Tục Tiểu Tà Thần

Chương 40: Thần Đa Đảo làm mưa nhân tạo




Trên đỉnh núi Sơn Phong, cách kinh thành không xa lắm, tuyết trắng đóng trắng xóa.

Tiểu Tà ngồi một nơi cao trên sơn cốc, khoảng rộng không đến bảy trượng vuông. A Tam ngồi bên cạnh những tảng đó đầy tuyết phủ, còn A Tứ thì ngồi cách Tiểu Tà về phía trái.

Âu Dương Bát Không và Chu Lăng hai người đứng trước sau.

Đây là trận thế làm ra mưa gió.

Tiểu Linh và Lý Quyền đứng mé sau A Tứ, chuẩn bị tiếp chiến.

Cảnh trí rất yên tịnh, Tiểu Tà như một tượng thần, hai tay chắp trước ngực rất uy nghi.

Bỗng hắn hét vang :

- Đa Đảo!

A Tam, A Tứ lập tức vừa la theo, vừa bốc từng cục tuyết ném xuống cho vỡ tung ra.

Âu Dương Bát Không và Chu Lăng dùng chưởng lực kích về phía Tiểu Tà, làm cho những mảnh tuyết vỡ ra bay lên, xoáy tròn trắng phau, bao phủ một vùng.

Hai người này thuộc về giang hồ tuyệt đỉnh, nội lực thâm hậu, sức chưởng đã tạo thành cuồng phong cuốn tới, mưa tuyết xoáy tròn, thật là một cảnh tượng chưa từng thấy.

Tuyết rơi, nước chảy...

A Tứ tay cầm gàu nước, luôn luôn múc nước tuyết tạt vào người Tiểu Tà không ngớt, nước lạnh tiến nhập vào cơn gió, xoáy tròn đánh thẳng vào người Tiểu Tà.

A Tam thì liên tục từ trên cao bốc tuyết ném xuống không ngừng, mọi người cứ làm theo phận sự đã định, không ai để ý đến Tiểu Tà tình trạng ra sao.

Tiểu Tà giờ này quần áo đã bị xé nát, thân mình tuyết bao cứng đóng thành băng chẳng khác nào một con nhộng trong cái kén.

Âu Dương Bát Không và Chu Lăng mồ hôi ướt đẫm nhưng vẫn không dám dừng tay.

Nhưng cuối cùng thì sức người có hạn, ai nấy phải ngừng tay nghỉ mệt.

Âu Dương Bát Không lau mồ hôi trán, lo lắng nói :

- Không biết Tiểu Tà ra sao rồi?

Chu Lăng nói :

- Chúng ta đã tận lực rồi, mặc kệ hắn ra sao thì ra.

Bỗng nhiên Tiểu Tà từ trong đống tuyết nhảy ra, cười lớn :

- Thành công rồi! Các người xem đây, dây oan nghiệt đã được cởi ra rồi.

Quả thật kì tích đã xuất hiện, Tiểu Tà trên tay cầm sợi dây đỏ ung dung múa may. Mọi người không chịu nổi, kích động la lên ầm ĩ, A Tam nói :

- Tiểu Tà bang chủ, thần lực của anh thật làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Tiểu Tà xô A Tam ra, mắng :

- Thần lực cái gì, thật là ngu ngốc.

A Tam nói :

- Trước đây công chúa cũng cởi dây thắt lưng dễ dàng như vậy sao?

Tiểu Tà nói :

- Không sao! Ta trước đây đã nghĩ đến công chúa được mưa gió giải nguy thì ra sức mạnh của tuyết đã làm mất hiệu lực của sợi dây.

Tiểu Linh nói :

- Tại sao nơi nước Phiên chưa có ai may mắn như vậy?

Tiểu Tà cười :

- Nơi sa mạc thì làm sao có tuyết? Vả lại lão phu nhân trong hang động đã nói với ta rằng sợi dây này hình thức dịu nhưng tánh can, muốn giải tỏa nó thì phải tìm một vật gì có hình thức can mà tánh dịu, chính là tuyết lạnh đó.

Hắn nhìn A Tam hấp háy mắt :

- Ngươi muốn thử không?

