Ma Nữ Đa Tình

Chương 34: Máu nhuộm đỉnh hoang




Xà Hà tiên tử sau thoáng giây kinh ngạc,nhận ra đối phương chính là Thất độc thần kiếm khách Hoa Sĩ Kiệt, nhất thời lặng người sững sờ…

Chân vừa chấm đất, Hoa Sĩ Kiệt quát lên một tiếng cực to, tháo bên thắt lưng chiếc thủ cấp của Điền Cương Dạ Xoa Các Liên Cung ném thẳng về hướng Xà Hà tiên tử.

Lại thêm một phen kinh ngạc đến tột độ, Xà Hà tiên tử cơ hồ không tin vào nhãn lực của mình.

Vì rằng với công lực gần trăm năm tu vi của Điền Cương dạ Xoa, công với Nhiếp Hồn Soa độc đáo của mụ, lại có thể chết vì tay của Hoa Sĩ Kiệt, quả là một sự kiện khó thể tin tưởng dù đã tận mắt trông thấy rõ ràng…

Nhưng tình thế không cho bà nghĩ lâu thêm, vì chiếc thủ cấp máu tươi còn vương đọng kia đã vèo tới trước mặt với một tốc độ dữ dằn.

Xà Hà tiên tử không chần chờ, năm ngón tay phải lập tức giương ra và xoè rộng, năm luồng kình như sét tủa bắn ra, khiến chiếc thủ cấp nát ngướu từng mảnh vọt óc máu cùng thịtxương vung vãi khắp mặt đất.

Cao thủ chính tà hai phái hiện diện trên thể đài trước sự xuất hiện của ba người cùng lối xuất thủ xảo diệu của họ, không khỏi đồng kinh ngạc hoang mang.

Tứ Quái và Nhị Sát trên thể đài hướng Đông, nhìn rõ là Hoa Sĩ Kiệt, đều thất thanh kêu to :

-Thất Độc Thần Kiếm Khách!

Tử Vong cốc chủ Phạm Long, lúc ấy bị độc tửu công phạt, đang ngồi nhắm mắt vận hí điều tức để áp chế độc tính, chợt nghe mọi người réo tên Thất Độc Thần Kiếm khách, lòng khấp khởi nửa mừng nửa kinh mang, vội mở mắt nhìn, thấy nơi trận trường đương uy nghi một gã thiếu niên áo trắng, mặt trắng môi hồng, anh tuấn phi phàm, nghi thái xuất chúng.

Đang lúc lão trố mắt lặng nhìn, Thiết huyết bảo chủ Lưu ¢n chợt khẽ giọng hỏi :

-Nghe đồn Thất Độc Thần Kiếm Khách là một kiếm thủ xuất chúng miền Trung Nguyên, xuất đạo chỉ một thời gian ngắn đã xôn động võ lâm khắp cõi, hôm nay nhìn thấy khí thế lẫm lẫm như thiên thần kia, đủ biết là hùng tâm của gã chẳng nhỏ…

Phạm Long cười nhẹ :

-Gã đã được chân truyền của Thất Độc Thần Kiếm Lang Sơn Quân, mà lão ấy cùng Nhị Cốc, Tam Bảo chúng ta có mối hiềm khích to, chuyện ân oán sau này sợ e…

Phạm Long chưa tròn lời, chợt nghe bên dưới sân Hoa Sĩ Kiệt sang sảng cất lời :

-Tại hạ Hoa Sĩ Kiệt, bôn ba ngàn dặm đến đây, chủ yếu để cứu vãn trận võ lâm độ sát này, mong rằng chư vị quần hùng ba non năm núi, cởi bỏ mọi ân oán bên lòng,

đồng tâm hiệp lực nhất trí kết đoàn, tiêu diệt đám Bình Thiên giáo, bắt sống mụ yêu phụ Xà Hà tiên tử thay những đồng đạo võ lâm đã chết mà báo thù.

Lời Hoa Sĩ Kiệt vừa dứt, tất cả cao thủ trên thể đài phía Tây, kẻ đập bàn người vỗ tay, nhất tề đứng lên hoan hô vang dậy.

Không Động Huệ Năng chân nhân hùng hồn tiếp lời :

-Tất cả những người các đại môn phái chúng ta, thề quyết theo Hoa thiếu hiệp làm hậu thuẫn.

Tuyền

n chân nhân Điểm Thương phái, Ngu Đạo chân nhân Côn lôn phái, Động Đình trại chủ Tăng Thủy Hùng, cái bang bang chủ Địch Nhất Phi cũng đều rầm rộ đứng lên hưởng ứng.

Xà Hà tiên tử trước tình thế ấy vừa giận lại vừa tức, quay ra sau hét lớn :

-Hộ pháp ở đâu ?

