Tuyệt Không Thể Tả

Chương 4: Chương 4




Tiết Diệu Dẫn không hề cảm thấy Thẩm Đạc thích mình, chỉ là có chút tán thưởng, lại thấy anh kiên quyết không muốn từ hôn, bức bối không thôi.
Ngặt nổi Tiết Diệu Dẫn cũng rất cố chấp, vẫn xây bàn tính nhỏ cân nhắc trong lòng.
Mọi người nào biết, chỉ thấy họ đi đây đi đó có đôi có cặp, đều vui mừng ra mặt, thấy bàn rượu mừng không còn xa vời nữa rồi.
Bây giờ chỉ cần Tiết Diệu Dẫn vừa ra khỏi cửa, người nhà sẽ hỏi: “Lại đi hẹn hò với Thẩm Thiếu soái ư? Đi chơi vui vẻ nhé!”
Tiết Diệu Dẫn giải thích hoài rồi cũng mặc kệ, để tùy họ ảo tưởng.
Đảo mắt đã đến Kinh Trập(*), cái lạnh buốt trong không khí cũng nhẹ nhàng hơn.

Tiết Diệu Dẫn và bà Năm đã đặt may được vài bộ sườn xám, bấy giờ không nhịn được phải mặc chúng ngay.
(*) Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.

Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345° (kinh độ Mặt Trời bằng 345°).
Chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng, giữa trưa và về chiều rất lớn, vậy nên nhiều người không dám mặc một bộ đồ như mùa thu ấy vào người.

Tiết Chính Dương là một ‘lão trung y’ am hiểu dưỡng sinh rất chú trọng trong việc chăm sóc thân thể, nên trừ cái áo lông bên ngoài thì đồ trong hầu như đều là trang phục mùa đông, so với Tiết Diệu Dẫn thì như hai mùa trong năm.
“Em chỉ mặc một lớp?” Tiết Chính Dương thấy Tiết Diệu Dẫn mặc một bộ sườn xám, vạt váy xẻ cao để lộ đôi chân dài trắng như tuyết, thuận tay cầm cây gãi ngứa cào cào cô.
Tiết Diệu Dẫn nắm lại, bực mình nói: “Vớ pha lê em vừa mua đấy, anh cào hư thì phải làm sao!”
Cái vớ trong này Tiết Chính Dương nào xa lạ gì, mấy người phụ nữ trong nhà ai cũng thích mặc, ban đầu hắn còn tưởng nó làm từ thủy tinh nữa cơ, vì không hiểu sao mà nó lại mỏng đến thế, cứ thấy cái món đồ này như râu ria, mặc hay không cũng chẳng khác mấy?
Tiết Chính Dương thấy cô mặc thế này thì mỏng manh quá, tận tình khuyên bảo: “Bây giờ ra đường không cuộn được như cái chân giò hun khói, thì ít nhất cũng nên mặc thêm cái quần đông vào.”
“Em có mặc rồi.” Tiết Diệu Dẫn nói xong thì kéo lớp vớ pha lê ra, quả nhiên bên trong còn một lớp quần da.

Nhưng Tiết Chính Dương nhìn sao vẫn thấy lạnh, hắn thấy phụ nữ mặc đồ không quan tâm đến nóng lạnh, mình thì cứ muốn họ mặc như một con gấu, còn phải sốt ruột thay họ.
“Sao hôm nay không đi với Thẩm Thiếu soái?” Tiết Chính Dương đành dời đề tài đi.
Tiết Diệu Dẫn lập tức buông sách trong tay xuống, đứng dậy, “Mém chút thì em quên mất, em đi đây.”
Thái độ của cô bỗng dưng tự nhiên như thế làm Tiết Chính Dương không phân biệt được thật hay giả, có điều một người to lớn như thế cũng không đến mức biến mất, nên không truy hỏi đến cùng nữa.
Tiết Diệu Dẫn ra đến cửa thì thả chậm bước chân lại, đi dạo bộ.
Giữa trưa nắng vừa đủ, đi một hồi lại thấy có hơi nóng.

