Tối Cường Hệ Thống

Chương 1117: Liều mạng chiến đấu!



Người dịch: Minh Thư

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

Lâm Phàm chịu đủ rồi, lần nào cũng thế, cứ đến cuối lại xuất hiện mấy tên biến thái, thực lực hoàn toàn trấn áp mình, cứ như vậy làm sao sống nổi.

Vừa mới bắt đầu, bà Hàn Sương Thần kia cũng hết sức biến thái rồi, giờ lại thêm một tên Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nữa, tên này mà giống như trước hắn cũng không nói làm gì, nhưng giờ càng bá hơn trước, tên sau so với tên trước càng thêm biến thái hơn mới đau.

Không có cách nào đánh được.

Trước mặt phật lực mênh mông, hắn thật sự không biết mình nên làm gì, cũng không biết phải đánh như thế nào, thật không có chỗ xuống tay.

Lửa giận trong lòng Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không những không tiêu tan mà còn đang bùng cháy dữ dội nhìn một màn trước mắt, từ khi Lâm Phàm xuất hiện hắn đã ghi hận trong lòng rồi, tên này đã mang đến cho mình vô số sỉ nhục.

Khi hắn đang đắm mình trong Phật trì, hắn đã muốn quên đi tất cả nhưng nghìn lần vạn lần không bỏ được.

Trong Phật trì tràn đầy lực lượng vô tận nhưng cũng ẩn chứa thống khổ vô tận, ý trí Tà Phật lưu lại trùng kích tâm thần hắn, nếu không phải tâm trí hắn kiên định sợ đã sớm trầm luân.

Bây giờ tất cả đã kết thúc, hắn có sức mạnh tuyệt đối, đám người trước mắt chỉ là giun dế, phất tay một cái có thể tiêu diệt cả đám.

- Làm sao? Ngươi còn muốn phản kháng?

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hỏi.

Lâm Phàm vẩy vẩy cánh tay, tâm tư lưu chuyển đến cùng nên làm gì? Khác biệt giữa song phương quá lớn, không thể chống lại đối phương được.

Từ trước đến giờ vẫn do hệ thống giúp mình, nhưng hôm nay kinh nghiệm rõ ràng đã đầy nhưng mình lại không được thăng cấp, nếu mình trở thành cường giả Thiên Quân thì còn sợ cái gì.

Tất cả thủ đoạn hiện giờ của mình không thể đối phó được Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, nếu đối phương giống như đám ngu si trước kia thì hắn còn có chút cơ hội, nhưng hiện giờ chỉ sợ một tia hi vọng cũng không có.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ngươi đến cùng muốn thế nào?

Lâm Phàm hỏi lại, hắn muốn câu giờ để chậm rãi tích góp sức mạnh.

- Ha ha…

Vương Phật đột nhiên cười lớn, pháp tướng Phật đà vô cùng trang nghiêm cũng vang tiếng cười, hình ảnh khiến người ta có cảm giác vô cùng khủng bố, tiếng cười dừng lại, sắc mặt pháp tướng biến đổi.

- Ta muốn ngươi chết, nhưng ta nghĩ lại rồi, ta muốn ngươi ngồi nhìn từng những người bên cạnh ngươi chết, xem ngươi cảm thấy như thế nào?

- Đến đây...

Khi hắn vừa nói xong, thiên địa tràn ngập sức mạnh không thể ngăn cản, sắc mặt đám người Canh Dương Thiên đại biến, họ cảm nhận được có một nguồn sức mạnh kinh khủng đang cưỡng ép kéo bọn họ tới vị trí Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, sức mạnh không thể kháng cự.

Lần lượt từng bóng người bay về phía Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

Lâm Phàm cắn răng vung tay áo, Thiên Địa Dung Lô xuất hiện, hút trước đám người Canh Dương Thiên vào, hắn phẫn nộ quát lớn.

- Ngươi đừng quá kiêu ngạo!

Ầm!

Thân hình hắn lấp loé bay thẳng đến đối phương.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lắc đầu.

- Khổ hải vô biên quay đầu là bờ, ngươi nghĩ ngươi có sức mạnh chống lại ta?

- Trấn áp tru tà!

Hư không bị sức mạnh cường hãn xé toạc, một phật thủ ẩn chứa khí tức mênh mông cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống.

- Trong mắt ta hiện giờ, ngươi chẳng khác gì giun dế mà, nhưng bản Tổ Phật vẫn để cho ngươi cảm thụ một chút cái gì gọi là sức mạnh thực sự.

Ầm!

Một chưởng huỷ thiên diệt địa lao đến, Lâm Phàm ngưng trọng đối mặt với Phật chưởng mênh mông.

Bên trong Thiên Địa Dung Lô.

Đám người Canh Dương Thiên ngày càng cuống lên nhìn một màn trước mắt, bọn họ biết Lâm phàm không phải đối thủ của Vương Phật tà ác kia nữa.

- Làm sao bây giờ? Tiểu tử không phải đối thủ của đối phương.

- Không có biện pháp, hắn trở thành Thiên Quân rồi, mặc dù Tiên Vương và Thiên Quân chỉ cách nhau một cảnh giới nhưng sự khác biệt trong đó vô cùng lớn, nó giống như sự cách biệt giữa người phàm với Tiên Nhân vậy.

