Ma Nữ Đa Tình

Chương 15: Kỳ nhân tuyệt kỷ




Hoa Sĩ Kiệt đưa mắt nhìn ra khoảng sâu hun hút của lòng hang, lòng bồi hồi muôn ngàn ý niệm, buông tiếng thở dài lẩm bẩm:

- Chẳng phải ta vô tình, nhưng lòng này đã ký thác. . .

Thất Độc Thần Kiếm nhẹ mỉm cười:

- Người đời trong vạn duyên, khó vượt phá nhất là tình duyên, lão phu xem tiểu tử mi, đôi mắt long lanh, đào hoa lắm số, sau này trên đường tình ắt phải lận đận khá nhiều. . .

Hoa Sĩ Kiệt giật mình như từ cơn mê sực tỉnh, mặt thẹn đỏ bừng chẳng dám ngó ngay người đối thoại cùng mình.

Thất Độc Thần Kiếm phá lên:

- Tiểu tử hãy tụ tập tinh thần để lão phu còn truyền thụ kiếm pháp “Thất Độc“ cho mi!

Hoa Sĩ Kiệt không hiểu liền hỏi:

- Thế nào gọi là “Thất Độc“ ?

Thất Độc Thần Kiếm vuốt râu cười dài:

- Thất Độc chính là bảy thức kiếm, mỗi thức còn lợi hại hơn cả độc xà, chiêu thế mỗi khi xuất thủ, nhất định là cường địch phải bại thương! Ranh con đã hiểu chưa?

Hoa Sĩ Kiệt khẽ gật đầu!

Thất Độc Thần Kiếm tay phải hướng về phía bảy đạo hào quang, chộp dứ vào khoảng trống một cái, bảy đạo hào quang xanh biếc liền tắt và trên tay ông đã nắm gọn một thanh kiếm lạ!

¤ng lẳng lặng rảy mạnh thanh kiếm, một tiếng “rẹt“ rất khẽ vang lên, thanh kiếm bỗng xòe rộng ra như cánh quạt, biến thành bảy cây, kết liền với nhau, ánh xanh ngập ngời hơi lạnh toát ra hơn năm thước.

Hoa Sĩ Kiệt thừ người ra nhìn, đây là lần đầu tiên chàng nhìn thấy thanh kiếm quỷ quái nọ.

Thất Độc Thần Kiếm nghiêm trang cất lời:

- Bảy lá kiếm này có thể thi thố ra bảy chiêu khác nhau. Mỗi thế kiếm công ra đả thương được người trong vòng mười thước, người dùng kiếm tùy nghi xếp mở dễ dàng, nên thanh kiếm được mang danh là Thất Độc Thần Kiếm!

Hoa Sĩ Kiệt cười nhẹ:

- Nghe nhiều không bằng được thấy, tiếng tăm Thất Độc Thần Kiếm lừng lẫy khắp giang hồ, hôm nay được bái kiến, quả danh bất hư truyền. . .

Thất Độc Thần Kiếm đắc ý cười to:

- Lão phu nhờ kiếm này mà thành danh, nhưng cũng vì nó mà chôn vùi hạnh phúc một đời, thế sự lắm nghịch cảnh khó thể ước lường. . .

Thốt đến đây, ánh mắt xanh ngời của ông vụt mờ dần và khép kín tựa như đang chìm sâu về một dĩ vãng xa xưa, trên khuôn mặt sần sùi và xấu xí phớt lên một sắc thái bi thương.

Nhưng liền đó, ông vụt mở tròn mắt ra quát lớn:

- Chuyện xưa như mây khói, đáng chi để nuối tiếc vẩn vơ! Bé con hãy nhìn kỷ bảy chiêu ta biểu diễn đây!

Dứtlờithanh kiếm trên tay huy động không ngừng, trong điện bỗng chốc lại hiện lên bảy đạo hào quang xanh biếc, lồng lộn lúc trên lúc dưới, khi to khi bé trông tựa như bảy thớt giao long đang vờn nhau trong bóng tối.