Tiết Diệu Dẫn vào một quán trà gọi trà uống, rồi đi mua sắm dọc hai bên đường.
Khu này các cửa hàng làm ăn khá phát đạt, xe cộ nườm nượp, đủ kiểu người ăn vận thời trang hiện đại và truyền thống quyện vào nhau, tuy mâu thuẫn nhưng lại hài hòa khó tả.
Tiết Diệu Dẫn không mang theo ai giúp đỡ, đành phải nhịn lại cơn thèm mua sắm, chỉ đi dạo phố thế thôi.
Một cánh cửa gỗ dày bên cạnh mở ra, mùi hương gỗ mộc nhàn nhạt tỏa ra, vài cô gái vừa cười vừa nói đi ra ngoài.

Tiết Diệu Dẫn hít hít, ngẩng đầu nhìn tên tiệm.
“Dư Hương? Tiệm nước hoa ư?” Tiết Diệu Dẫn nhìn thoáng qua cánh cửa kính, thấy trước quầy bày biện những túi quà lớn lớn bé bé, tò mò bèn đi vào.
Trong phòng ngập tràn mùi hương thanh sạch, làm cho lòng ai không khỏi thả lỏng.

Tiết Diệu Dẫn nhìn dọc theo từng quầy, một cô gái không rõ là bà chủ hay chỉ là nhân viên canh quầy, cười nói: “Chị muốn mua mùi hương gì vậy ạ? Tiệm chúng em thì mùi hương hay dầu dưỡng nào cũng có cả.”
Tiết Diệu Dẫn hiểu ra, cầm một túi đã được đóng gói lên ngửi, rồi hỏi: “Đây là hương gì thế?”
Mùi hương không phải là thứ bình thường, sử dụng không hợp thì sẽ không tốt cho cơ thể, cô gái nọ biết khách hàng đang băn khoăn nên rất kiên nhẫn giải thích: “Loại này chủ yếu là long não, lấy cánh hoa phơi khô, mùi không quá nồng, cất vào tủ đồ còn có tác dụng đuổi muỗi khắp các mùa.”

Tiết Diệu Dẫn mở túi thơm ra nhìn bên trong, cảm thấy chủ ở đây rất đặc biệt chú ý, lại nghe đối phương nói tiếp: “Chủ chúng em học chuyên ngành điều chế mùi hương, vậy nên những phần kiêng kỵ đều viết trên gói thơm, chị có thể yên tâm.”
Tiết Diệu Dẫn nhìn theo hướng đối phương chỉ, thấy trên mặt tường có một tấm bằng chứng nhận, nhìn rất trang trọng, tò mò hỏi: “Tôi còn không biết là có lớp dạy chuyên ngành này nữa đấy, có phải là cũng không khác mấy so với ngành trung y không?”
“Bây giờ đều ưa chuộng các mùi hương nhập khẩu từ nước ngoài về, nhiều người ngại phiền khi sử dụng nước hoa truyền thống, nên người học môn ấy cũng ít đi, chủ của chúng em phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được người dạy đấy ạ.”
Tiết Diệu Dẫn gật đầu, dựa vào quầy chỉ một chiếc hộp nhỏ trong ảnh.

Tuy rằng cô đi du học về nhưng không sính ngoại, cô thấy nước hoa ngoại chủ yếu là để xua mùi, trong nước có nhiều cửa hàng nhưng phần lớn là chú trọng mùi hương, ý nghĩa mà khác thì mùi hương cũng khác.

Cô ngại nước hoa ngoại gay mũi quá nên vẫn không tìm được một mùi hương hợp với bản thân, một mùi tựa như bạc hà kết hợp với đinh hương, nâng cao tinh thần và tỉnh táo hơn, vậy mà vô tình lại tìm được cửa hàng này, rất hợp với sở thích của mình.
Tiết Diệu Dẫn đang xoa ra cổ tay, cô gái nọ nhìn thấy một người đi vào, nháy mắt ý cười càng thêm dịu dàng: “Sao Cửu gia lại chịu thả chị ra thế này?”
Cái danh ‘Cửu gia’ rất vang dội, chấp cả Việt Châu này không ai dám vớ lấy, nên vị ấy là ai thì khỏi cần phải nói.

