Tuyệt Không Thể Tả

Chương 38: Chương 38




Kim đồng hồ chỉ đến 9:30, đồng hồ sinh học của Thẩm Đốc quân bắt đầu phát tín hiệu.

Ông uống hết ngụm trà cuối cùng, mới nhớ đến Thẩm Đạc và Tiết Diệu Dẫn đi nửa ngày rồi vẫn chưa thấy bóng dáng quay về.
“Vợ chồng son không phải lại giận dỗi nhau nữa đấy chứ?” Thẩm Đốc quân thấy bức bối, chắp tay ra sau lưng đi dọc theo hướng ra nhà kho.
Cửa nhà kho khép hờ, bên trong hắt ra tia sáng mờ nhạt.
Thẩm Đốc quân đẩy cửa nhà kho ra lại không thấy ai bên trong, chau mày thì thầm: “Về rồi à?”
Thẩm Đốc quân lắc đầu, cho rằng người trẻ nên đầu óc lơ đãng, thuận tay kéo cửa lại, sau đó nhà kho vang lên tiếng cành cạch, chôn vùi bên trong sự tăm tối.
Chờ đến khi tiếng bước chân đi xa, dưới bàn dài chất đầy vũ khí có tiếng sột soạt, hai người chui ra, không phải Thẩm Đạc và Tiết Diệu Dẫn thì còn ai vào đây nữa.
Quần áo cả hai nửa hở, thân dưới đã trải qua một hồi ‘thâm nhập tìm hiểu’ rồi.
Âm thanh của Tiết Diệu Dẫn bấy giờ hãy còn khàn khàn, đôi mắt chớp chớp trong màn đêm, không thể không để bụng, hỏi Thẩm Đạc: “Khóa cửa rồi thì chúng ta ra ngoài thế nào?”
Vừa nãy nghe thấy có tiếng người đi đến, Tiết Diệu Dẫn bị dọa chết khiếp, vừa dỗ vừa dọa vừa bóp vòng eo đang đâm vào trong của Thẩm Đạc mới làm anh tỉnh táo lại.
Lúc hai người nghe người đến là Thẩm Đốc quân thì còn không dám thở mạnh, nhưng lại ngay thời điểm mấu chốt, mém chút nữa Thẩm Đạc đã nghẹn đến nỗi nổ tung rồi.
Bây giờ không còn ai khác, Thẩm Đạc nào nghĩ đến vấn đề khác, thuận thế đặt Tiết Diệu Dẫn lên một lớp thảm lót bên cạnh, thở nặng nói: “Còn thiếu hai trăm.”
Tiết Diệu Dẫn hoảng loạn, trước kia sao không phát hiện ra Thẩm Đạc sẽ có lúc tinh trùng lên não vậy? Nếu họ ở trong nhà kho quần nhau một đêm, sáng mai để người khác nhìn thấy thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, lại thêm không còn mặt mũi nào mà nhìn Thẩm Đốc quân.

Chỉ là, hiện tại chắc hẳn không do Tiết Diệu Dẫn làm chủ, Thẩm Đạc chống tay lên, cái mông áp xuống, dương vật vốn đã tụt ra khỏi đường đi nóng hổi lại chui vào trong, làm hoa tâm cô vừa run vừa trướng, không khỏi run rẩy một hồi.
Tiết Diệu Dẫn bị Thẩm Đạc ép buộc chặt trên đầu vai và cánh tay anh, đùi trắng như tuyết kẹp chặt eo sườn, bị anh tiến công cho sống dở chết dở.
Đều tại cô tiện miệng bảo muốn thử mới lạ, Thẩm Thiếu soái là người ở đâu chứ, là người học võ được tôi luyện từ quân đội mà ra đấy, mấy trăm cái hít xà có thể làm khó anh thì nào đến được cái chức Thiếu soái này.
Tiết Diệu Dẫn lại nhớ đến ban nãy giang rộng hai chân, lúc mà Thẩm Đạc chống tay hạ người xuống, dương vật thẳng tắp chui tọt vào bên trong cô, động tác không có chỗ chống đỡ ấy lại thong thả và ung dung đến lạ, làm cho cô không kêu được cũng chẳng khóc xong.
Tiết Diệu Dẫn hối hận đến xanh ruột, nhưng đã leo lên lưng cọp rồi thì sao mà xuống được nữa.
Thứ đàn ông thô to ve vuốt đường đi non mềm, tuy rằng tốc độ không mau nhưng lúc rút ra thì hết mình, đâm vào là hết hồn lút cán, kéo cho khoái cảm dài thật dài biết bao nhiêu lần.
Đến đoạn mấu chốt cuối cùng, vốn dĩ cá nước thân mật với Tiết Diệu Dẫn mà nói đã thành quen rồi, nên lòng tràn đầy mong ngóng Thẩm Đạc nhanh chóng giải quyết luôn trăm cái cuối.
Cô lặng lẽ tính số trong lòng, chỉ là lại bị ma sát một cái nơi hoa tâm đến run rẩy cả lên, một trận nước xuân tuôn trào làm cho từ lòng bàn chân đến da đầu tê dại, quên mất đã đếm đến cái thứ bao nhiêu.
Mà Thẩm Đạc thì còn chưa lên tiếng, hãy còn đưa đẩy eo không ngừng đâm vào rút ra.
Cả người Tiết Diệu Dẫn vã mồ hôi, đầu không động được, chẳng thể nào kìm nén nỗi cơn khoái cảm đang bò lên.