Hoa Sĩ Kiệt mở bét mắt cố hết sức chăm chú ghi nhớ chiêu thức cùng tư thế của tay ông, lắm lúc hơi kiếm bay sát qua mặt, tạo thành một cảm giác tăng tăng, chàng cũng vẫn trơ trơ tựa như chẳng biết.

Thất Độc Thần Kiếm vụt quát lên một tiếng, ánh hào quang cũng đồng thời tắt lịm, trong điện trở lại lặng trang như cũ.

Thâu nhanh xong thế kiếm cuối cùng, Thất Độc Thần Kiếm buông tiếng cười lồng lộng:

- Bé con hãy nhìn vào bốn bên mặt vách, xem thấy có màu gì lạ không?

Hoa Sĩ Kiệt y theo lời, nhìn vào bốn phía vách đá, đều có sắc nám đen, hiển nhiên là bị độc khí quét qua.

Chàng cau mày lộ vẻthắcmắc:

- Phải chăng chất cực độc trên người tiền bối rót qua mũi kiếm và rải lên vách đá bốn bên?

Thất Độc Thần Kiếm ha hả cười to:

- Bé con thông minh thật, bảy chiêu kiếm đã thuộc chưa?

Hoa Sĩ Kiệt vừa định mở miệng trả lời, chợt một âm thanh xè xè kỳ lạ vọng vào tai, chàng giật mình vội quay đầu nhìn lại, bỗng thấy nơi ngoài cửa điện chỗ vách đã nứt khi nãy xông lên một bựng khói trắng khét nghẹt, chàng hốt hoảng la lên:

- Lão tiền bối chạy mau, thạch điện sắp bị nổ đấy.

Miệng thốt ra, người chàng đã vọt nhanh ra phía sau điện. Vừa vặn khi đó, một tiếng nổ “ầm! “ lở đất long trời, gian đại điện dường như sụp hẳn xuống, bụi khói nhất thời mịt mù tỏa kín khắp nơi.

Hoa Sĩ Kiệt đưa tay áo quẹt mồ hôi trán than thầm:

- May thật!

Chàng quay đầu nhìn lại, chẳng thấy Thất Độc Thần Kiếm không khỏi sửng sốt, vội vọt người trở lại đại điện.

Hoa Sĩ Kiệt tức tối thét vang:

-

c đồ dừng tay!

Tay phải đồng thời quật nhanh ra một chưởng đột kích.

Song Đao Thánh Thủ giật bắn mình vội thu chiêu quay phắt người lại, đôi đao trên tay cấp tốc loang vòng trước mặt đỡ lấy thế chưởng của Hoa Sĩ Kiệt vừa thốc tới.

U. . . u!

Chưởng phong chạm vào ánh đao phát ra âm thanh như tiếng sáo reo ngắn, Song Đao Thánh Thủ bị đẩy bật lùi ra sau ba bước, sửng sốt kêu lên:

-
(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
- Một chiếc đầu trọc của lão thầy chùa mi có thể đổi lấy mấy trăm cái thủ cấp của Thiếu Lâm toàn tự được à? Đừng nằm mơ vô ích!

Viên Quang đại sư thoáng biến sắc, khẽ niệm lên một tràng Phật hiệu và ôn tồn tiếp lời:

- Thí chủ hà tất buộc chúng tôi phải ra tay, tạo thêm một sát kiếp hãi hùng cho đôi bên có ích gì?

Quái nhân áo lục lại cười khẩy:

- Sát kiếp hãi hùng cho đôi bên? Hừ! Lão hòa thượng mi chẳng hề nghe câu chuyện máu rửa đỉnh Nga Mi à? Lúc ấy, chúng ta chỉ có năm người, hiện giờ ngươi hãy nhìn thử lại thêm bao nhiêu người?

