Ma Nữ Đa Tình

Chương 28: Tiếng cười mê hồn




Nghe tiếng thét bi thương của con gái, Tư Đồ Hạnh thở dài một tiếng, đành thu thế trảo trở về. Hoa Sĩ Kiệt cười khiêu khích:

- Sao lão không xuống tay? Tại hạ chưa chắc đã sợ đôi vuốt mèo ấy!

Tư Đồ Hạnh giận đến râu tóc dựng ngược, gầm lên như cọp đói:

- Tiểu tử chọc lão phu tức chết đi được!

Tư Đồ Hồng thấy cha khí giận xung thiên, sợ Hoa Sĩ Kiệt khích thêm một lời thì chắc cha chẳng dung tha cho chàng, vội nũng nịu cất lời:

- Cha! Người lớn chẳng chấp trẻ nhỏ. Cha tuổi tác chừng ấy, hà tất ganh đua hơn thua với kẻ hậu sinh đáng tuổi con mình. Thời gian cũng chẳng sớm nữa, chúng ta đi cho rồi!

Tư Đồ Hạnh thở phào một tiếng như để trút bớt tức tối, nhìn Hoa Sĩ Kiệt rít lên:

- Tiểu tử, tha cho ngươi hai lần, không có lần thứ ba đâu. Ngươi liệu đó.

Rồi quay sang con gái cưng nói:

- Hồng nhi, chúng ta đi thôi!

Hoa Sĩ Kiệt hừ một tiếng đáp ngay:

- Nếu như trên Lạc Nhạn Phong tại hạ chẳng tìm được lão, thì một năm sau cũng tới Độc Long Cốc mà tìm.

Tư Đồ Hạnh ngửa cổ cười khanh khách:

- Tốt lắm! Lão phu sẽ đợi mi!

Tiếng cười chưa dứt, lão giơ tay xốc lấy Tư Đồ Hồng, lao mình vào không trung, như hai đám mây nhạt lúc cao lúc thấp vài lượt đã mất hút vào bóng đêm. Song giọng cười vẫn rền vang lúc sau mới dứt.

Đôi mắt nhìn theo bóng cha con Tư Đồ Hạnh khuất tầm mắt, thù hận yêu thương chen lẫn, lòng ngổn ngang trăm mối, chàng bất giác ngửa mặt nhìn trời thở dài thườn thượt. Lúc ấy vào thượng tuần tháng chín, vầng trăng non như chiếc lược ngà cài giữa tóc mây, Hoa Sĩ Kiệt nhìn trăng lấp lánh, nhẩm tính thời gian chỉ còn ba ngày là tới kỳ Xà Hà Tiên Tử mở hội khai sáng Bình Thiên giáo tại Lạc Nhạn Phong, chàng cần có mặt trong đêm ấy.

Chàng tức tốc lắc người, thi triển tuyệt học khinh công vun vút lao nhanh về Lạc Nhạn Phong. Đêm đã khuya, bốn bề tĩnh mịch trong giấc ngủ muôn loài. Trên quan đạo, từng lọn gió thu hiu hắt, chỉ có tiếng dế nỉ non từ những vạt cỏ ven đường đưa lên. Hoa Sĩ Kiệt gia tăng thêm tốc độ, thân hình như chuỗi lưu tinh lướt trên mặt đường. Vượt qua chừng bảy tám dặm đường, chợt nghe nơi cụm rừng phía trước không xa có tiếng hò hét giao tranh. Chàng vội thu thân pháp, dừng lại nghiêng tai lắng nghe, cảm thấy tiếng hò hét sát phạt ấy thật khác thường. Chàng bèn giở thuật Lăng Không Hư

Độ bắn mình lên ngọn cây bên đường, lại mượn sức đàn hồi của ngọn cây này nhảy qua ngọn khác.