Bốn lão già áo tím nhất tề đứng lên hướng vê phía Xà Hà tiên tử đồng thanh cung kính:

-Ti chức có mặt !

Xà Hà tiên tử trỏ tay về hướng Hoa Sĩ Kiệt quát to :

-Bắt tên ngang ngạnh kia lên đài trừng trị !

Bốn lão hộ pháp đồng rạp mình tạ lịnh :

-Cung thỉnh giáo lịnh !

Dứt lời bốn người cùng nhấc mình đáp nhẹ xuống sàn, chia ra bốn hướng vớ tư thế bao vây, chầm chậm siết chặt dần vào trung tâm.

Sắc mặt người nào cũng nghiêm trầm, bước chân rào rạo trên núi đá như tiếng nghiến răng của tử thần.

Mỗi người dều khí giới s½n sàng trên tay, chuẩn bị đồng thời liên tay xuất kích.

Hoa Sĩ Kiệt đứng uy nghi giữa trận, thần sắc tự nhiên dường như chảng xem đám hộ pháp Bình Thiên giáo vào đâu.

Bốn lão đại hộ pháp của Bình Thiên giáo khi siết dần vònh vây còn cách Hoa Sĩ Kiệt độ năm bước, không hẹn đều dừng cả lại.

Vân Trung Hào lão thù đoàn trong bốn hộ pháp lạnh lùng cất tiếng :

-Ranh con, thấy tứ đại hộ pháp Bình Thiên giáo, sao chưa chịu cúi đầu chịu trói, định chờ chúng ta động thủ đấy à?

Hoa Sĩ Kiệt dửng dưng đảo mắt nhìn quanh bốn người cười khẩy :

-Chư vị cùng tại hạ có mối thù chi?

Bị câu hỏi đột ngột, bốn lão hộ pháp đều nghẹn họng nhìn nhau.

Vân Trung Hào liền đỡ lời :

-Bốn anh em tại hạ phụng lịnh hành sự, vốn cùng các hạ chẳng oán thù, nhưng chẳng thể bội vi giáo lịnh!

Hoa Sĩ Kiệt nhiêm hẳn sắc mặt :

-Các người nhất định động thủ ?

Vân Trung Hào gật đầu :

-Nếu các hạ chịu vứt kiếm cùng theo bốn anh em chúng tôi lên đài, niềm hoà khí giữa đôi bên sẽ chẳng mất.

Hoa Sĩ Kiệt cười lạnh lạt :

-Võ công của bốn vị, tự tin có thể hơn được Độc Cước đại đế cùng Điền Cương Dạ Xoa chăng?

Vân trung Hào hơi biến sắc mặt ấp úng :

-So với hai người ấy, dĩ nhiên là … là chẳng bằng.

Hoa Sĩ Kiệt cười to chỉ vào thanh Thất Độc thần kiếm trên tay :

-Độc Cước Đại Đế bị đánh xuống vực sâu, Điền Cương Dạ Xoa đã thành quỷ không đầu dưới mũi kiếm, bốn người nếu thấy chẳng bằng bọn họ, mau rút lui là hơn, tại hạ không bao giờ giết kẻ biết phục thiện.

Vân Trung Hào bỗng hầm ngay nét mặt :

-Các hạ đã có võ công cao cường như thế, tại hạ cần kiến thức một chuyến!

Vốn là một đại tặc bên cánh Hắc đạo Trung Nguyên, sau bị Xà Hà tiên tử thu phục, Vân Trung Hào với thanh đơn đao trên tay độc bá một cõi giang hồ.

Kỳ dư ba người kia đâu là những tay trợ sức đắc lực mà năm xưa lão còn tung hoành trong giới hắc đạo, công lực đều xấp xỉ như nhau.

Hoa Sĩ Kiệt nhíu mày than nhẹ :

-Các vị nếu cố chấp chẳng tỉnh đường mê, đến lúc máu rơi mới mong xám hối đã không kịp.

Vân trung Hào lừ mắt ra dấu cùng ba đồng bọn, đoạn quát to :

-Xông lên !

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});

Bạch Vân Vân ánh mắt trữ tình ném cho Hoa Sĩ Kiệt một cái nhìn ý nhị, đột nhi6n lạnh lùng cất lời :

-Các hạ đã nhìn lầm người, nào ai quen biết các hạ bao giờ!

Bị đối phương trở mặt một cách bất ngờ, Hoa Sĩ Kiệt thừ người ấp úng :

-¥…ơ… nơi Xà Yêu Hồ Bạch cô nương đã năn nỉ giúp cho tại hạ, nhờ đấy mà tại hạ được tồn sanh, nghĩa ân ấy…

Bạch Vân Vân cố dằn cảm xúc gạt ngang :

-Khỏi nhiều lời, đón chiêu mau !

Lồng trong tiếng quát, ống tay áo đã phất ra một luồng tụ phong kình mãnh quét túa vào diện môn đối thủ.