Trong lòng Tiết Diệu Dẫn khẽ động, theo bản năng xoay người nhìn người kia—-người đã khiến cho Tưởng Cửu gia danh tiếng lẫy lừng biến thành tên cuồng vợ như mạng, bà Tưởng.
Người nọ mặc một chiếc đầm lông dài đỏ, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đo đỏ có vẻ non nớt, cái miệng đỏ phấn nho nhỏ oán giận: “Chị buồn muốn chết rồi đây! Anh ấy làm hơi quá trớn thôi, chỉ hơn một tháng thì có thể có chuyện gì được!”
“Hơn một tháng cũng phải cẩn thận chứ, chị cứ cậy được chiều rồi kiêu đi, quan tâm chị đâu có thiếu được đâu?” Cô gái trông quầy vừa nói, cũng không quên tiếp Tiết Diệu Dẫn.
Bà Tưởng thấy Tiết Diệu Dẫn đang xem thúi thơm, có chút kích động chỉ chỉ một túi trong đấy, nói: “Cái đó bỏ thêm bạch chỉ, đương quy vào, những lúc nghẹt mũi là dùng có hiệu quả lắm!”
“Bà Tưởng cũng hiểu về mùi hương sao?”
Người nọ nghe thấy Tiết Diệu Dẫn chỉ với một câu thôi đã biết được thân phận của mình, không khỏi sửng sốt, nhưng không cảnh giác gì, chỉ hơi ngây ngơ cười, “Ối? Danh tiếng của tôi đã vang xa thế à?”
Dáng vẻ của cô ấy tựa như một chú chim sẻ ngồi xổm nghiêng đầu, đôi mắt rưng rưng, lộ ra một chút ngốc ngếch.

Người ta hay nói mang thai vào là ngốc ba năm, còn vị này xem ra chỉ vừa mới mang thai đã ngớ ngẩn rồi.

Tiết Diệu Dẫn dấu đi ý cười, gật đầu: “Lấy thanh danh của Tưởng Cửu gia, thì bà Tưởng chính là hình tượng được con gái của cả Việt Châu này hâm mộ đấy.”
Bà Tưởng ôm mặt cười: “Hôm mộ tôi mà làm gì!” Nhưng nụ cười sắp tít cả mắt ra rồi, rõ ràng là đương hạnh phúc sôi sùng sục lên.
Tiết Diệu Dẫn không khỏi nghẹn lời, thấy cái màn show tình cảm này đúng thật là ‘lồ lộ trong lặng lẽ’ mà.
Có vẻ như bà Tưởng mang thai nên bị Tưởng Cửu gia quản lý quá lâu, bây giờ được ra ngoài là như chú chim nhỏ được cho cất cánh, líu lo không yên, đối với ‘tri âm’ Tiết Diệu Dẫn cũng khá thân thiện, cuối cùng còn khoát tay nói: “Ối chà, cứ gọi thẳng tôi là Phù Đại hay Đại Đại là được rồi, bà Tưởng nghe già lắm, tôi không cần đâu nhé!”
Tên tuổi bà Tưởng mà lại không cần? Thật là tùy hứng.

Tiết Diệu Dẫn chau mày, yên lặng thắp một cây nến cho Tưởng Cửu gia.

Có điều cô nghĩ thầm cũng muốn kết thân với Phù Đại, nên không trốn tránh sự chủ động của cô ấy, và cũng không có ý định che giấu thân phận của mình.
Có điều, Tiết Diệu Dẫn cũng không có ý định sẽ dát vàng lên mặt, đi khoe khang bản thân là vị hôn thê của Thẩm Đạc, chính là vì không chịu nổi định nghĩa này của Phù Đại ở hiện tại.
“Hóa ra cô chính là vị hôn thê đào hôn kia của Thẩm Thiếu soái à!”
Lúc nói những lời này ánh mắt của Phù Đại sáng như tuyết, cứ như nhìn thấy một thứ mới lạ gì vậy, khiến Tiết Diệu Dẫn hơi bối rối.
Gì mà vị hôn thê đào hôn chứ?! Hai người họ còn chưa chắc chắn thì đào hôn kiểu gì được?!
Tiết Diệu Dẫn nào biết mọi người đã lan truyền câu truyện của mình thành như vậy, không khỏi buồn bực.

Nhưng sao chưa từng nghe Thẩm Đạc nhắc về chuyện này dù chỉ một lần thế? ‘Vị hôn thê đào hôn’ là một cách nói như thể đang tát mạnh vào thể diện của anh, đàn ông sao có thể nhịn được.
Những ảo tưởng về Phù Đại và Thẩm Đạc đều bị lời ăn ngay nói thật này làm cho tan biến, vậy nên không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ là kinh ngạc hơn hẳn khi mà Tưởng Cửu gia lại thua trên tay ‘đóa bông gòn’ này, duyên phận quả nhiên là một thứ rất kỳ diệu.
Phù Đại cả ngày bị Tưởng Sở Phong chiếm giữ, một con muỗi bay qua cũng bị chụp lại, thì đừng nói đến chuyện qua lại với một gã đàn ông sống sờ sờ.

