Bẫy Người Về Dinh

Chương 29



Tần Xu dụ dỗ thất bại, cảm xúc mãnh liệt dần nguội lạnh, thấy Thẩm Cố cúi đầu đọc chăm chú quyển sách trong tay mà lãnh cảm với mình, vành tai dần nhuộm đỏ.

Tần Xu bặm môi, hối hận vì vừa bổ nhào vào lòng anh ta như con hề, cô nên lơ đễnh hở đùi trêu ghẹo anh ta, như vậy cho dù không thành thì cũng biện minh mình vô tình, không ê chề thế này.

Cô tự giận dữ, để che giấu sự mất mặt, cô quyết định xuất trận dưới lớp vỏ cố ý chọc ghẹo Thẩm Cố, thành công hay không cũng không quan trọng.

Tần Xu e dè leo xuống giường, không mang dép, nhón chân rón ra rón rén ra sau lưng Thẩm Cố. Xem chừng Thẩm Cố không lơ là, cô tiến gần “đánh úp” môi anh với tốc độ sét đánh.

Xúc cảm ấm áp vút qua, đôi mắt Thẩm Cố khẽ di chuyển, anh nghiêng sang, chuyển ánh nhìn từ quyền sách sang mặt Tần Xu.

Tần Xu cũng không nghĩ lần này trơn tru như vậy, cô khó tin miết đôi môi còn vương hơi ấm từ môi Thẩm Cố, mừng rỡ không khác gì đứa trẻ thó được kẹo. Cô đắc ý hất cằm với Thẩm Cố: “Ha ha, hôn, hôn được rồi, tôi hôn….. á…”.

Bất thình lình, Thẩm Cố nắm túm cổ tay Tần Xu, hơi dùng sức kéo cô vào lòng. Tay anh quấn quanh vòng eo mảnh mai của Tần Xu, cúi đầu hôn lên đôi môi đang liến thoắng.

Tần Xu bị hôn ngơ người, đợi đến khi hoàn hồn thì bờ môi bị dày vò hơi đau, thật sự Thẩm Cố hôn rất mạnh bạo như muốn ăn tươi nuốt sống cô, anh vói lấy đầu lưỡi trêu đùa.

Tần Xu muốn đẩy Thẩm Cố ra nhưng cổ tay bị anh nắm chặt, eo cũng bị giữ nên không thể động đậy. Cô lắc đầu trốn đôi môi anh nhưng nhanh chóng bị bắt lại.

Bên tai đầy ắp tiếng thở dồn dập đun nóng gương mặt Tần Xu, tim đập như sấm dồn. Cô hoảng loạn không biết làm sao, trong tình thế cấp bách, cô vùi đầu vào ngực Thẩm Cố tỏ ý tránh né.

Cô chôn nửa mặt trong lòng anh, chỉ lộ ra mỗi vành tai đỏ bừng và cần cổ trắng nõn. Thẩm Cố nhìn dáng vẻ chạy trời không khỏi nắng, cười khẽ trong họng, đặt chi chít môi hôn lên cổ Tần Xu.

Tần Xu bất giác run rẩy, cô rụt cổ, vội vàng xin thua: “Thẩm Cố, tôi sợ——”.

Môi Thẩm Cố dán lên vành tai Tần Xu, giọng khàn đục: “Tại sao em sợ?, không phải em vừa nói muốn sinh con với tôi rồi lén hôn tôi à?”

Thậm chí Tần Xu không dám ngẩng đầu, trốn trong lòng Thẩm Cố, bàn tay mới được thả tự động nắm lấy áo anh, siết nhăn mảnh vải trước ngực.

Thẩm Cố hơi ngả người, ngón tay nâng cằm Tần Xu lên, ánh mắt nóng rực dừng trên gương mặt đỏ bừng: “Hôn đủ chưa?”.

Tần Xu nghe Thẩm Cố giở trò lưu manh còn đổ hết tội lỗi cho mình, cô ngại ngùng tức giận lườm anh: “Là anh hôn tôi mà”.

Thẩm Cố hạ mắt, thu vén những cảm xúc trong con ngươi. Anh đứng dậy, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế đệm, xoay người ra ngoài.

Tần Xu: “….”.

