Bà Xã Ngốc Nghếch! Đố Em Chạy Thoát!

Ngoại truyện 2: Quốc Nhân! Anh phải chịu trách nhiệm với em!



Nhìn thấy Nhã Quyên đã có anh mình làm bạn đời nên Thượng Trung Quốc Nhân cũng đành bỏ cuộc.

Tình cảm những năm qua có lẽ đối với cô không hề đáng để tâm nhưng đối với anh nó là một vấn đề rất to lớn.

Nhưng anh biết phải làm gì cơ chứ.

Ngày qua ngày nhìn người mình yêu thương suốt 5 năm liền, tay trong tay với người anh trai mà anh luôn mến mộ.

Cho dù anh không đành lòng thì cũng biết làm sao bây giờ? Vậy thôi, anh chúc phúc cho họ vậy!

Bỗng dưng mấy ngày nay có một cô gái tên Dạ Nhã Nhã luôn đeo bám anh khiến anh điên cả não.

“Nhân Nhân, anh thích em không?”

“Nhân Nhân, đi ăn chung với em đi!”

“Nhân Nhân…”

“Nhân Nhân…”

“…”

Thượng Trung Quốc Nhân không phải thần cũng không phải thánh nên không thể chịu được cái sự đeo bám này.

Bây giờ anh mới hiểu cảm giác lúc trước Nhã Quyên bị anh theo như cá gặp nước là như thế nào rồi.

Cô cáu gắt với anh là đúng.

Nhiều lần Quốc Nhân muốn cắt đuôi Nhã Nhã nhưng không hiểu sao không thể. Anh ở đâu cô sẽ ở đó.

Rồi có lúc anh thở dài rồi hỏi cô:

“Cô buông tha cho tôi được không?”

Nhã Nhã nhìn anh cười cười, mang giọng nói và vẻ mặt suy tư đáp lại:

“Ừmmm, không được!”

“Tại sao?”

Quốc Nhân khó hiểu hỏi tiếp

“Vì em mặt dày muốn gả cho anh!”

Nhã Nhã tươi tỉnh trả lời khiến Thượng Trung Quốc Nhân phục cô sát đất. Không ngờ đến câu này mà cô cũng nói cho bằng được.

Những ngày đầu, anh cảm thấy cô thật phiền phức nhưng dần về sau anh đã quen với cảnh có Nhã Nhã ở bên cạnh mình.

Dù cô nói có nhiều đi chăng nữa, anh cứ cảm thấy cô rất dễ thương.

Không biết não anh có bị úng nước hay không nữa.

Chợt, ngày kia, Thượng Trung Quốc Nhân mang lòng nặng trĩu đến “Night beauty” uống rượu.

Anh vô tình bấm vào số điện thoại Dạ Nhã Nhã, nghe giọng anh tà tà say cô liền chạy đến chỗ anh ngay.

Đêm đó cô và anh uống rất nhiều, nhiều đến nổi không biết chuyện gì đang xảy ra.

Trong đầu anh chợt lóe lên ý nghĩ muốn che chở cho người con gái ở bên cạnh mình bây giờ.

Anh muốn trân trọng cô giống như Thượng Trung Hàng đối với Đường Nhã Quyên.

Sau 5 tháng Nhã Nhã ở bên anh thì anh mới hiểu ra rằng, có lẽ tình yêu là sự cho đi.

Bây giờ anh đã có Nhã Nhã nên anh cũng không cần gì nữa hết.

Bỗng, môi anh ghé sát môi cô, đặt lên môi cô nụ hôn sâu nồng thắm mang đậm nét chiếm hữu.

Nhã Nhã cứ lo rằng anh sẽ xem cô như là một người con gái khác. Nhưng cô yêu anh, yêu anh từ 3 năm trước.

Cô muốn gả cho anh nên cô chấp nhận việc đánh đổi tất cả.

Từ lần đầu gặp anh, cô chỉ là một con béo mập ú. Duy chỉ có anh mỉm cười, bầu bạn với cô mà thôi.

Những ngày tháng sau đó, trong đầu cô vụt lên suy nghĩ là phải giảm cân, giảm cân để có thể đứng cạnh anh.

Vì vậy cô biệt tăm, dường như đã bốc hơi khỏi thế giới này.

Khi ước muốn đã thành hiện thực thì cô trở lại Hongkong này để một lần nữa theo đuổi anh, theo cách quang minh chính đại.

Một lúc sau, môi anh tách khỏi môi cô.

Thượng Trung Quốc Nhân nói lời xin lỗi rồi đứng dậy ngoảnh mặt bước đi để lại cô ngồi lại phía sau, dõi theo bóng lưng quen thuộc ngày càng xa khuất.

Ngày tiếp theo, Dạ Nhã Nhã bị nhập viện vì uống quá nhiều rượu.

Từ nhỏ đến lớn, hễ cứ liên quan đến rượu bia thì cô sẽ bị đau đớn gằng xé trong phòng phẫu thuật.

Duy chỉ có tối qua là cô phá lệ, vì anh cô đã uống rất nhiều. Cô từng nói, vì anh cô sẽ hi sinh tất cả.

Được tin cô đang ở bệnh viện, Thượng Trung Quốc Nhân nhanh như chớp chạy đến.

Anh bước vào phòng nhìn thấy cô đang ngồi lướt điện thoại liền thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên anh đi tới ôm cô vào lòng khiến cô mất hồn.

“Từ nay về sau đừng làm anh lo lắng nữa!”

Nhã Nhã ngây người rồi đẩy anh ra, nũng nịu nói:

“Quốc Nhân! Ôm đã ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi! Anh phải chịu trách nhiệm với em! Anh phải gả cho em!”

“Anh không đồng ý cũng phải đồng ý! Em không biết….”

Chưa kịp nói hết lời thì môi cô đã bị môi anh bịt kín lại. Nụ hôn sâu của anh một lần nữa lại giành cho cô.

“Im lặng! Anh sẽ cưới em, bù đắp cho em, cô mập à!”