Hoa Sĩ Kiệt thấy Bạch Vân Vân bỗng nhiên đối phó với chàng bằng thái độ tàn khốc, không khỏi ngẩn ngơ tự nghĩ :

-“Quả thật lòng dạ đàn bà khó hiểu nhất trên đời, lúc giận khi hờn chẳng biết đâu mà liệu lượng…”

Đang lúc ngẩn ngơ, luồng tụ phong của Bạch Vân Vân đã như một khí giới sắc bén lao đến da mặt.

Trong cơn thảng thốt chẳng kịp phản ứng, chàng chỉ còn cách vọt mình tháo lui bảy bước,tránh xatầm oailựccủangọn kình.

Bạch Vân Vân như bóng đuổi hình, phóng theo bén gót, luồng tụ phong vừahết đà, song chưởng đã hoả tốc nhả ra hai đạo chưởng lực cuồn cuộn như sóng xô đổ thẳng vào khắp đại huyệt trên châu thân chàng trai.

Chân chưa kịp vững bước, thế công thứ hai của đối phương đã tiếp nối đổ tới, Hoa Sĩ Kiệt còn đâu cơ hội mà xuất trả đòn, lại phải nhún bước tháo lui.

Và cứ thế chàng đã dần dần lui đến mép vực sâu mà không biết. Quần hùng trên đài đều thất sắc phập phồng, người nào cũng rời ghế đứng lên thấp thỏm.

Xà hà tiên tử nét mừng lộ cả ra ngoài mặt, lanh lảnh gọi to :

-Vân Vân mau công thêm ba chiêu nữa, tên khốn ấy nhất định phải vùi xương dưới vực.

Trịnh Bội Hà thầm kinh hãi lo lắng :

-“Hoa Sĩ Kiệt sao mà vô dụng đến thế ? ta phải làm sao đây ?”

Nơi trận cuộc Bạch Vân Vân thấy đã cách Xà Hà tiên tử khá xa, nàng mới dừng chiêu khẽ giọng bảo chàng :

-Kiệt huynh mau tìm cách thoát thân, sư phụ gần đây đã luyện được một viên “Phích thiên hoả diệm đạn”, nếu đến cuối cùng người chẳng chế phục được quần hào tất sẽ dùng nó phá tan Lạc Nhạn Phong để chôn vùi tất cả tinh anh của võ lâm thiên hạ…

Hoa Sĩ Kiệt nghe xong giật mình kinh mang :

-Nhưng nếu giờ tại hạ bỏ đi, thì bao nhiêu cao thủ võ lâm có mặt hôm nay nếu không đầu hàng tất phải phơi thây nơi đỉnh này…

Bạch Vân Vân vội ngắt lời chàng :

-Tình thế trước mắt đã nguy ngập lắm rồi, Kiệt huynh không nên nghĩ đến việc xa vời, nghe lời tiểu muội là hơn!

Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu phân vân :

-Bốn phía đều là vực thẳm, nơi nàomàthoát thân được?

Bạch Vân Vân bảo nhanh :

-Kiệt huynh cứ theo đường lên lúc nãy, đến lúc tiểu muội sẽ giúp tay…

Thấy nhiều lời không tiện sợ Xà Hà tiên tử sinh nghi, nàng vội tiếp :

-Bây giờ Kiệt huynh vờ quật khởi thế công trở lại, tiểu muội sẽ lui đến đoạn vực phía Đông giúp Kiệt huynh theo đường thoát thân.

Hoa Sĩ Kiệt trù trừ giây lát, đoạn cương quyết ngắt lời :

-Bất luận thế nào, tại hạ cần phải cứu xong quần hào khỏi ách tai mới rời đi.

Bạch Vân Vân nhíu mày hối thúc :

-Sự tình không dung cho Kiệt huynh nhiều đắn đo được, huynh nên nhớ đến mối huyết hải thâm thù nặng oằn bờ vai chưa được báo …

Hoa Sĩ Kiệt nghe xong rúng động tâm thần, vội vung kiếm lên phản kích.

Lập tức kiếm quang tua tủa xanh rờn chiếu thẳng vào các đại huệt của cô gái.

Bạch Vân Vân vờ hấp tấp tháo lui tránh đòn.

Hoa Sĩ Kiệt nhắc mình chạy theo quát to :

-Định chạy đâu ? Nếm thêm một chỉ của tại hạ!

Ngọn chỉ liền đó xỉa vào giữa vời, luồng chỉ phong xé gió ào ra truy kích.

Bạch Vân Vân thân pháp cực kỳ linh ảo, cố ý dẫn đưa Hoa Sĩ Kiệt đến đoạn vực phía Đông, nên cứ nhắm về phía ấy mà lui đều…

Đột nhiên ngay khi ấy…

Xà Hà tiên tử lớn tiếng thét to :

-Tạ Trinh Trinh, Trịnh Bội Hà còn đợi gì chẳng ra tay trợ kích cho Bạch Vân Vân?

