Ma Nữ Đa Tình

Chương 41: Cắt tóc hoàn thây




Tàn Đông!

Gió bấc chừng như biết sắp sửa lui chân nhường lại cho Thần Xuân ngự trị, nên mắc sức lồng lộng thét gào khắp đỉnh cao rừng rậm.

Nơi quan ngoại Trường Bạch Sơn, tuyết từng mảng rơi trắng xoá, khắp không gian mù mịt chẳng thấy ánh sáng mặt trời.

Trọn sơn đỉnh đều bị phủ kín dưới làn tuyết dày đóng thành băng, trở nên những toà núi tuyết chập chùng chói lọi.

Giữa cảnh hoang vu mùa đông giá lạnh, trên sườn núi cheo leo trắng toát một màu, bỗng hiện ra một cỗ xe tứ mã rất hoa lệ, phăng phăng lướt trên mặt tuyết.

Sau lưng cỗ xe vun vút phóng theo ba thiếu nữ với sắc phục lục, trắng, hồng khác nhau, cùng mười hai gã đại hán chẽn phục.

Tất cả đang cắm cổ phóng nhanh lên đỉnh Trường Bạch Sơn.

Đường núi đã bị tuyết lấp kín, càng tiến lên cao tuyết càng lấp dày đặc hơn.

Bốn thớt ngựa dù cố sức kéo chiếc xe, nhưng cũng vô cùng chật vật, từng bước xê dịch nhích dần lên.

Cuối cùng tuyết đã lút đầy bánh xe xuống sâu, vô phương tiến lên được.

Gã đàn ông đánh xe ngồi phía trước tuy không ngớt hò hét quát tháo, ngọn roi trên tay nẹt phăng, phất chẳng dừng, nhưng bốn thớt ngựa chỉ ngửa cổ hí lên những tràng dài lồng lộng, cố nhấc vó bước lên, nhưng rốt cuộc đành bất lực đứng im, vểnh tai, sửng bờm...

...

Trong xe đột nhiên vọng ra một giọng nói thanh thanh như khánh ngọc:

- Nơi đây còn cách Vạn Niên Băng Nhai độ bao xa?

Gã đàn ông đánh xe vội đáp:

- Bẩm giáo chủ, chúng ta đã vào địa phận Trường Bạch Sơn, cách Vạn Niên Băng Nhai chỉ còn độ năm dặm.

Giọng nói lúc nãy lại vang lên:

- Tuyết sâu xe ngựa chẳng đi, bọn ngươi mười hai người luân phiên nhau dùng cuốc xẻng khai đường cần nhất đêm nay phải đến cho kịp mục phiêu Băng Cung giữa Vạn Niên Băng Nhai!

Mười hai gã đại hán vận kinh trang kia lập tức vâng lệnh một tiếng, phân thành hai tổ sáu tên huy động xẻng cuốc trên tay vẹt đường cho xe ngựa tiến tới.

Trời dần dần về tối, trên ngọn Trường Bạch Sơn trừ tiếng cuốc xẻng tinh toong, cùng tiếng ngựa hí rời rạc từng hồi ra, tất cả bốn bề đều hoang liêu vắng lặng...

Bỗng nhiên dưới chân núi lục tục xuất hiện bốn bóng người.

Bóng thứ nhất là một công tử sắc phục màu trắng, lưng giắt kiếm dài, chiếc mũ da trên đầu lúc ấy tuy bám đầy hoa tuyết, nhưng vẫn không che bớt được vẻ anh tuấn phi phàm của chàng.

Bóng thứ hai là một người áo đen, vóc dáng yêu kiều lướt đi như bay, không hề để lại một vết chân trên mặt tuyết.

Bóng thứ ba là công tử áo lam, phong tư như ngọc, mỹ miều anh tuấn, bám sát theo bóng đen, chân dường như lướt bổng trên mặt tuyết, không để lại một dấu vết, thuật khinh công thật đáng gọi vào hàng trác tuyệt.

Bóng thứ tư thân hình có phần khôi vĩ hơn, đầu bư mặt rộng, mày rậm mắt to, bộ râu dài bạc trắng trước ngực, bị phải tuyết bám đã đóng dề lại như một khối băng lưng lửng dưới cằm.

