Ta 3000 Năm Luyện Khí

Chương 32: Đạo phách cùng ấn quyết



Chương 32. Đạo phách cùng ấn quyết

Sau đó, Bạch Thu Nhiên lại truyền cho Đường Nhược Vi một chiêu độn thuật, một chiêu chưởng pháp.

Độn thuật mà Bạch Thu Nhiên dạy cho Đường Nhược Vi là Độn Thổ Thuật đã trải qua vô số lần hắn cải tiến. Độn Thổ Thuật bình thường, thuật như kỳ danh, chỉ có thể sử dụng trong các loại đất bùn xốp, nhưng cái độn thuật của Bạch Thu Nhiên lại có thể độn thổ trong bất kỳ loại thuộc tính thổ gì.

Vô luận là trong đất đá, đất cát, hay bên trong các mỏ khoáng thạch, kim thiết, thậm chí là dung nham trong địa mạch, chỉ cần Đường Nhược Vi không tự tìm đường chết mà độn thuật trong biển lửa thì trên lý thuyết đều có thể thông hành.

Có thể xem như tự do tự tại đi trong đại địa.

Mà đồng dạng với kiếm pháp, một chưởng cũng là công pháp vô cùng giản dị, đại xảo bất công.

Đúng vậy, chính là lấy tốc độ cực nhanh, toàn lực chụp một chưởng về phía trước ngực địch nhân mà thôi.

Về phần uy lực của nó, lấy thực lực Trúc Cơ kỳ thi triển, đại khái có thể đem một khối hắc nham thạch cứng rắn đánh thành bột phấn.

Cộng thêm vì một ít nguyên nhân mà Đường Nhược Vi đối với Tạo Hóa Đoán Thể Công tạo nghệ khá cao, có Tạo Hóa Đoán Thể công gia trì, một chưởng này nàng thi triển ra uy lực thậm chí so với một kiếm còn muốn cường thế hơn.

Đường Nhược Vi hiện tại tiến vào Trúc Cơ, không chỉ chân nguyên mà thần thức cũng cường đại hơn, có thể để Bạch Thu Nhiên trực tiếp tiến vào, lưu lại lượng lớn tri thức trong thần thức của nàng, điều này đối với Bạch Thu Nhiên cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Sau khi thi triển hai chiêu thức này một lần, hắn vận kình, trực tiếp đem kỹ xảo cùng yếu điểm của hai chiêu thức này truyền vào trong thần thức của Đường Nhược Vi, sau đó Bạch Thu Nhiên lại tiếp tục giảng giải bước kế tiếp.

"Tiếp theo sẽ truyền thụ cho ngươi phương pháp tu luyện của Đạo Phách cùng Kiếm Ấn."

"Đạo Phách cùng Kiếm Ấn là cái gì?

Đường Nhược Vi hiếu kỳ hỏi.

"Cái gọi là Đạo Phách là đại biểu cho con đường mà mỗi tu chân giả lựa chọn để tu tập. Trên thế đạo này có ba ngàn con đường, mỗi tu chân giả có thể lựa chọn một hoặc nhiều con đường để tu tập, một khi tu chân giả trên con đường tu tập đạt tới trình độ nhất định thì trên người sẽ sinh ra một đạo linh khí đại biểu cho địa vị và trình độ của hắn. Thí dụ như nói người Thanh Minh Kiếm tông ta trên cơ bản đều tu tập Kiếm Đạo, một khi hình thành Đạo Phách như vậy trên người sẽ sinh ra một đạo huyễn ảnh hắn tay cầm trường kiếm. Mà lúc này, người tu luyện cũng âm thầm linh ứng được một chiêu kiếm tinh diệu tuyệt luân, hoặc là một phương pháp chế tạo một thanh phi kiếm siêu phẩm. Đương nhiên, những Đạo Phách khác nhau sẽ lấy được đồ vật khác nhau, nhưng trên cơ bản thì cũng đều giống nhau."