Đồ hâm dở, mới giở trò d3 xồm, hôn người ta cuồng nhiệt mà giờ bày ra bộ dạng bị hỏng mác trai tân.

Tần Xu nhổm người dậy, ươn ngạnh lý sự: “Là anh hôn tôi, anh không những ở môi mà còn lấn xuống cổ nữa”.

Thẩm Cố quay lại nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Thì?”.

Lúc này Tần Xu mới chú ý trên môi Thẩm Cố bị dây son của mình, trong đầu hiện lên nụ hôn tàn bạo đó, lúng túng giây lát, cúi đầu: “Không, không có gì”.

Thẩm Cố mở cửa, bước ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn Tần Xu, cô sờ môi, cảnh hôn kia đã xâm chiếm đầu óc.

Rốt cuộc anh ta muốn gì?

Là anh ta không thể chống lại sức hấp dẫn của cô nên thẹn quá hóa giận hay vì muốn dọa mình sợ hãi phải rút lui.

Tần Xu ôm chiếc gối trên ghế suy nghĩ miên man, chuông điện thoại kéo cô về thực tại, Tần Xu đứng dậy, đi đến cầm di động trên giường xem người gọi.

Là Tần Viện.

Cô chạm vào nút nghe, bắt máy.

Vừa đưa điện thoại lên tai, giọng Tần Viện nôn nóng truyền đến trong ống nghe: “Chị ơi về nhà nhanh đi, anh thứ đang cãi nhau với ba và chú”.

Tần Xu nghe vậy, cô nhặt chiếc túi đặt một bên lên, vừa đi vừa hỏi: “Từ từ, em nói chậm thôi, vì sao Kiêu lại cãi nhau với ba và chú?”.

Tần Viện ấp úng: “Em cũng không biết giải thích chuyện này thế nào nữa, chị về rồi sẽ biết. Bây giờ anh nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, bảo sẽ tuyệt thực”.

Tần Xu: “…. Kiêu tự nói những lời này à?”.

Tần Viện: “Anh ấy chẳng nói năng gì, em tự lý giải như thế”.

Tần Xu: “….” – Cô biết với tính cách lạnh lùng của em trai mình thì thằng nhóc sẽ không nói những lời ngây thơ vậy.

– Được rồi, chị về ngay đây.

Tần Xu bước ra, vừa khéo gặp Thẩm Cố đứng ở hành lang, cô đến nói với anh: “Nhà tôi có chút việc nên bây giờ phải về, anh bảo chú Triệu đưa tôi về đi”.

Thẩm Cố trả lời: “Tôi về với em”.

Từ hôm nay Thẩm Cố là con rể nhà họ Tần, về nhà cùng cũng không lạ.

Tần Xu đồng ý.

Hai người xuống tầng dưới chào ông bà Thẩm ra về, bà Hàm Hạ hỏi: “Gấp thế, sao hai đứa không ở đây một đêm?”.

Tần Xu hơi ngượng: “Nhà con có chút chuyện nên con xin về sớm ạ”.

Bà Hàm Hạ không hỏi thêm, chỉ dặn dò: “Vậy hai đứa đi cẩn thận, đợi vài ngày nữa bác và chú về thì chọn ngày lành tháng tốt cho hai nhà gặp nhau ăn bữa cơm”.

Tần Xu gật đầu: “Dạ”.

Bà Thẩm dặn người giúp việc gói bánh bông lan và bánh tart trứng cho hai vợ chồng mang về, Tần Xu cũng không từ chối, cô tươi cười cảm ơn.

Cả hai lên xe, Tần Viện lại gọi hỏi Tần Xu đã đi chưa, giục thúc cô về nhanh.

– Rồi rồi tới liền tới liền, chị về ngay nè.

Nhà của Tần Xu không cách nhà Thẩm Cố là bao, chỉ tầm 20 phút lái xe. Tần Xu cúp máy, đưa mắt sang Thẩm Cố đang ngồi bên cạnh. Hôm nay là ngày đầu tiên con rể ra mắt mà nghe ngữ khí sốt ruột của Tần Viện thì không biết ở nhà đang lộn xộn đến thế nào nữa.

Tần Xu đề nghị: “Em trai tôi cãi cọ với người lớn ở nhà, hay là lát nữa anh ngồi đợi trên xe, chờ tôi giải quyết xong hẵng vào”.