Cô ấy thì lại phóng khoáng, nên không biết bên ngoài có một lời truyền về sự ái muội giữa mình và Thẩm Đạc.

Tâm tư nhỏ trong lòng Tiết Diệu Dẫn cũng đã bị đập tan nát.
Ngồi thêm một lát, Tiết Diệu Dẫn đang định tạm biệt thì chợt thấy một người đàn ông đẩy cửa đi vào, chiếc áo khoác âu phục đen càng làm cho thân hình cao lớn ấy tăng thêm vẻ áp lực gấp bội, vẻ ngoài tài trí hơn người lộ ra uy nghiêm độc đoán, nhưng ánh mắt nhìn sang đây lại như được phủ một lớp sương mù, tản mát ra tia mềm mại.
“Đại Đại.”
Tiết Diệu Dẫn nghe người kia lên tiếng là biết được thân phận, trong lòng khe khẽ ‘oaaa’ một tiếng, biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng vì được gặp nhân vật danh tiếng lẫy lừng.
Phù Đại ngồi trên ghế sô pha trong tiệm, có vẻ như không muốn đi, nắm tay vịn lầm bầm: “Em vừa mới ra ngoài thôi.”
Tưởng Sở Phong nghe xong lại thở dài, đi đến xoa mặt cô ấy, dỗ dành: “Vậy dẫn em đi nơi khác nhé? Em đang mang thai, ngửi nhiều mùi thơm cũng không tốt.”
Phù Đại nghe thế thì vui vẻ gật đầu, đứng dậy tựa vào tay Tưởng Sở Phong, lại nhìn thấy Tiết Diệu Dẫn ngồi bên cạnh, vội giới thiệu: “Đây là Diệu Diệu!”
Tưởng Sở Phong nào để tâm Diệu Diệu hay Mèo Mèo, chỉ thấy có vẻ như cô quen Phù Đại, khách sáo gật đầu.
Phù Đại lại nói thêm: “Diệu Diệu là vị hôn thê của Thẩm Thiếu soái đấy, không phải anh cứ hay tới lui với Thẩm Thiếu soái à, sao lại không biết?”
Tưởng Sở Phong nghĩ thầm, trước đấy ngay cả Thẩm Đạc còn chưa được gặp vị hôn thê gì kia nữa là, sao anh ta biết được chứ.

Có điều hành tung dạo này của Thẩm Đạc thì anh ta có biết, nên không khỏi nhìn Tiết Diệu Dẫn thêm vài bận, dẫu sao người không để tâm đến mặt mũi của Thẩm Đạc cũng rất hiếm thấy.
Tiết Diệu Dẫn bị Tưởng Sở Phong nhìn đến hai lần mà cứng đờ cả người, cũng may Phù Đại ngốc nên không nhận ra, vội giục: “Anh Cửu, em muốn ăn que nướng, chúng ta đến nhà hàng của lão Giang Than kia đi!”
“Nghe em hết.” Tưởng Sở Phong nói đoạn, cầm áo khoác lên mặc cho cô ấy, nắm tay cô ấy rời đi.
Phù Đại huơ tay với Tiết Diệu Dẫn, “Tôi đi trước nhé Diệu Diệu, hôm khác cô có thời gian thì đến nhà tôi chơi.

Túi thơm ấy tôi sẽ nói Tiểu Thiến lấy cho cô, nếu dùng tốt thì cứ đến mà dùng, không cần trả tiền!”
Thấy cô ấy hào phóng như thế, Tiết Diệu Dẫn không khỏi cười lên, gật đầu đáp: “Tôi biết rồi.”
Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, Tiết Diệu Dẫn nhìn thấy dáng vẻ bảo vệ đầy tự nhiên của Tưởng Sở Phong, thầm than một câu: “Thứ thép cứng trăm lần tôi luyện, lại hoá mềm yếu uốn vào ngón tay”.

Nhưng rồi lại không khỏi tò mò, mặt lạnh như Thẩm Đạc thế kia, tương lai không biết sẽ vì ai mà thay đổi, và thay đổi thành như thế nào nữa.