Bốn bóng người đang phăng phăng lướt đi lên đỉnh Trường Bạch Sơn, bóng trắng đi đầu bỗng hãm ngay tốc độ đứng lại, tay chỉ lên mặt đường, kinh ngạc thốt lời:

- Trên sơn đạo dường như có xe ngựa vượt qua, chả lẽ có người lên núi trước chúng ta?

Bóng thứ hai hơi khom người xuống quan sát kỹ lưỡng vết tuyết trên mặt đường, đoạn gật đầu tán đồng:

- Tuyết đóng trên đường bị người vẹt mở, chứng nhận là người lên núi đi bằng xe ngựa không còn nghi vào đâu!

Bóng thứ nhất có vẻ lo âu:

- Vậy chúng ta phải vượt nhanh thêm, cần phải trước giờ tý đêm nay đến cho kịp Vạn Niên Băng Nhai...

Bốn người lập tức gia tăng thêm cước bộ, vun vút bắn mình lên sơn phong.

Độ hai giờ sau, các người đã đến gần một bờ núi cao mút như vách thành.

Bốn người cùng dừng bước, đưa mắt nhìn lên đầu bờ...

Bờ đã cao lại nhẵn thín như gương, ước lượng chiều đứng có hơn hai mươi trượng, dưới chân bờ văng vẳng vọng lại tiếng người lao xao.

Bốn người lập tức nín bặt, nghiêng tai nghe ngóng.

Giọng một thiếu nữ văng vẳng vọng lại:

- Bẩm giáo chủ, đã đến Băng Cung rồi, chúng ta nên vào bằng xe ngựa hay không?

Giọng một nữ nhân oai nghi hỏi lên:

- Cửa vào Băng Cung có bị tuyết đóng kín không?

Lập tức có tiếng trả lời:

- Bẩm giáo chủ, cửa vào không có tuyết đóng, dường như có người vừa qua!

Giọng uy nghiêm của nữ lang lúc nãy lại vang lên:

- Vậy ba đồ nhi xông vào Băng Cung trước, lục soát thử xem, nếu gặp ai bên trong, lập tức giết chết cho sư phụ!

Tiếng ba thiếu nữ cùng vọng lên một lúc:

- Xin tuân lệnh sư phụ!

Lập tức có ba người thấp thoáng dưới chân bờ rồi mất hút.

Nhóm bốn bóng lúc nãy ẩn mình nơi một bờ cao về hướng trái, đôi mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Nhờ vào ánh tuyết phản chiếu, nên dù đêm khá tối họ vẫn nhìn thấy nơi dưới chân bờ lúc nhúc hơn mười bóng người.

Một trong đoàn bốn người liền dùng truyền âm nhập mật bảo ba đồng bọn:

- Chúng ta nên tìm cách cấp tốc đột nhập vào Băng Cung xem ai đã vào trước

rồi!

Ba người nọ đều gật đầu đồng ý, nằm mọp sát đất, từ phía trái của bờ vực dùng phép xà hành bò lần vào Băng Cung.

Vị trí của Băng Cung ở dưới bờ cao, nơi cửa vào có một phiến đá ngàn cân đã được người xô sang một phía.

Bốn người với một thân pháp nhanh như điện xẹt lao vọt vào trong.

Dẫn vào Băng Cung là một đường hầm dài và chật hẹp vô cùng, đã thế lại tối om như bưng, ngửa bàn tay cũng chẳng nhìn thấy!

Các người mò mẫm trong bóng tối mãi có hơn 20 trượng, vượt qua thêm 2 từng cửa đá, mới thấy được cảnh tượng khác lạ trước mặt.

Phía sau tầng cửa đá có vẻ sáng sủa hơn, bốn người vội nép mình ngoài ngạch cửa phóng mắt nhìn vào...

Bên trong là một toà thạch thất to lớn, phương viên có trên mười trượng rộng...

Bốn bên vách đá treo bốn ngọn đèn pha lê tù mù nửa sáng nửa tối.

Bốn góc nhà có đặt bốn chiếc giường đá, trên mỗi giường cắm hai thanh trụ

sắt.

Mỗi thanh trụ lại xiềng cứng một người, tóc râu xồm xoàm.

Trên mình mỗi người quấn đầy vô số rắn con, lúc nhúc như dòi bọ.

Thịt da họ phần lớn đã bị bầy rắn gặm nhấm sạch trơn, lắm nơi trơ xương ra trắng hếu...