Chẳng mấy chốc chàng đã tiến sát bìa rừng nọ, ẩn mình nhìn xuống. Cảnh tượng ở đó khiến chàng nhất thời sững người. Dưới ánh trăng rạng tỏ, chàng thấy nơi rừng có bảy đấu thủ đang giao đấu. Bốn tên tay đều cầm khí giới đang lăn xả hợp công một thiếu niên gầy gò, bên cạnh có hai tên khoanh tay đứng nhìn, lưng quay về phía Hoa Sĩ Kiệt nên chàng không trông rõ mặt mày.

Bốn tên cầm khí giới tên nào tên ấy vạm vỡ vô cùng. Tuy y phục khác nhau, song binh khí đều nhất loạt giống nhau. Mỗi tên một thanh chĩa dài đang nhằm vào các yếu huyệt trên mình thiếu niên, chiêu nào xuất ra cũng là độc thủ. Kịp nhìn rõ mặt mày bốn gã nọ, Hoa Sĩ Kiệt bất giác rùng mình, vì tên nào cũng mặt xanh mắt lồi, tóc tai phủ mặt, hình dáng nửa người nửa quỷ.

Chàng lại nhìn gã thiếu niên, vóc dáng mảnh mai như cành liễu trước gió, đầu đội mão công tử, mình khoác áo nho sinh màu xanh, trên tay không có binh khí, chỉ ôm một cây cổ cầm, thùng cầm vung lên loang loáng, đánh dạt tất cả những mũi chĩa lợi hại của bốn tên kia đâm tới. Chỉ thoáng mắt, hai bên đã giao đấu hơn hai mươi chiêu, chàng thiếu niên vẫn uy phong lẫm lẫm, không hề tỏ vẻ nao núng.

Hoa Sĩ Kiệt ẩn mình kín trên ngọn cây, thấy vậy khen thầm:”Võ công của thiếu niên kia quả thật cao cường. Nhưng sao bóng người quen quá, dường như ta đã gặp ở đâu rồi?” Đang lúc moi óc cố nghĩ lại, chợt nghe tiếng cầm “tinh”một tiếng, đã thấy một trong bốn tên kia hự một tiếng ngã nhào xuống. Hoa Sĩ Kiệt càng thêm kinh hãi. Ba tiếng cầm liên tiếp ngân lên, ba gã còn lại, như tên trước, đều ngã vật ra giãy giụa rên la một lúc mơí lịm đi nằm yên, hiển nhiên là đã trọng thương cả rồi.

Hoa Sĩ Kiệt không khỏi bàng hoàng. Bốn người đánh một quả thật đáng ghét, nhưng thiếu niên kia không biết dùng thủ pháp chi liên tiếp đánh trọng thương bốn kẻ. Thanh cổ cầm trên tay gã thiếu niên hình như có điều gì rất cổ quái. Đang lặng người suy nghĩ, chàng chợt thấy một trong hai gã đứng quay lưng về phía chàng khi nẫy tay sờ đốc kiếm như muốn xông vào trận. Lại bất thần có tiếng hô lớn từ ngoài rừng vọng vào:

- Bảo chủ giá lâm!

Thanh âm rền vang như chuông đồng, tưởng như cả buổi chưa dứt. Hoa Sĩ Kiệt bàng hoàng :”Bảo chủ nào đây?” .Trên giang hồ tất cả có bốn đại bảo. Tây Tạng có ba, chỉ còn một Quỷ Bảo ở Đồng Quan,vậy tên Bảo chủ này là Bảo chủ nào?” Hoa Sĩ Kiệt phóng mắt theo hướng đó, đầu tiên thấy xuất hiện bốn tên đồng tử áo ngũ sắc, đi sau là một quái nhân đáng khiếp, lùn tịt dị thường, đầu to cộ, mắt lồi ra ngoài, mũi đỏ hơn táo chín, môi dày cộm thâm đen, mình khoác áo dài đen quét đất, tuổi độ sáu mươi bảy mươi. Nhìn chẳng khác Quỷ vương tái thế. Nhưng bước đi của y lại phiêu du như cưỡi gió nương mây. Hoa Sĩ Kiệt cũng thấy kinh thầm cho thuật khinhcông tuyệt diệu của lão, thật đã đạt tới mức lô hoả thuần thanh rồi. Mắt chàng vẫn không rời quái nhân,thấy theo sát sau lưng lão là gã đại hán hộ vệ mặt mày hung dữ. Lão tới giữa rừng thì tên chạm vào chuôi kiếm khi nãy rạp mình vái chào:

- Cung nghinh Bảo chủ!

