Ma Nữ Đa Tình

Chương 70: Băng lao




Thấy đối phương đã khuất dạng, Hoa Sĩ Kiệt quay lại Thiên Nhai Cuồng Nhân :

- Lý tiền bối, chúng ta cùng đến Băng lao cứu Phong Trần Túy Khách tiền bối cùng Hà chí Bình!

Thiên Nhai Cuồng Nhân băn khoăn :

- Phạm vi của băng quốc rất rộng, biết lão say bị giam ở%đâu mà tìm?

Hoa Sĩ Kiệt thò tay vào túi lôi chiếc kiếng báu ra, cười đắc ý :

- Mọi cảnh vật nơi băng quốc đều được thu gọn vào mặt chiếc kiếng này!

Thiên Nhai Cuồng Nhân thoáng kinh ngạc vọi đón chiếc kiếng xem qua và giảng giải :

- Đây là Thuỷ Nguyệt Bảo Cảnh, theo lời ghi chú trong Sơn Hải kinh thì Thuỷ Nguyệt bảo cảnh là một tấm thiên lý kính có thể nhận ra sự vật ngoài ngàn dặm, là tấm kính quí của Tấn Văn Công từ đời Xuân Thu lưu truyền lại!

Ông đưa mắt nhìn chăm chú vào Hoa Sĩ Kiệt, hỏi tiếp :

- Nhóc con do đâu mà có?

Hoa Sĩ Kiệt liền đem mọi tình tiết xảy ra thuật sơ qua một lượt, Thiên Nhai Cuồng Nhân nghe xong xoa tay cười ha hả :

- Nhóc con quả có số đào hoa!

Hai người sau khi nhìn vào kính hi nhớ xong vị trí của Băng lao lập tức phóng mình lao đi như tên bắn...

Khoảnh khắc đã gần đến toà Băng lao, Hoa Sĩ Kiệt nhóng mắt nhìn ra trước thăm dò tình thế...

Chàng bắt gặp ngay một bóng đen ở ngách trái cách không mấy xa lao đến chỗ hai người nhanh như chớp...

Vội lách mình nép sang một hướng, chờ cho bóng đen đó lướt véo qua người, Hoa Sĩ Kiệt vùng xoay tay chộp nhanh vào cườm tay đối thủ.

Tuy tay trái đã bị kiềm chế, nhưng bóng đen không mất bình tĩnh mà lại phản ứng thật là nhanh, tay phải còn lại, gã chụp vèo vào Thiên Đỉnh huyệt của Hoa Sĩ Kiệt.

Khẽ lách đầu cho thế chộp trượt qua, tay trái chàng cấp tốc vung chiêu đón lại.

- Chỉ một đòn qua tay, đối phương xem qua đã khiếp hãi kêu to :

- Ồ, tôn giá là ai?

Hoa Sĩ Kiệt giọng sang sảng :

- Hoa Sĩ Kiệt!

- Đến đây để làm gì?

- Vào Băng lao thăm cố nhân, các hạ phải chăng là người thủ lao?

Bóng đen hừ to :

- Các hạ quả to gan, Băng lao là trọng địa, đâu thể để cho mặc ai ra vào tùy thích! Các hạ chẳng biết vào đến đây là đã phạm cấm khu rồi à?

Hoa Sĩ Kiệt cười ngạo nghễ :

- Giả sử tại hạ nhất định vào thì sao?

- Thì chết! Và sẽ trở thành Băng nô hoặc Băng thi!

Hoa Sĩ Kiệt lập tức vận thêm thành kình lực vào bàn tay đang kềm cứng mạch môn của gã, dằn giọng :

- Thế nào là Băng nô? Thế nào là Băng thi? Mau khai thật, bằng không chớ trách ta sao ra tay độc ác!

Gã áo đen nhăn nhó lộ vẻ đau đớn, buông tiếng khẩn cầu :

- Xin các hạ nương tay, tôi sẽ nói rõ, Băng nô là người đã bị Băng quốc chủ nhân làm cho mất đi trí nhớ, suốt đời làm tôi tớ cho Băng quốc!

Gã ngừng lại giây lát rồi tiếp :

- Còn Băng thi tình trạng càng thảm hơn, nạn nhân bị giam vào Băng lao đến lạnh cóng mà chết, sau đấy sẽ đúc thành Băng tượng...

Hoa Sĩ Kiệt chợt ngắt lời :

- Vậy thì mi hiện tại là Băng nô hay Băng thi?

Gã áo đen cười gượng :

- Đều không phải cả! Tôi là một vị hộ pháp!
(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
- Tiếc là ta không có rượu đem theo, bằng không dùng Tửu vũ thần công cũng chống đỡ được phần nào sức lạnh.

Hoa Sĩ Kiệt nhìn hai người lo lắng :

- Hai vị thấy lạnh lắm chăng?

Hà Chí Bình nhè nhẹ gật đầu :

- Tiểu đệ như bị dầm mình giữa hầm băng giá, lạnh thấu phổi tim, e rằng khó chống đỡ nổi thêm một giờ...