Bốn người nhìn thấy cảnh tượng ấy đều rợn gáy đứng tim.

Đột nhiên từ bên trong thạch thất vang lên tiếng đấm đá giao tranh.

Bốn người cùng đưa mắt nhìn về hướng tiếng động, dường như phát ra từ gian thạch thất thứ hai.

Lập tức cả bốn quan sát động tĩnh bốn bề xung quanh rồi cùng bắn mình về phía ấy.

Đột nhập được vào gian thạch thất thứ hai, cảnh tượng nơi đây chẳng khác chi tầng thạch thất bên ngoài, nhưng tuyệt chẳng thấy ai giao đấu với nhau cả.

Bốn người đưa mắt nhìn kỹ những nạn nhân trên giường đá, mặt mũi có thể lờ mờ nhận ra, họ toàn là những tay cao thủ võ lâm và có lẽ đã chết khá lâu!

Sau cơn kinh ngạc, họ cũng định thần lẻn mình vào tầng thạch thất thứ ba.

Bây giờ tiếng giao đấu sát phạt lại vang lên ở từng thạch thất thứ tư...

Cứ như thế, họ liên tiếp đột nhập tất cả chín tầng thạch thất vẫn không tìm ra người giao đấu nhau ở đâu, và mỗi gian thạch thất đều bày biện như nhau: xác chết và bầy rắn lúc nhúc như dòi...

Bốn người đang kinh ngạc đến tột độ, thình lình có tiếng ré vang kinh hãi:

- Tửu Vũ thần công!

Tiếng ré vừa dứt, bức tường băng trước mặt bỗng lung lay chấn động và nứt vỡ một mảnh to.

Từ nơi lỗ hổng ấy vọt ra ba bóng người.

Cùng theo đó một vầng mưa bạc bay tấp theo họ.

Một trong nhóm bốn người, bỗng thoắt mình nhảy tới chận lấy lối lui của ba bóng nọ, đồng thời quát to:

- Các người còn định thoát đường nào?

Ba người đang thối lui kia giật bắn mình quay lại thét hỏi:

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
Hà.

Và phía sau họ có bốn người đuổi theo bén gót, quyền kiếm tới tấp tấn công.

Tạ Trinh Trinh kinh hoàng gọi lớn:

- Xin sư phụ ra tay cứu đồ nhi!

Xà Hà Tiên Tử, Hoa Sĩ Kiệt đang đến độ quyết liệt giao tranh nhau bằng nội lực, chợt nghe tiếng thét khiếp hãi của Tạ Trinh Trinh, hai người cùng lượt thâu hồi công lực, mỗi bên tháo lui một bước dừng tay.

Hoa Sĩ Kiệt nhìn rõ bốn người đang đuổi theo vào kia chính la Phong Trần Tuý Khách, cùng Cái Bang Địch Nhất Phi, Tư Đồ Không, và thiếu nữ áo đen.

Thì ra, nơi tầng thạch thất bên ngoài, bốn người đại chiến cùng Tạ, Trình hai nàng.

Trước số đông địch thủ gấp đôi, mà người nào cũng là hạng cao thủ siêu đẳng, tài nghệ đều vượt trội hơn họ quá xa, nên qua trăm hiệp miễn cưỡng cầm cự, Tạ Trinh Trinh và Trịnh Bội Hà, sự thảm hại đã dần dần thấy rõ, tháo lui vào trong Băng Cung.

Hoa Sĩ Kiệt vội kêu lên:

- Xin bốn vị đừng đả thương vị cô nương áo hồng kia!

Thiếu nữ áo hồng tức Trịnh Bội Hà ném cho chàng một cái nhìn đọng đầy cảm kích.

Tư Đồ Không hừ lên một tiếng hỏi:

- Tại sao?

Hoa Sĩ Kiệt trước mặt đông người bối rối chẳng biết phải đáp thế nào, chợt nghe Xà Hà Tiên Tử gọi to:

- Hai con mau đến núp phía sau lưng sư phụ, kẻ nào dám động thủ, sư phụ sẽ giết gã ngay!

Câu nói ấy như khơi động thêm lửa hận của bốn người.