Cánh tay rắn chắc có lực của Thẩm Đạc liền chống xuống hai bên mạn sườn cô, như bàn đá vậy, dẫu lâu thế rồi mà vẫn không run lên lấy một lần.
Ở bên Tiết Diệu Dẫn lâu như thế, Thẩm Đạc cũng học được chút thông minh ‘vận dụng linh hoạt’ từ cô, ‘300 cái’ đánh cuộc với Tiết Diệu Dẫn này, không phải là dạo đầu hay ma sát với nhau, mà chỉ là chôn hết sự tức giận và cao hứng vào trong không chút dư thừa, động đến tận sâu bên trong hoa tâm mới là giữ lời.
Như vậy thì đừng nói là 300, chỉ với mười mấy cái thôi cũng làm Tiết Diệu Dẫn nhũn nhão cả chân ra rồi.

Quang cảnh chỉ có ở trước mắt này, Tiết Diệu Dẫn qua hai ba đợt cao trào, muốn nâng eo lên dịch đi một chút lại bị Thẩm Đạc ấn xuống miếng lót không sao động đậy được.

Dương vật thô dài cương cứng như đang đóng cọc, òm ọp nện thẳng vào.
Tiết Diệu Dẫn khó mà thẳng được chân, mồm miệng mềm nhũn nhắc nhở: “A a….

Thiếu soái ơi….

Thiếu soái, nhẹ chút…ưm….”
Thẩm Đạc nghe xong thì chậm lại, nhưng lại đâm vào sâu hơn cả ban nãy, dừng bên trong ma sát một chập, mới co rụt mông rút ra.
Tiết Diệu Dẫn thở càng thêm sâu, nửa che bộ ngực sữa đương còn phập phồng không ngớt, vội cắn răng than khẽ: “Hức… đừng….

đừng sâu thế…”
Nặng không cho mà nhẹ không chịu, Thẩm Đạc bị cô trêu chọc tính đàn ông mấy bận như thế thì lên máu, bèn đặt hai chân cô lên cánh tay mình, rồi áp người xuống, nửa trên cứng ngắc như chiều đang cưỡi lên bờ mông trắng nõn của cô.

Hai cánh mông với hai màu da khác biệt dính vào nhau cùng lay động, thỉnh thoảng còn bắt gặp một cây hàng ra vào chính giữa, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, chà đạp cánh hoa hồng nộn đến đỏ tấy bất kham, phun từng hồi từng hồi nước dịch ra ngoài, tiếng nước òm ọp mập mờ, dâm mỹ không dứt.
“A….

a a….

