Phong Thần Châu

Chương 8019: Ngươi đã tạo ra quá nhiều sát phạt rồi".  



Ánh mắt của Tần Ninh rơi vào ba người, vẻ mặt hờ hững.



Vãng Phật Đà! Kim Phật Đà! Vị Phật Đà! Cuối cùng ba người này đã chịu xuất hiện.



Tần Ninh giễu cợt nói: "Ta còn chưa giết đủ đâu!"



"Chỉ chết mỗi một Bồ Tát, như vậy chưa đã ghiền".

Advertisement



"A Di Đà Phật!"



Kim Phật Đà ở giữa chắp hai tay nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: "Tần thí chủ, ngươi đã tạo ra quá nhiều sát phạt rồi".



Advertisement



"Bỏ đao xuống, lập tức thành Phật đi!"



Tần Ninh nghe thấy lời này thì giễu cợt nói: "Cũng không phải là ta chưa bao giờ nhìn thấy Phật chân chính, bớt ở chỗ này giả vờ giả vịt đi".



"Kim Phật Đà, cha ta Lâm Uyên ở nơi nào?"



Tần Ninh hừ một tiếng nói: "Nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn như thế nào?



Là chờ ta giết các ngươi, tự mình đi tìm cha ta, hay là bây giờ giao cha ta ra".



Giờ phút này, Kim Phật Đà chắp hai tay, cười khổ lắc đầu một cái, nhìn về phía Vãng Phật Đà lạnh lùng bên cạnh.



Vãng Phật Đà gật đầu một cái, bàn tay vung lên, chỉ thấy được một tòa tháp cao ở giữa núi rừng trùng điệp không ngớt sâu trong Vô Tương Phật Tự bay lên trời.



Tháp Vô Tương! Thứ thần bí mạnh mẽ nhất của Vô Tương Phật Tự.



Giờ phút này, tháp Vô Tương kia bay lên cao chừng vạn trượng.



Trong ngọn tháp lơ lửng trên cao có một bóng người, giờ phút này dường như cảm nhận được cái gì, liền mở hai mắt ra nhìn về phía vị trí quảng trường.



Đó là một người đàn ông mặc một bộ trường sam màu trắng, mày ngài mắt kiếm, mặt như đao tước, quả nhiên là một người đàn ông đẹp trai.



Chẳng qua là bộ quần áo trắng của người đàn ông chừng bốn mươi tuổi kia đã bị máu tươi nhuộm đỏ, vết máu khô khốc, nhưng vẫn không khó nhìn ra đã từng bị hành hạ.



"Cha".



Thấy bóng người bên trong tháp cao, giọng nói của Tần Ninh khẽ run rẩy.



Lúc này, bóng người mặc quần áo trắng bên trong tháp cao đưa mắt nhìn ra, hai tay chống xuống mặt đất, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía bên ngoài tháp cao.



Hai chân ông ấy trông vô cùng vặn vẹo, cứ như chỉ cần động đậy một cái sẽ khiến cả người đau đớn khó nhịn.



Khóe miệng cong lên.



Người đàn ông bám vào cửa sổ tháp cao nhìn về phía Tần Ninh.



"Thần Nhi, là con sao?





Thần Nhi...", lúc này người đàn ông vô cùng mong đợi nói ra bằng giọng điệu yếu ớt.







Tần Ninh thấy một màn này, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, hắn hất vạt áo lên quỳ sụp xuống đất.







"Cha".







Giờ phút này người đàn ông nhìn Tần Ninh trên mặt đất, run run rẩy rẩy nói: "Cha nghe bọn họ nói con đã trở lại, con thật sự đã trở lại sao?"




"Đúng vậy, cha".