Thiếu nữ áo đen buông ra một tiếng cười sắc lạnh, xê lên một bước lớn, ngọn trường kiếm trên tay chỉa thẳng ngay đầu mũi của Xà Hà Tiên Tử, dằn từng tiếng một:

- Xà Hà Tiên Tử, nhướng mắt mà nhìn rõ cuộc diện hôm nay, nhắm có thắng nổi chúng ta chăng?

Xà Hà Tiên Tử cảm thấy đối phương trước mặt, từ giọng nói đôi mắt cho đến vóc mình đều rất quen, dường như đã gặp qua ở đâu nhưng không sao nghĩ ra.

Bà nhíu mày hất hàm:

- Cô là ai, dám buông ra những lời lẽ như thế với bổn giáo chủ?

Thiếu nữ áo đen ngửa cổ cười lồng lộng, giọng cười lanh lảnh như chuông vang, dội rền khắp Băng Cung.

Xà Hà Tiên Tử sầm mặt thét:

- Ngươi là ai, tại sao lại cười?

Thiếu nữ áo đen dừng ngay chuỗi cười, giọng lạnh lùng như được bật ra từ sau lớp băng sương:

- Tên tuổi ta chẳng xứng để hỏi, nhưng lần này ta tạm tha cho, lần sau gặp mặt, đừng hòng tẩu thoát, còn gì chưa cút đi cho rồi?

Trước lời lẽ đầy vẻ kiêu kỳ khinh miệt của đối phương, Xà Hà Tiên Tử chẳng khỏi nư giận ngút trào, âm trầm nhếch môi:

- Cô nương dám buông lời ngông cuồng như thế, tất phải thân đầy tuyệt kỹ, bổn giáo chủ hôm nay may mắn hội kiến cao nhân, mong được lãnh giáo đôi đường tuyệt học!

Thiếu nữ áo đen lại lần nữa buông tiếng cười lanh lảnh:

- Ta đã bảo là tạm tha cho bà một lần, luôn cả hai tên đồ đệ của bà ta cũng tha luôn Nhưng chỉ có lần này mà thôi, mong bà đừng cưỡng lý ra tay, tự chuốc sự chẳng hay!

Xà Hà Tiên Tử nghe xong vô cùng thắc mắc, nghĩ thầm:

- Tại sao nàng chỉ tha ta có một lần mà chỉ duy nhất một lần thôi? Nàng...

Trong nhất thời, Xà Hà Tiên Tử không sao đoán được đối phương là ai, chỉ cảm thấy trong ánh mắt nàng ngời ngời ngầm chứa một võ công cao thâm khó lường, khiến bà càng ngẩn ngơ thắc mắc.

Thiếu nữ áo đen chợt quát to:

- Chưa chịu cút đi, định ở đây chịu chết à?

Từ thuở xông xáo giang hồ đến giờ, chưa bao giờ Xà Hà Tiên Tử chịu lép vế trước một ai, bà giận dữ thét vang:

- Ngươi là giống chi mà dám đòi tha mạng bổn giáo chủ? Hãy nếm một chỉ

này!

Tay phải liền theo đó nhấc lên, ngón trỏ túa ra một luồng chỉ kình xanh biếc, không đi thẳng mà uốn éo quằn quại tựa một con rắn nhỏ màu xanh, mổ nhanh vào “trung đỉnh huyệt” của đối thủ.

Hoa Sĩ Kiệt đứng gần một bên lo lắng gọi to:

- Xà Yêu Chỉ! Cô nương tránh mau!

Thiếu nữ áo đen tựa như chẳng nghe thấy lời gọi của Hoa Sĩ Kiệt, nghiễm nhiên đứng yên một chỗ, thần sắc ung dung, nhưng chiếc áo trên người bỗng phồng lên như vừa được bơm hơi vào, hứng lấy ngọn Xà Yêu Chỉ của đối thủ.

Xà Hà Tiên Tử thấy kẻ địch chẳng tránh né mà còn đón thẳng ngọn chỉ độc đáo của mình chẳng bị thương tích chi. Quả là một sự kiện lạ lùng từ khi xuất đạo đến giờ bà chưa từng gặp qua.

Sắc mặt của bà không khỏi liên tiếp biến đổi, tháo lui luôn hai bước, hoảng hốt buột miệng:

- Ngươi là ai?

Thiếu nữ áo đen bật cười to, đáp lại bằng một câu thách thức khác:

- Xà Yêu chỉ có chi đáng kinh người đâu? Giáo chủ cứ biểu diễn thêm lần nữa cho cô nương được kiến thức!