Tạ Trịnh hai nàng đâu dám cãi lịnh sư phụ, vội ra tay độ kích sau lưng chàng.

Bạch Vân Vân thấy hai nàng đã ra tay, mặt liền biến sắc, bao nhiêu kế hoạch sắp được thực hành để chu toàn cho người yêu kể như khó thành tựu, nàng vội ném tia mắt nhìn Hoa Sĩ Kiệt như hối thúc.

Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu và xoay nhanh người lại để đối kháng thế công của hai nàng vừa ập đến.

Quần hùng ngoài trận cuộc thấy ba phụng đã đồng lượt ra tay, không ai khỏi thấp thỏm lo âu cho tính mạng của Hoa Sĩ Kiệt.

Không khí nặng nề bỗng như cô đọng lại khắp đỉnh phong và siết chặt lấy quả tim mỗi người.

Bên kia trận cuộc Hắc Hải ngũ cuồng và Thù thế Hận đang vây Tư Đồ Không và Phong Trần tuý khách vào giữa, càng đấu càng nhanh, cuộc trận đang diễn tiến đến mức cực cùng khốc liệt.

Quần hùng trên đài trước tình thế ấy, ai cũng máu nóng bừng sôi, lăm le muốn nhảy tới nhưng bởi khiếp sợ bầy Kim Xà Nô của Xà Hà tiên tử nên ai cũng ngại ngùng chẳng dám khinh xuất biểu lộ ý mình.

Hoa Sĩ Kiệt cùng ba phụng giao chiến, tuy bên ngoài xem dữ dội, nhưng kỳ thực Bạch Vân Vân và Trịnh Bội Hà phát ra toàn hư chiêu, chỉ có Tạ Trinh Trinh xuất thủ là khá lang độc và tận sức hơn.

Trận cuộc cứ thế kéo dài hơn 30hiệp, Tạ Trinh Trinh mồ hôi trán nhễ nhại, ngọn trường kiếm trong tay bị Thất Độc thần kiếm áp đảo đến lắm lúc muốn sút văng vào không khí.

Nàng khiếp hãi nhủ thầm :

-“Công lực của tên khốn này, so với lúc ở Xà Yêu Hồ đã tiến bộ gấp mấy lần, gã thật đối với ta chẳng…”

Chợt nghe Hoa Sĩ Kiệt quát to :

-Lục cô nương ráng đỡ chiêu “Xạ Nguyệt” của tại hạ!

Ngọn Thất Độc thần kiếm bỗng loé ngời bảy đạo lục quang bắn vụt vào không khí như bảy thớt rồng xanh lấp lánh ở giữa vời kẹp theo tiếng gió kình ào ào chuyển động, rồi bất thần bảy luồng lục quang ấy chập lại thành một lan nhanh trở xuống đỉnh đầu Tạ Trinh Trinh.

Trước thế công ảo diệu và mãnh hung của Thất Độc thần kiếm, Tạ Trinh Trinh sợ hãi đến tháo rịn mồ hôi lưng.

Đã từng nghe kiếm pháp “Thất độc tuỵệt nhiên” của Thất Độc thần kiếm Lang Sơn Quân có chiêu “Xạ Nguyệt” vô cùng lợi hại, giờ đây mới nhận thức được sự thật không ngoa với tiếng đồn.

Trịnh Bội Hà kinh hãi kêu lên :

-Kiệt huynh định giết sư tỷ tôi thật à?

Hoa Sĩ Kiệt nghe xong chợt động lòng, vội thâu thế kiếm trở về, đứng lặng một nơi, nhất thời chẳng biết nên đối phó thế nào cho phải.

Thì ra Trịnh Bội Hà và Tạ Trinh Trinh bình nhật rất thân cận nhau, nàng không nỡ nhìn Tạ Trinh Trinh bỏ mạng dưới ngọn kiếm.

Tạ Trinh Trinh qua cơn nguy nan, thối lui luôn hai bước, mồ hôi lạnh tháo ướt khắp vạt áo trong.

Ngay khi ấy, ba gã đàn chủ từ nãy giờ đứng im lặng bên ngoài bỗng dưng thân hình đều xô động, hai muơi bốn cánh tay đồng lượt nhấc lên, ánh bạc lấp lánh như mưa sa lấp cả ánh mặt trời cùng một chiều hướng tủa thẳng vào vào Hoa Sĩ Kiệt.

Quần hào trên thể đài đều kinh hãi rú lên thành tiếng, hàng ngàn tai mắt đều trợn ngược kinh mang.

Bạch Vân Vân cũng rú lên hoảng hốt :

-Kiệt huynh, coi …