A Tam sợ hãi :

- Không, em không muốn thử đâu.

Chu Lăng nói :

- Tiểu Tà, ngươi quả là thông minh, bây giờ phải làm gì nữa?

Tiểu Tà cười :

- Tất nhiên là tắm rửa, ăn uống thoải mái, sau đó thì sẽ đến tiêu diệt hang ổ của Vĩ Diệt Huyền.

Âu Dương Bát Không hỏi :

- Ngươi biết hắn trốn nơi nào không?

- Đương nhiên là biết.

- Ở đâu?

Tiểu Tà làm ra vẻ bí mật :

- Thiên cơ bất khả lậu.

Mọi người cùng xuống núi, nguồn vui như bất tận.

* * * * *

Ba hôm sau, dưới một gốc cây đại thọ nơi phân tọa Cái bang, Tiểu Linh bày tiệc ăn mừng. Chu Lăng nhìn Tiểu Tà hỏi :

- Cái thiên cơ của ngươi đã có thể tiết lộ được chưa?

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});

Bất ngờ lão rút Liệt Hỏa kiếm đâm vào ngực Thiên Linh giáo chủ.

Thiên Linh giáo chủ kinh hoàng, vội lách sang bên, đánh trả lại một chưởng.

“Bùng” một tiếng, ngôi nhà lá đã đổ, Thiên Linh giáo chủ cùng Linh Dĩ chưởng lệnh, Nhiệm Bá chia làm ba hướng bao vây lấy Vĩ Diệt Huyền.

Vĩ Diệt Huyền cười ha hả, xuất kiếm chiêu liên miên bất tuyệt. Lão đã cùng đường nên chiêu thức toàn là trí mạng, Thiên Linh giáo chủ không tránh kịp bị lão chém đứt một bàn tay.

Bỗng bên ngoài có mấy tiếng hú truyền đến, chính là tiếng hú của Tiểu Tà.

Vĩ Diệt Huyền giật mình, tay kiếm hơi chậm lại. Tận dụng cơ hội đó, Thiên Linh giáo chủ và Linh Dĩ chưởng lệnh bất ngờ xuất chưởng đánh ra, nghe “hự” một tiếng, Vĩ Diệt Huyền đã bị bắn ra xa năm thước, miệng ộc máu, không đứng lên được nữa.

Nhóm người Thiên Linh giáo chủ sau khi xuất thủ thành công thì lập tức quay lưng định tẩu tán. Nhưng đã quá muộn, đoàn người bang Thông Thực đã ùa vào, xuất kỳ bất ý điểm huyệt tất cả lũ ác ôn.

Tiểu Tà cười hì hì :

- Chó mực cắn lộn với nhau rồi đó, các ngươi thấy ta nói không sai chứ.

Hắn nhìn mặt Linh Dĩ chưởng lệnh ngạc nhiên nói :

- Ngươi là ai?

Linh Dĩ chưởng lệnh chỉ hừ một tiếng, không nói gì.

Tiểu Tà cười nhạt :

- Đã thất bại mà còn cứng đầu ư? Ta nói cho các ngươi biết, nếu các ngươi chịu thành thật trả lời câu hỏi của ta thì không sao, còn giả như ngoan cố thì đừng trách ta hành hạ làm nhục, cho mất hết uy thế đó.

Thiên Linh giáo chủ thở dài :

- Thắng làm vua, thua làm giặc, ngươi có gì muốn biết thì hỏi đi.

Linh Dĩ chưởng lệnh đột nhiên lên tiếng :

- Ngươi có gì muốn hỏi thì để ta trả lời, đừng làm nhục Giáo chủ.

Tiểu Tà gật đầu :

- Tốt, cũng có nghĩa khí đó. Ta hỏi ngươi tại sao Thiên Linh giáo lại hợp tác với Vĩ Diệt Huyền?

Linh Dĩ chưởng lệnh chậm rãi trả lời :

- Việc này đã xảy ra cách đây mười mấy năm. Vĩ Diệt Huyền trao đổi võ công, đem Ngọc Quan Âm đổi lấy Độc Sa chưởng, hai bên liên kết với nhau.