- Đáng ghét, vì sao hắn có thể đột phá Thiên Quân chứ...??

...

Một chưởng mênh mông vỗ vào mặt đất.

Dù cho Lâm Phàm đã ngưng tụ toàn bộ sức mạnh chống đỡ nhưng cũng đành bất lực, một cuộc chiến không cùng cảnh giới.

Đại địa run rẩy, khung cảnh như trời long đất lở, bên dưới một chưởng này, đại địa hoàn toàn đổ nát hãm sâu xuống tạo thành một cái hố khổng lồ.

Uy lực một chưởng này, không ai có thể ngăn cản.

- A Di Đà Phật!

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật bình tĩnh nhìn tất cả mọi thứ, tiểu tử này hiện giờ đã không còn là đối thủ của mình nữa, hắn giờ đang muốn từ từ đùa bỡn tên này, hắn muốn cho đối phương biết cái gì gọi là tuyệt vọng.

Trong hố sâu.

Khắp người Lâm Phàm toàn là máu nằm nhoài một chỗ, hắn hiện tại mới chính thức hiểu được sức mạnh này cường đại cỡ nào.

Một chưởng hạ xuống không có cơ hội phản kháng, nếu như không phải thân thể hắn mạnh mẽ, sợ đã tan thành mây khói.

- Đáng ghét...!

Lâm Phàm xiết chặt ngón tay thúc dục Ngô Đồng Thần Thụ tản ra lực lượng sinh mệnh chữa trị thương thế, nhưng hắn đã quên mất trong chiến đấu trước đó hắn đã phát ra tất cả sinh mệnh lực rồi, nên sinh mệnh lực mới sinh ra hiện giờ không đủ để hắn chữa trị thương thế.

Xoạt xoạt!

Lúc này, Ngô Đồng Thần Thụ bắt đầu nứt ra, bên trong vết nứt chảy ra một dòng máu đỏ tươi ẩn chứa lực lượng sinh mệnh vô cùng kinh khủng.

- Chủ nhân cố lên, ta phải ngủ say rồi!

Lâm Phàm sững sờ khi nghe thanh âm này, hắn cũng không phản ứng kịp.

Tại sao Ngô Đồng Thần Thụ biết nói?

Khi hắn cảm thụ tình huống trong cơ thể, hắn thấy trên nơi cao nhất của Ngô Đồng Thần Thụ có một tiểu Tinh Linh chỉ lớn chừng bàn tay đang trốn dưới lá cây, nhưng giờ nó càng ngày càng nhỏ và từ từ tiêu tan.

Cuối cùng Ngô Đồng Thần Thụ cũng tiêu tán và biến thành một hạt giống nhỏ xíu, nó đã trở về trạng thái nguyên thuỷ nhất, hình thái giống như lần đầu tiên Lâm Phàm nhặt được.

Huyết dịch từ cơ thể Ngô Đồng Thần Thụ chảy ra ngưng tụ thành một quả cầu, trong quả cầu này ẩn chứa sinh mệnh lực lượng mênh mông, đây là bản nguyên sinh mệnh lực lượng của Ngô Đồng Thần Thụ, nó đã lấy ra toàn bộ sức mạnh của mình.

- Lão Tử tân tân khổ khổ bồi dưỡng Ngô Đồng Thần Thụ được khỏe mạnh như thế nhưng không ngờ đến lúc này nó lại quay về trạng thái giống như trước đây, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, lão tử không giết chết ngươi, thề không làm người!

Thân thể hắn đang khôi phục, thương thế cũng dần khôi phục lại.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ngươi dám xem thường lão tử, thật khinh ngừoi quá đáng.

Ầm!

Mặt đất nứt ra, thân thể Lâm Phàm xoay tròn lao lên vô số tiên thuật thần thông bộc phát cùng một lúc, thiên địa hoàn toàn sáng rực, toàn bộ thế giới đều bị lực lượng tiên thuật thần thông bao phủ.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật ngưng lại, hắn không nghĩ tới tiểu tử này có thể khôi phục.

Một ngón tay xuyên thấu thiên địa nhẹ nhàng gõ xuống, nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, chỉ vẻn vẹn một ngón tay này thôi cũng đủ cho hắn vất vả chống đỡ.

Chênh lệch thực lực giữa hai bên thực sự lớn lắm.

Đáng ghét.

- Thiên Địa Chân Kinh!

Lúc này, Thiên Địa Chân Kinh xuất hiện, từng văn tự màu vàng trôi nổi trên không trung.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lắc đầu nói.

- Thiên Địa Chân Kinh ư, cái này còn xa mới đủ...

Lâm Phàm ngẩng đầu hít sâu một hơi.

- Ngươi đừng quá đắc ý, hôm nay lão tử liều mạng với ngươi.

- Thiêu đốt huyết dịch!

Lâm Phàm vung tay, tinh huyết trong cơ thể bắt đầu bắn ra, trời xanh nhuộm đầy máu, biển máu đầy trời lập tức sôi trào, ca muốn chơi lớn một trận xem thế nào.

Lần này tổn hao gần hết bản mệnh huyết cũng đủ để Lâm Phàm suy yếu sắp chết rồi.

Thiên Địa Chân Kinh được nhiễm huyết dịch, bắt đầu rung động.

Từng văn tự bạo phát hào quang óng ánh, cuối cùng hợp lại với nhau.