Lão quái nhân vội xua tay ra dấu:

- Hiền đệ, miễn lễ!

Qua đó, hoa Sĩ Kiệt nhận ra ngay thân thế của hai người. Theo lời đồn trong thiên hạ, Quỷ Bảo có nhị sát. Đại sát thân hình lùn thấp, nhưng là tên có võ công tả đạo độc bá giang hồ. Vậy thì lão lùn kia nhất định là Quỷ Bảo bảo chủ Tống Dực. Chàng đã nghe trên giang hồ đồn đại Xà Hà Tiên Tử đã liên kết với Quỷ Bảo nhị sát. Quả nhiên hai người từ Đồng Quan ngàn dặm tới đây không ngoài mục đích phá hội Lạc Nhạn Phong.

Lão quái nhân đưa mắt nhìn bốn kẻ bị thương, lạnh lùng hỏi:

- Hiền đệ, kẻ nào đã đả thương bốn đại cao thủ của Bảo chủ ta thế?

Chàng thiếu niên lập tức đáp lời:

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
- Ngươi nghe tiếng cười của ta mà không chút cảm giác gì sao?

Thiếu niên áo xanh nhếch môi cười nhạt:

- Tà không thể thắng chính! Tiếng cầm của ta có thể tránh được trăm tà!

Quỷ Bảo Bảo chủ mặt liền đổi sắc, trầm ngâm giây phút mới thốt lời:

- Nếu mi là cao đồ của Băng Hồn Tiên Cơ, lão phu có chút quen biết!

Thiếu niên áoxanh cười sắclạnh:

- Ngươi bỏ qua cho ta, nhưng ngươi dám chắc ta sẽ bỏ qua cho ngươi hay sao?

Quỷ Bảo Bảo chủ ngơ ngẩn một hồi, nhưng liền đó cười khan:

- Ngươi thật không biết điều. Lão Phu một thân tuyệt học, thiên hạ đều biết. Nhắm sức mi chịu không nổi mười chiêu, ngươi với Băng Hồn Tiên Cơ cũng có ít nhiều quan hệ, lão phu cũng không nỡ đả thương mi làm chi!

Thiếu niên áo xanh ngạo nghễ cười:

- Tại hạ với Băng Hồn Tiên Cơ thật ra chẳng có gì liên quan. Bảo chủ cứ việc ra tay, không cần e ngại. Nhưng nếu Bảo chủ cảm thấy tài nghệ kém người, muốn cứu vãn phần nào danh dự khỏi tổn thương hãy ra lệnh tên phó Bảo chủ sau lưng phải tự khoét một mắt để lại đây rồi hai người có thể tự do rời khỏi, không ai ngăn cản nữa.

Thượng Quan Hùng cả giận thét:

- Ranh con quả ngông cuồng quá sức!

Thiếu niên áo xanh trừng mắt:

- Ta đã có lời nguyền không lạm sát người trong võ lâm nên ngươi mới thoát khỏi cái chết. Nếu phải ngươi gặp ta sớm hơn đã không còn trên đời này từ lâu rồi!

Thượng Quan Hùng thấy Hoa Sĩ Kiệt, Phong Trần Tuý Khách đều vẫn còn ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền, dường như vẫn còn bị ảnh hưởng bởi giọng cười ma quái của Bảo chủ, nhất thời vô phương khôi phục. Do đó, đảm khí thêm mạnh, gã từ sau lưng Bảo chủ bước lên quát:

- Lão phu muốn lãnh giáo vài chiêu tuyệt học của các hạ!