Viên Quang đại sư khẽ chớp mắt thở dài:

- Ngẫm lại trận đồ sát hôm nay đã khó tránh, có lẽ là ý trời muốn thế?

Quái nhân áo lục vụt cười lên ghê rợn:

- Lão hòa thượng mi đã quyết ý định đem toàn thể sinh linh của Thiếu Lâm tự đổi lấy một thiểu số cao thủ của chúng ta phải không?

Huệ Tâm thượng nhân đã hết phương dằn chế, quát to:

-

c đồ, mi nhắm đã nắm vững phần thắng toàn thể nhân số Thiếu Lâm chúng ta hay chưa?

Quái nhân áo lục vênh mặt ngạo nghễ:

- Người của Xà Yêu hồ từ khi xuất đạo đến giờ, chưa ai là địch thủ cả? Chuyện san bằng võ lâm chỉ là thời gian trước mắt thôi! Lão trọc ngươi thế mà vẫn chưa thức thời vụ, cái chết kề bên cổ vẫn còn ngông nghênh tự đại, thật là đáng thương thay!

Huệ Tâm thượng nhân trước lời khinh miệt của đối phương dễ đâu chịu được, lập tức gầm lên một tiếng cực to, phất mạnh tay áo, hai mặt tiền đồng từ bên trong vù nhanh ra như tên bắn.

Quái nhân áo lục khẽ xoay người về phía hữu, song chưởng đồng thời tống mạnh trở ra.

Động tác tránh đòn, xoay người và phát chưởng của quái nhân áo lục nhanh đến mức tựa như cùng một thời gian hành động, khiến toàn thể tăng lữ Thiếu Lâm có mặt đều sững sờ lác mắt!

Huệ Tâm nhìn thấy hai đồng tiền phóng ra không hại được đối phương, lòng chưa hết sững sờ, chưởng phong của đối phương đã ùn ùn xô đến. ¤ng dám đâu chần chờ vội nhấc cao đôi tay áo che ngang trước ngực, hứng thẳng lấy ngọn chưởng của địch.

Quái nhân áo lục vụt cảm thấy tay mình như đập lên phải một khối mềm nhũn như bông, không khỏi giật mình khiếp thầm:

- Công lực của lão trọc này quả phi phàm, hứng trọn ngọn chưởng của ta mà vẫn không hề hấn chi. . .

Huệ Tâm đôi mắt như hai luồng sao lạnh chiếu bắn vào mặt quái nhân áo xanh, nhếch môi cười lạnh lạt:

- Người của Xà Yêu hồ cũng chẳng có chi là xuất sắc cả, hãy nếm lại một đòn của lão tăng.

Tay phải ông từ từ đưa ngay ra, vỗ khẽ vào hư không một chưởng.

Lập tức kình phong tủa ra như sóng cuộn với một tốc độ kinh hồn lao thẳng về phía địch thủ.

Quái nhân áo lục thất đảm kêu lên:

-

! Ban Nhược chưởng! Giỏi lắm, lão trọc già, hãy nếm lại một chỉ của ta!

Thân hình cấp tốc vọt lui, và liền đó phóng nhanh trở lại ngón giữa trên tay phải đồng thời bủa nhanh ra một chỉ.

Huệ Tâm thượng nhân kinh hoàng rú lên:

- XàYêu chỉ!

Tay phải Ban Nhược chưởng cấp tốc vận thêm ba thành, tay áo trái cùng lượt nhấc cao che ngang trước ngực, chiếc áo cà sa trên người cũng đồng thời căng phồng lên no bốc.

Hai luồng kình lực quyện vào nhau, khiến cát đá bắn tung vào không khí, mặt đất cả chừng rung rinh chấn động.

Hai chân của Huệ Tâm thượng nhân càng lúc càng lún sâu xuống, giây phút sau đã ngập hết nửa khúc người.