ưm… a….” Cây hàng thô dài chôn vùi bên trong đường đi đầy nước, Tiết Diệu Dẫn nào còn cố được nữa, dường như linh hồn nhỏ bé cũng muốn bay đi.
Hai tay cô cào cấu không có quy luật, chỉ có thể bất đắc dĩ cắn lấy ngón tay mình mới có thể tiêu hóa khoái cảm đầy người.
Thẩm Đạc lại tặng thêm vài cú nữa mới gầm nhẹ lên rồi phóng thích dục vọng đã tích tụ từ lâu của mình.
Tiết Diệu Dẫn liệt cả người, tựa như được vớt ra từ trong nước, đầu mướt mồ hôi và mái tóc bết lên mặt, thậm chí còn lười động tay.
Thẩm Đạc cũng thả lỏng toàn thân, cơ thể mướt mồ hôi kề sát bên Tiết Diệu Dẫn, nhưng vẫn giữ để không đè đau cô.
Trong nhà kho tối như mực, chỉ còn lại mỗi hai thân thể đang quyện vào nhau cùng thở dốc, làm ai mơ màng.
Trên thân cả hai đều là mồ hôi, da chạm da, thịt kề thịt, ướt át không thôi.

Tiết Diệu Dẫn run run chân, mũi chân chạm được hai chân săn chắc của Thẩm Đạc, trong đầu lại không kìm được dâng lên chút xôn xao, nâng cánh tay lên mân mê dọc theo tấm lưng cường tráng rồi đến cặp mông đàn hồi, cơ thể cân xứng, chạm vào tay trơn nhẵn nhưng vẫn cảm nhận được sức lực ẩn bên trong.
Vừa mới nghỉ ngơi được một tí mà Tiết Diệu Dẫn lại lên tinh thần, rất muốn thưởng thức chính diện bờ mông vểnh của Thiếu soái.
Thẩm Đạc bắt lấy cánh tay sờ loạn của cô, ánh mắt tăm tối nhưng lấp lánh sao, “Thêm ba trăm cái nữa cũng không là vấn đề với anh đâu.”

Tiết Diệu Dẫn vừa nghe đã nhũn chân, ngượng ngùng rụt tay về, dính lên lồng ngực ấm áp của anh ra chiều ngoan ngoãn.
Nhiệt độ từ hơi nước hun ra ngày một xuống thấp, hai người sợ còn ở đây sẽ cảm lạnh mất, bấy giờ mới mặc lại đồ rồi tìm cách đi ra ngoài.
Ánh trăng len lỏi qua cửa sổ, mạ hai bóng hình xuống đất.
Tiết Diệu Dẫn nhìn Thẩm Đạc đang nghiêng người lên đứng thẳng dậy mặc quần, động tác cúi xuống rồi nâng cao chân lên thiếu điều hút hồn người ta, cô vội vỗ lên mặt mình, dời mắt sang chiếc quần lót bên cạnh tấm thảm, rồi lại xấu hổ.
Thẩm Đạc thấy cô đi đến kéo cái đệm thì bảo: “Sáng mai anh sẽ đến dọn.”
“Chỉ là… bị người ta nhìn thấy…” Tiết Diệu Dẫn cho rằng chuyện của hai vợ chồng là thuộc về hai người, còn bị người ngoài biết thì chẳng biết nên giấu mặt đi đâu.
Thẩm Đạc vận áo xong thì khoác áo khoác lên người cô, rồi ôm cô đặt lên một chiếc ghế, “Chỗ này không có ai tùy tiện vào đâu.”
Tiết Diệu Dẫn nghĩ cũng đúng, là chỗ riêng tư của Thẩm Đạc, người hầu trong nhà hẳn sẽ không ai dám tùy ý ra vào, lâu lâu Thẩm Đốc quân rảnh rỗi cũng chưa chắc đã đến, sáng sớm ngày mai lén lút đến dọn dẹp đống hỗn độn này là được rồi.
Cửa sổ nhà kho khá cao, gần như là chạm đến xà nhà.
Thẩm Đạc kê một cái thùng hàng bên dưới, dẫm lên nó mượn lực, một tay đu lên bề mặt cửa, dễ dàng nhảy được ra ngoài.
Tiết Diệu Dẫn coi mà không khỏi kinh ngạc, thật sự rất muốn vỗ tay khen ngợi.
Thẩm Đạc đi ra ngoài mở khóa, Tiết Diệu Dẫn vội chạy bước nhỏ đi ra, như một chú chim nhỏ nhào vào trong lòng anh.
Đêm về khuya, nhiệt độ cũng thấp hơn mấy phần, Tiết Diệu Dẫn không chịu được mà dậm chân.

Thẩm Đạc vươn tay ôm cô, hai người chạy một mạch theo cửa sau đi vào nhà.