Tiểu Tà ngạc nhiên :

- Liên kết với nhau khống chế võ lâm Trung Nguyên, đồng thời giúp Vệ Tiên quấy nhiễu giang sơn Đại Minh chỉ để đổi lấy Ngọc Quan Âm thôi ư?

Thiên Linh giáo chủ đột nhiên nói :

- Vệ Tiên đối với Thiên Linh giáo có nhiều ưu đãi, chúng ta phải trợ giúp.

Chỉ tiếc là mọi việc đã bị ngươi phá hỏng.

Linh Dĩ chưởng lệnh thở dài nói :

- Ngươi đã biết mọi chuyện rồi, chỉ cầu xin ngươi cho ta chết được nhanh chóng, thoải mái mà thôi.

Tiểu Tà gật đầu :

- Được, ta cho ngươi toại nguyện.

Đoạn cử tả chưởng nhằm Thiên Linh Cái của lão, định đánh xuống, cho lão chết một cách nhẹ nhàng.

Bỗng bên ngoài có tiếng kêu khẩn cấp :

- Dương Tiểu Tà! Anh không được giết cha tôi.

Một Hắc Y thiếu nữ lướt vào, đứng chắn trước mặt Tiểu Tà không cho hắn hạ thủ, chính là người đã nhiều lần giúp đỡ hắn.

Tiểu Tà gật đầu :

- Cô nương đã nhiều lần cứu mạng tôi, đương nhiên là tôi phải báo ơn đó, nhưng cô nương là ai?

Hắc Y thiếu nữ thở dài, kéo khăn che mặt xuống. Tiểu Tà nhìn kĩ, ngạc nhiên nói to :

- Tiểu Thanh, là em ư?

Hắc Y thiếu nữ chính là Tiểu Thanh, Hàng Châu đệ nhất mỹ nhân. Nàng cúi mặt không nói gì cả.

Tiểu Tà nói :

- Nhìn qua cô nương một lần thì suốt đời tôi không quên, lúc tôi gặp mẹ cô trong mật thất thì tôi đã biết bà lão đó chính là mẹ của cô rồi.

A Tam xen vào :

- Tại sao lại có chuyện lạ lùng như vậy?

A Tứ cũng nói :

- Trước đây cô cùng Lạc Khả Dinh đã thề nguyền với nhau, sao lại bỏ qua Phiên bang?

Tiểu Thanh rớm lệ, nói :

- Đó là chuyện bắt buộc.

Linh Dĩ chưởng lệnh đột nhiên lên tiếng :

- Tiểu Thanh bị Giáo chủ bắt buộc phải tiếp đãi Lạc Khả Dinh vì hắn tình nguyện đem vàng bạc tặng cho Phiên quốc.

Tiểu Tà gật đầu nói :

- Ta tin ông, một người đã từng nhiều lần cứu mạng kẻ thù thì chắc chắn không phải là người tàn nhẫn.

Hắn quay qua Tiểu Thanh nói :

- Cô đừng khóc nữa, tôi sẽ thả cha cô ra, vì ông ấy làm theo mệnh lệnh của người khác cũng vì mẹ cô cả bị khống chế nơi mật thất. Nhưng còn Thiên Linh giáo chủ và Vĩ Diệt Huyền thì không thể tha được.

Hắn ra lệnh :

- A Tam, A Tứ, hai ngươi hãy phế võ công của hai lão già đó rồi thả cho hai lão đi, bây giờ thì hai lão có muốn hại người cũng không còn được nữa.

A Tam, A Tứ lập tức thi hành.

Tiểu Tà nhìn Tiểu Thanh nói :

- Tôi phải đi đây, cô nương cứ ở lại Tây Hồ, đừng sang Phiên quốc làm gì cả.

Còn nếu có vì thân mẫu mà phải sang Phiên quốc một lần thì nhờ cô nương báo cho tính đồ của tôi biết, ai muốn tìm thần Đa Đảo hãy đến quán Thông Thực ở thành Thái Nguyên.

Dứt lời, Tiểu Tà, A Tam, A Tứ chắp tay bái biệt rồi quay người phóng đi.