Bạch Thu Nhiên đong đưa ngón tay giải thích:

"Mà Kiếm Ấn thì là một loại ấn quyết, nghiêm túc mà nói thì cái này mới là thuật pháp mà ta đắc ý nhất. Ta có thể tự tin nói, bên trong Cửu Châu Thập Địa, chỉ riêng trên phương diện Kiếm Ấn này còn không tìm ra người có thể vượt được ta."

Nói đến đây, Bạch Thu Nhiên ngạo nghễ ngửa đầu lên trời.

Đường Nhược Vi nháy mắt một cái, hỏi:

"Đây là vì cái gì?"

"Bởi vì người tuổi trẻ bây giờ a, đều quá nóng vội, ấn quyết khó luyện thành, bọn hắn liền đi tu luyện những thuật pháp chỉ cần có cảnh giới tương ứng liền có thể thi triển."

Bạch Thu Nhiên đau lòng nói:

"Thật tình không biết rằng ấn quyết mới là Thiên Địa Đại Đạo, do các bậc tổ tiên tạo ra từ thuở hồng hoang, ai, bi ai a."

"A."

Qua mấy năm ở chung, Đường Nhược vi tự nhiên nhìn ra chân tướng trong lời nói của Bạch Thu Nhiên.

"Nói trắng ra chẳng phải cái ấn quyết này khó tu luyện nhưng không hạn chế tu vi cảnh giới, uy lực lại cùng thuật pháp tương tự. Những người khác đều đi luyện thuật pháp sư tôn ngài liền đi luyện ấn quyết, cho nên trở thành đệ nhất ấn quyết trong Cửu Châu Thập Địa đúng không?

"Ngươi cái nghịch đồ ngực phẳng này!"

Bạch Thu Nhiên tức giận nói.

"Hừ thế nào chứ?"

Đường Nhược Vi hướng hắn trừng mắt, mảy may không sợ.

Sư đồ hai người cũng không biết lần thứ bao nhiêu tổn thương lẫn nhau, Bạch Thu Nhiên cuối cùng thay đổi đề tài.

"Tóm lại, loại ấn quyết này tuy khó luyện, nhưng vi sư hi vọng ngươi có thể luyện. Nói cho cùng, thứ khó luyện tự nhiên có nó chỗ đặc biệt."

Bạch Thu Nhiên nói:

"Nhược Vi, ngươi phải hiểu nỗi khổ tâm của vi sư, tuy ngươi ngực phẳng lại độc miệng, thường xuyên không nghe lời vi sư nói, nhưng ngươi vẫn đồ đệ quý giá nhất của vi sư, vi sư sẽ tổn hại ngươi sao?"

"Hừ hừ."

Đường Nhược Vi cười lạnh một tiếng, không có trả lời.

"Không nói lời nào, như vậy vi sư coi như là ngươi chấp nhận."

Bạch Thu Nhiên vỗ vỗ hai chân.

"Như vậy, vi sư trước tiên truyền cho ngươi phương pháp ngưng tụ Đạo Phách , cho ngươi thêm hạt giống tu luyện ấn quyết ."

"Hạt giống là cái gì?"

Đường Nhược Vi hỏi.

"Một cái thuộc tính năng lượng dùng để luyện ấn quyết, ngươi dùng hạt giống năng lượng cấp độ gì sẽ quyết định tương lai ấn quyết ngươi luyện thành có thể đạt tới trình độ nào."

Bạch Thu Nhiên giải thích nói:

"Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà thế nhân cho rằng luyện ấn quyết khó khăn, bởi vì không có thực lực cho nên vô pháp tìm được hạt giống năng lượng cao cấp để tu luyện ấn quyết, mà đợi đến khi có thực lực, tu luyện ấn quyết lại không bằng tu luyện thuật pháp cùng cảnh giới, cho nên ấn quyết liền trở nên vô vị trong mắt người thường. Bất quá chúng ta cũng không có vấn đề như vậy, cảnh giới của ngươi kém, mà hạt giống năng lượng cao cấp, ta lại có."