Quái nhân áo lục mồ hôi hột vã ra như tấm, hơi thở hồ hào nặng nề.

Đôi bên cầm cự nhau thời gian độ một tuần trà, quái nhân áo lục bỗng hự mạnh một tiếng, thân hình bị bắn ngược ra sau. . .

Quái nhân áo hồng cả kinh vội nhún người lao theo đỡ lấy thân hình của đồng bọn, nhưng vì sức bật lại của nội lực của Huệ Tâm quá mạnh nên vừa ôm được thân hình đồng bọn, gã quái nhân áo hồng không sao gượng vững được bước chân, đành té ngồi trên mặt đất.

Huệ Tâm thượng nhân cũng không kém phần thảm não mím môi lắc đầu luôn mấy lượt và cuối cùng ngồi phịch tại nơi!

Hiển nhiên là cả song phương đối thủ đều bị nội thương khá nặng.

Quái nhân áo hồng vội thò tay vào túi lôi ra một hoàn thuốc trị thương nhét vào miệng đồng bọn áo lục.

Nhìn thấy y đã tỉnh, quái nhân áo hồng liền kề tai rỉ khẽ:

- Lão trọc già Huệ Tâm đã bị trọng thương, hiện giờ trừ chưởng môn của chúng ra, kỳ dư bao nhiêu không đủ lo! Chúng ta mau phát động thế công, để giết sạch bọn chúng trước khi sư phụ giá lâm. . .

Quái nhân áo lục gật đầu đồng ý, quái nhân áo hồng lập tức nhích bước xê đến trước mặt Viên Quang đại sư.

Với một sắc thái rất mực bình tĩnh nghiêm trang, Viên Quang đại sư khoan thai cất lời:

- Một kẻ trong bọn các người đã bị trọng thương, võ công của Thiếu Lâm thế nào các người tất đã hiểu, chúng ta người đông, nếu trận đấu cứ giằng co, đừng trách chúng ta cậy đông hiếp lẻ.

Quái nhân áo hồng cười gằn:

- Lão trọc khỏi cần hư trương thế lực, sao chẳng nói thật là: trừ ngươi ra, tất cả chỉ là hạng toi cơm bị thịt!

Quái nhân áo hồng vừa dứt lời, từ phía sau lưng Viên Quang đại sư bước ra một vị hòa thượng trung niên hầm hừ thét to:

- Con quỷ xấu! Mi dám khinh miệt bản phái Thiếu Lâm như thế, nếu chẳng cho mi một bài học, mi đâu biết Thiếu Lâm ta lợi hại!

Lời vừa thốt xong, ánh đao đã theo cùng thân ảnh xẹt thẳng vào đỉnh đầu quái nhân áo hồng, động tác đã nhanh mà chiêu số cũng vô cùng trầm mãnh, thanh giới đao xé gió rít vù lên một tiếng rợn người, mũi đao đã như một đường sao lạnh từ trên cao bổ chúi xuống...

Quái nhân áo hồng chẳng mảy may nao núng, khẽ xoay người, chờ ánh đao đối phương chém trượt xuống, lập tức vỗ ra một chưởng phản công. . .

Bóng đỏ vừa chớp động, một tiếng rú thảm thiết liền vang lên kèm theo một khối thịt đổ rũ xuống.

Viên Quang đại sư khẽ nhắm mắt than dài.

Viên Trí đại sư đã bỏ mạng rồi!

Từ trong hàng tăng lữ Thiếu Lâm bỗng lên mấy tiếng thét to, tiếp theo đó một hàng năm người tăng nhân xông ra giữa sân, trên tay mỗi người lăm lăm một thanh phương tiện sản, chính là năm tay cao thủ trong hàng chữ Viên.

Cả năm lầm lì vây chặt lấy quái nhân áo hồng vào giữa sắp sửa xuất thủ vây công, chợt từ xa xa theo không gian vọng lại giữa tiếng hét hò sát phạt dữ dằn.