Hoa Sĩ Kiệt vội tháo chíêc áo ngọc đang mặc trên người trao cho hai người và bảo :

- Hai vị nếu thấy lạnh nên cùng khoác chiếc áo này vào, tại hạ còn có sợi lông chim thần trong người nên không sợ lạnh!

Phong Trần Túy Khách và Hà Chí Bình hiểu rằng trong giờ phút này không nên từ chối đẩy đưa, vội vã cùng khoác áo vào để chống ngăn hơi lạnh đang công nhập vào người.

Quả là một chiếc áo quí với công hiệu tuyệt phàm, hai người vừa khoác vào lập tức cảm thấy một hơi ấm nhập luồng khắp nội thể.

Hoa Sĩ Kiệt đăm chiêu nghĩ ngợi một lúc rồi thốt :

- Chúng ta không thể đứng đây bó tay chờ chết! Vậy phải cùng nghĩ cách xông ra khỏi băng lao!

Phong Trần Túy Khách ngao ngán thở dài :

- Nhưng bốn bên đều là tường băng dày kín, biết làm sao phá vỡ để ra?

Hoa Sĩ Kiệt móc chiếc kính báu ra xem thử tình hình bốn hướng, sắc mặt chàng theo đó kinh hoàng dị thường...

Vì nơi mặt kính hiện rõ tình hình bên ngoài băng lao, gã áo đen lúc nãy sau khi thoát đi đã kéo theo một số đồng bọn trên một người, dùng cơ quan chuyển động phiến đá to lấp bít cửa hang và cẩn mật khí giới canh phòng nơi phía cửa!

Chàng quay sang Phong Trần Túy khách :

- Họ đã bế kín lối ra rồi! Lão tiền bố có cao kiến chi chăng?

Phong Trần Túy Khách tầm ngâm một lúc chợt hỏi :

- Phải chăng giọng cười lúc nãy là từ hướng trái xông lên ?

Hoa Sĩ Kiệt ánh mắt vụt sáng :

- Từ hướng trái, đúng rồi, tiền bối định nói là cứ theo hướng phát âm mà khám phá tất sẽ tìm được lối ra, đúng chăng?

- Nhóc con thông minh lắm!

Hoa Sĩ Kiệt thoáng hơi nghĩ ngợi :

- Thanh âm từ sau vách băng có thể lồng vang qua gain hầm giam này, thì tất nhiên nơi ấy phải có cơ quan thông sang, để tại hạ phóng thử vào đấy một chưởng xem sao!

Chàng lập tức xoay người sang bờ tường băng hướng tráu phóng ra ba chưởng liên tiếp...

Bùng! Bùng! Bùng!....

Chưởng phong đụng vào vách băng vang lên những tiếng dội như đập vào cỗ trống...

Liền thoe đó có tiếng xè xè của cơ quan chuyển động...

Hoa Sĩ Kiệt lòng càng rúng động vội phóng tiếp thêm hai chưởng vào vị trí cũ...

Một tiếng ầm dữ dội vang lên, cả mặt đất rung chuyển như vừa qua cơn động đất...

Bức tường băng phía trái vùng sụp xuống tan thành từng khối vụn băng tuyết lóng lánh như những mảnh thủy tinh trong vắt...

Hoa Sĩ Kiệt reo lên một tiếng mừng rỡ vung tròn độc kiếm che thân, phóng đi trước mở đường...

Nhưng liền theo đó từ bốn phía bảy bóng đen lao tới với tốc độ tuyệt nhanh, giăng hàng chặn ngang trước mặt chàng.

Hoa Sĩ Kiệt mặt bừng sát khí :

- Kẻ nào đoạn lối là chết!

Tiếng chết kéo dài qua ánh kiếm nhoáng lên...

Một đạo kình phong re re xé tét không khí kẹp theo một luồng chớp xanh lè quét thẳng vào bảy gã...

Những tiếng rú thảm thiết vang lên...Bốn thây người đầu mình phân đôi hướng, giãy đành đạch trên mặt đất nnhư những con cá bị đập đầu...

Ba gã còn lại vẫn không chút nao núng, lại vũ lộng trường kiếm xông lên...

Hoa Sĩ Kiệt hét tto một tiếng, nhấc mình lên cao nửa lừng, một chiêu Xạ Nguyệt từ trên cao bổ xuống dường sét tủa...

Máu thịt nhất thời vung vẩy khắp nơi, thêm hai gã áo đen rũ xuống giữa vũng máu hồng cuồn cuộn chảy...

Tên còn lại cuối cùng như chó nhà hoang cong đuôi chạy trối chết...

Nhưng Hoa Sĩ Kiệt máu nóng đã ngút toa? lên mắt dễ đâu chịu tha, tung mình phóng theo như mèo vồ lấy chuột!

Hãy nếm thêm một ngọn Thiên Cơ Chỉ của ta rồi hẵng chạy!

Chỉ phong cuồn cuộn như tia thác liền theo âm thanh của tiếng “chạy” xói thẳng vào Linh Đài huyệt gã áo đen...