Bạch không lên tiếng, mà là đứng ở cửa phòng làm việc bất động.

Lâm Tử Lạp dường như đọc hiểu ngôn ngữ cơ thể của anh, vội vàng tiến lên đẩy cửa phòng làm việc ra, nghĩ đến thuốc dùng cho phòng ngừa để ở trong tủ của phòng trà, vì thế nói: “Tôi đi lấy hòm thuốc.”

Tông Triển Bạch quay đầu nhìn bóng lưng vội vã của cô, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt.

Lâm Tử Lạp cầm hòm thuốc trở lại, Tông Triển Bạch đang ngồi trên ghế sofa, tay bị thương đặt lên trên đầu gối, máu trên tay đã đông lại, cô cầm hòm thuốc đi tới, đặt hòm thuốc trên bàn trà rồi mở ra, lấy ta nước khử trùng, vải thưa, cô rũ mắt: “Thuốc ở đây có hạn, nếu nghiêm trọng vẫn phải đi bệnh viện.”

Trong lúc nói chuyện cô đã chuẩn bị xong, suy nghĩ đều đặt ở vết thương trên tay anh, không có suy nghĩ dư thừa, cầm tay anh, cô thấy rõ ràng chỗ rách ở lòng bàn tay anh.

Vắt ngang lòng bàn tay, nếu không phải anh siết nắm đấm, đè ép vết thương, không biết sẽ chảy bao nhiêu máu.

Tay Lâm Tử Lạp khẽ run lên, thấp giọng nói: “Có thể sẽ hơi đau, anh nhịn một chút.”

Cô lấy bông gòn tẩm cồn lau sạch vết máu trên tay anh, tuy chưa từng làm, nhưng cô cũng không vội vàng, rất bình tĩnh, nghiêm túc, cẩn thận.

Tông Triển Bạch ngước mắt lên, nhìn chằm chằm người phụ nữ gần trong gang tấc này, cô rũ mắt, lông mi cong cong, chập chờn, giống như lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua tim anh.

Suýt….

“Tôi làm đau anh à?” Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt anh

Cách rất gần, ngay cả hơi thở cũng quấn quít lấy nhau không phân rõ được, hô hấp của Tông Triển Bạch hơi nặng nề, hơi thở phả ra làm sợi tóc rũ ra trên xương quai xanh của cô.

“Cô làm tôi hết đau.”