Thiếu nữ áo đen dám xuôi tay chịu lấy ngọn chỉ của Xà Hà Tiên Tử mà không hề hấn chi, không riêng Xà Hà Tiên Tử kinh hãi, mà Hoa Sĩ Kiệt và tất cả mọi người có mặt cũng đều hết sức lạ lùng.

Cố định tĩnh lại tinh thần, Xà Hà Tiên Tử âm trầm cười lạt:

- Kể ra cô nương cũng khá bản lĩnh, nhưng bổn giáo chủ không giết hạng vô danh tiểu tốt. Nếu như cô khai rõ danh tánh, bổn giáo chủ tạm treo mạng sống của cô lại lần sau!

Vì đã nhận thấy võ công cao siêu khó lường của đối thủ, Xà Hà Tiên Tử khôn khéo mượn lời ấy để tránh cùng đối phương một cuộc so tranh, mà phần thất bại chắc chắn sẽ ngả về mình.

Thiếu nữ áo đen đâu phải kẻ ngốc mà chẳng hiểu, nhếch môi cười lạt:

- Giáo chủ cần nhớ một điều là, lần sau gặp mặt lại, cũng là lúc tử thần đã đến gọi tên. Cút ngay!

Xà Hà Tiên Tử quét nhanh mắt khắp bốn phía trận cuộc, năm cường địch đều là hạng cao thủ xuất chúng đang lom lom mắt cọp đợi chờ, nếu như bà chẳng kềm lòng, gầy lại chiến cuộc, tuyệt không sao chiếm được ưu thế!

Thiếu nữ áo đen đã bằng lòng cho mình thoát đi, còn đợi chi mà chẳng thừa cơ nhẫn nhịn tạm thời, chờ lúc chấn chỉnh lại thế lực sẽ tìm lại đối phương rửa hận.

Nghĩ đoạn, bà quay ra sau gọi Tạ Trinh Trinh cùng Trịnh Bội Hà:

- Các đồ đệ, chúng ta đi thôi!

Tạ Trinh Trinh ánh mắt bất chợt chạm vào tia nhãn quang của Xà Hà Tiên Tử, nàng cảm thấy sư phụ dường như đang mang một tâm sự u oán chi...

Quả là một hiện tượng mà từ lúc nàng theo hầu hạ sư phụ đến giờ chưa khi nào thấy qua!

Không ngờ bao lâu nay lừng danh là một nữ ma đầu cái thế, người nghe đến đã phát run, thế mà giờ đây lại gãy đổ dưới tay một thiếu nữ áo đen bịt mặt không tên không tuổi.

Xà Hà Tiên Tử định nhấc bước rời khỏi cục trường, thì Hoa Sĩ Kiệt đã cắp kiếm phóng tới chẹn lấy lối đi, nhếch môi cười trong tiếng rít:

- Nợ máu phải trả bằng máu. Bà đã hành hạ dày vò cha ta cho đến chết, hãy thanh toán mối nợ kia rồi hãy đi.

Xà Hà Tiên Tử vội khựng bước, u oán thở dài:

- Sĩ Kiệt, ngươi thật muốn bức ta phải giết người chăng?

Hoa Sĩ Kiệt trợn trừng nạt to:

- Yêu phụ, khỏi lải nhải nhiều, nếm thử mùi Thần Kiếm của ta!

Lồng trong giọng thét, ngọn Thất Độc Thần Kiếm đã tủa thành bảy ánh hào quang phủ xuống đỉnh đầu Xà Hà Tiên Tử.

Vội phất mạnh đôi tay áo, phóng ra hai luồng tụ kình đẩy vẹt thế kiếm của đối phương bật trở về, Xà Hà Tiên Tử mắt long lênh sắc khí, quát lên:

- Nghiệp chướng! Chẳng niệm đến tình mẫu tử thâm ân! Có lẽ ngươi còn nhớ đến câu cổ huấn “Quân tử báo thù ba năm còn chưa muộn” đấy chứ?

Trước đây Hoa Sĩ Kiệt đã phong phanh nghe Xà Hà Tiên Tử là mẹ ruột của mình, nhưng bây giờ chàng quyết không tin cũng chẳng được.