Hắn duỗi ngón tay ra, đầu ngón tay lóe lên ánh kiếm.

"Lúc đầu khi ta luyện Kiếm Ấn, là ta liều chết tiến vào di tích, tìm được một tia kiếm mang trên thi thể của một vị Kiếm Tiên ở thời đại trước, nhưng thứ đó đã được ta sử dụng rồi. Hiện tại hạt giống mà ta muốn cho ngươi, là hạt giống của chính ta tạo ra, Nhược Vi."

Nghe được lời hắn, Đường Nhược Vi vươn bàn tay của mình ra.

Bạch Thu Nhiên đặt hai ngón tay của mình vào trong lòng bàn tay của Đường Nhược Vi, ánh kiếm phừng phực, sau đó lưu lại trong lòng bàn tay Đường Nhược Vi.

"Đây là kiếm mang mà từ khi Thanh Minh Kiếm tông khai tông lập phái tới nay, đệ tử thân truyền đời thứ hai Bạch Thu Nhiên, bỏ ra 3000 năm để ngưng luyện."

Hắn mỉm cười.

"Cấp bậc tuyệt đối là đầy đủ."

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Cứ như vậy, vừa mới Trúc Cơ thành công, Đường Nhược Vi xuất quan không lâu, lại bắt đầu chịu huấn luyện gian khổ mà Bạch Thu Nhiên an bài.

Bất quá việc luyện những công pháp cơ bản nhanh hơn nhiều so với việc ngưng luyện Đạo Phách cùng tu luyện Ấn Quyết cần thời gian dài để tu luyện, Bạch Thu Nhiên cũng cần không ít thời gian mới có thể luyện thành.

THời gian mấy tháng thoáng chốc đã trôi qua, cuối cùng, sau sáu tháng, tại Thất Tinh Đỉnh, Đường Nhược Vi lần thứ một trăm ba mươi tám bị con khỉ cái trên núi chặn đường.

"Chi chi, chi chi C-K-Í-T..T...T!"

Cái con khỉ cái kia như cũ vô cùng am hiểu làm thế nào để đốt lên nộ hỏa của Đường Nhược Vi, nó không biết từ chỗ nào tìm tới hai cái vỏ linh quả, chỉ vào ngực Đường Nhược Vi, sau đó lại cầm hai cái vỏ kia đặt lên ngực mình, càn rỡ phát ra tiếng gọi.

Nhưng ngoài dự liệu của nó, lần này Đường Nhược Vi cũng không giống trong dĩ vãng một bên chửi ầm lên, một bên rút kiếm hướng nó truy sát.

Thiếu nữ vân đạm phong khinh để dược tài trên tay xuống, tiếp theo mỉm cười với nó.

Trong nháy mắt con khỉ cái chư kịp phản ứng, một đạo kiếm quang màu đen xẹt qua lông của nó, đánh vào một gốc cây nhỏ trên đường.

Gốc cây nhỏ nhẹ nhàng chẻ thành hai nửa, mà vỏ linh quả mà con khỉ đặt trước ngực cũng bị chia làm hai mảnh, tuột xuống.

Bản năng hoang giã của con khỉ nhắc nhở, nữ nhân trước mặt nó đã không còn như xưa, nó thét chói tai một tiếng, sử dụng tứ chi cật lực chạy trốn vào trong rừng cây.

Nhưng này hoàn toàn vô dụng. Bạch Nhược Vi đuổi theo nó, đem nó ép vào một hang động trong núi.

Ba!

Bàn tay trắng nõn của thiếu nữ vắt ngang qua bả vai của con khỉ cái, ấn nó vào trên vách đá, để lại dấu vết tàn phá như một mạng nhện khổng lồ trên vách đá.

"Hừ con khỉ cái này."

Thiếu nữ mỉm cười, thổ khí như lan ép tới gần con khỉ cái.

"Phong thủy luân chuyển, hôm nay cuối cùng để cho lão nương bắt được ngươi!"