Thiếu niên áo xanh chẳng buồn liếc mắt tới y, hừ một tiếng, ngón tay khẽ rung động sắp sửa búng vào dây tơ trên cung đàn. Ngay lúc ấy, có tiếng người nói to:

- Huynh đệ hãy thong thả!Muốn lấy một mắt tên khốn này cần gì tiểu huynh đệ động tay,đểtạihạratay báoân cứu mạng vừarồi!

Cùng với tiếng quát, một bóng người loáng động xẹt bắn đến trước mặt tên phó Bảo chủ Quỷ Bảo. Thượng Quan Hùng chưa hết giật mình đã cảm thấy trảo phong trùng trùng, một lượt xô tấp vào hướng mắt bên phải của gã. Quỷ Bảo Bảo chủ vội hét:

- Thất Cầm trảo!Hiền đệ coi chừng!

Tay phải y cấp tốc quật xéo một chưởng nhằm giải nguy cho đồng bọn.

ầm!

Sau tiếng nổ rung chuyển mặt đất, Quỷ Bảo chủ thối lui ba bước, vẻ mặt hoang mang kinh hãi. Thượng Quan Hùng rú lên thảm thiết, hai tay bụm lấy mắt hữu, máu tươi từ kẽ tay rỏ xuống từng giọt!Thiếu niên áo xanh nhìn lại thấy Hoa Sĩ Kiệt đứng uy nghi giữa trận, trong tay còn tóm lấy một con mắt bết bát máu.

Thì ra Hoa Sĩ Kiệt sau một lúc định tâm điều khí tụ thần, công lực đã khôi phục hoàn toàn, lại gặp lúc Quỷ Bảo chủ ngưng giọng cười Mê Hồn Tâm Khiếu, nên mới xuất kì bất ý nhảy ra đột kích Thượng Quan Hùng. Phong

Trần Tuý Khách cũng đứng lên cười lớn:

- LãoQuỷ vương, còn chưa mau chạy đi. Muốn thử động thủ cũng Hoa lão đệ của ta sao?

Bảo chủ Quỷ Bảo lúc nãy cùng Hoa Sĩ Kiệt đối nhau một chưởng, đã thầm kinh hãim lại cảm thấy võ công của thiếu niên áo xanh cao diệu khó lường, giờ nếu động thủ giao tranh chưa chắc đã nắm phần hơn. Tốt hơn cả là kiếm cớ chuồn trước.Lão bèn đằng hắng, nói chữa thẹn:

- Lão phu còn việc gấp phải làm, nể lão say mà món nợ máu hôm nay tạm dời lại khi khác.

Hoa Sĩ Kiệt nhếch môi ngạo mạn:

- Tại hạ với Quỷ Bảo các ngươi xưa nay chẳng thù oán chi, chẳng qua thấy hành động các ngươi thật quá đáng nên mới ra tay can thiệp. Đổ máu hôm nay đúng ra không do ta gánh vác. Song nếu Bảo Chủ đã có ý thế, vậy thì ngày mồng chín tháng chín tại hạ sẽ cùng lão hội kiến nơi Lạc Nhạn Phong.

Thượng Quan Hùng cũng nén đau đớn rít giọng hằn học:

- Thù mócmắtnày ta sẽthanh toán vớingươi tại Lạc Nhạn Phong!

Hoa Sĩ Kiệt cười dài:

- Huyết thù sâu nặng của tại hạ, tất cả cũng sẽ thanh toán hết tại Lạc Nhạn Phong, thêm một ngươicũng cóđáng chi!

Quỷ Bảo Bảo chủ là tay cơ mưu xảo trá, thấy cục diện tới đây thì lái thuyền theo gió, cắt ngang:

- Tốt lắm, Bảo chủ ta sẽ đợi ngươi tại Lạc Nhạn Phong!