Thì ra, Xà Hà Tiên Tử cùng Hoa Hán Thiên lén lút tư thông nhau đến mang thai, nên không hợp thức hôn nhân, nên sau khi sanh Hoa Sĩ Kiệt không lâu, Xà Hà Tiên Tử liền đem Hoa Sĩ Kiệt vứt vào một chốn hoang sơn, may nhờ người lượm được dưỡng nuôi, Nga Mi chưởng môn là Ngộ Tịnh Chân Nhân tình cờ gặp chàng và tìm ra thân thế đầy bí ẩn của chàng, nên mới thu nhận làm đồ đệ.

Vì tham vọng muốn chiếm lấy khoá ngọc để mở băng khố của Băng Quốc, nên Xà Hà Tiên Tử đã quên cả nghĩa tào khang, giam cầm Hoa Hán Thiên vào Băng Cung để tra tấn bức bách ông phải trao chiếc chìa khoá ngọc ấy cho bà.

Qua mấy lần chạm mặt Hoa Sĩ Kiệt, bà nhận thấy chàng hao hao giống đứa con bà đã dứt bỏ độ nọ, nhất là chàng rất giống Hoa Hán Thiên lúc thiếu thời. Nhưng trước sau mãi không tra gạn được lai lịch chàng.

Kịp đến khi nghe lỏm được câu chuyện đối đáp giữa Hoa Sĩ Kiệt cùng Hoa Hán Thiên, bà mới xác thực tin tưởng Hoa Sĩ Kiệt là con đẻ của bà!

Nghe xong lời thú thật của Xà Hà Tiên Tử, Hoa Sĩ Kiệt không khỏi lặng người, trù trừ chẳng biết phải thế nào.

Đột nhiên, trước mắt chàng hiện lên cảnh tượng đồ sát máu me trên Kim Đỉnh Nga Mi dạo nọ, tai chàng đồng thời vang lên tiếng thều thào u oán của cha già:

- Con... nên vì cha mà báo thù...

Chàng vụt xoay mắt nhìn lại thể xác của phụ thân co quắp thảm thương trên mặt đất, khắp người ngang dọc vết sẹo vì tra tấn, máu tươi vẫn còn đọng qua khoé mắt, mép môi...

Đưa mắt nhìn lên, chàng thấy Xà Hà Tiên Tử ung dung rời bước khỏi cục trường.

Một nư giận bỗng từ đâu ùn ùn đổ đến, mắt chàng long lanh dữ tợn, miệng thét vang:

- Đứng lại!

Xà Hà Tiên Tử dừng bước quay lại nhìn chàng buồn bã:

- Con nhất định cùng mẹ một mất một còn chăng?

Hoa Sĩ Kiệt thiên tánh vốn trung hậu, trước lời lẽ của Xà Hà Tiên Tử, lòng chàng bỗng bùi ngùi chua xót...

Tình mẹ con thắm thiết!

Niềm cốt nhục thân yêu như những đợt triều dương từ đáy tâm tư cuồn cuộn dâng lên ý não.

Hai mươi năm trời mất lòng yêu thương của mẹ cha, chàng sống giữa cảnh ngộ cơ cực lạc loài, từng ngày từng ngày đếm lấy thời gian cô tịch, trưởng thành trong sự hận thù, trong chém giết hãi hùng.

Giờ đây khi tìm được mẹ cha, lại rơi vào một trạng huống thảm não éo le đến thế này!

Chàng mím môi buông tiếng thở dài, mắt chàng vụt ngời lên như cương quyết qua một sự kiện gì...

Rồi đột nhiên chàng lia mạnh thanh kiếm, tay kia túm gọn mớ tóc trên đầu...

Bựt!...

Ánh kiếm nhoáng qua, mái tóc trên đầu đã đứt lìa khỏi đỉnh đầu.

Chàng quăng vội mái tóc về phía Xà Hà Tiên Tử, giọng thành nghẹn ngào hơn là tiếng rít:

- Thể xác này kể như con đã hoàn lại cho người, tình mẹ con kể từ nay đứt đoạn. Lần sau gặp lại nhau, thù thầy hận cha không thể bỏ qua được!

Dứt lời, chàng cúi xuống xốc lấy thi hài cha, thất thểu lao mình khỏi toà Băng Cung đã ghi đậm một ấn tượng thảm thương vào tâm khảm chàng.