Nếu không thì mới ngày đầu ghé thăm nhà đã bắt gặp ba vợ cãi nhau với em vợ thì bé mặt lắm.

Thẩm Cố không phản đối: “Lát nữa để chú Triệu đưa em sang, tôi đi mua quà”.

Tuy là việc đột xuất nhưng vẫn không thể đi tay không vào ngày đầu ra mắt.

Thẩm Cố xuống xe trước khu biệt thự nhà họ Tần, anh đi mua quà một mình, chú Triệu đưa Tần Xu đến cửa nhà rồi quay xe đón Thẩm Cố.

Tần Viện đứng chờ ở cổng lớn, thấy Tần Xu xuống xe, cô bé liền bước ra đón. Cô bé vươn cổ nhìn vào xe: “Anh rể không đến hả chị?”.

Ngày đầu tiên sau khi đăng kí kết hôn, Tần Xu đã thông báo với cả nhà chuyện này nên Tần Viện biết cô đã kết hôn với Thẩm Cố.

Thấy xe lăn bánh, không đợi Tần Xu trả lời, cô bé đã xác nhận Thẩm Cố không có ở đây rồi khoác tay chị vào nhà.

– Khi nãy gọi điện em sợ anh rể đang ở cùng chị nên không dám nói thẳng, có phải mấy ngày nay anh ấy đầu tư cho công ty nhà ta không?

Tần Xu lắc đầu: “Chị không biết, Thẩm Cố không nói”.

Tần Viện thì thầm: “Anh thứ vẫn luôn phản đối hôn sự của chị, anh ấy chưa biết chuyện anh chị đã đăng kí kết hôn. Sáng nay anh ấy thấy dự án hợp tác với nhà họ Thẩm thì nghi ngờ chị chạy vạy anh rể nên làm rùm beng cả lên. Anh thứ trách móc ba và chú hai một trận, anh ấy nói cùng lắm là phá sản, anh vẫn nuôi cả nhà được. Anh Kiêu còn bảo muốn đưa chị về nhà, không cho chị sống ở ngoài nữa. Chú sợ anh ấy gây rối với anh rể nên nhốt anh trong phòng, từ đó anh chẳng chịu ăn uống gì, không ai khuyên ngăn được hết”.

Hai chị em vào nhà, trong phòng khách vắng hoe, mọi người đang tập trung ở phòng cạnh phòng Tần Kiêu trên tầng ba hết lời khuyên nhủ cậu ăn chút gì đó.

Tần Viện gọi với lên tầng: “Mẹ, thím ơi, chị Xu về nè”.

Nghe con gái gọi, ông bà Tần và vợ chồng chú hai lần lượt bước xuống, bà Tần hỏi: “Sao con ở đây?”.

Tần Viện có tật giật mình, rụt cổ, Tần Xu không thấy Tần Kiêu xuống nên bảo Tần Viện: “Gọi anh thứ xuống đây”.

Tần Viện nhanh chân chạy lên lầu, mồm gọi: “Anh Kiêu, chị cả về, chị gọi anh xuống kìa”.

Một lát sau, Tần Kiêu xuất hiện, lạnh tanh ngồi xuống cạnh Tần Xu.

Tần Xu nhìn cả nhà một lượt, cuối cùng dừng ở Tần Kiêu, lột một trái chuối đưa cho thằng bé: “Nói chị nghe, vì sao em cau có?”.

Tần Kiêu nhận chuối mà không ăn, nhìn trân trân vào túi xách Tần Xu đặt kế bên, hỏi: “Túi này do Thẩm Cố mua cho chị đúng không?”.

Tần Xu thẳng thắn gật đầu.

Tần Kiêu mím chặt môi, yên lặng một chốc rồi mở miệng: “Không phải chị ghét “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó”, không muốn cưới anh ta à?”.

Tần Xu cười: “Ai nói chị không thích anh ấy? Em chưa hiểu chị mình à? Chị thích nhất là trai đẹp, anh ấy xuất sắc như thế thì đương nhiên là chị thích anh ấy rồi”.   

Mọi người không cần gạt con, con biết nếu không tổ chức đám cưới thì tập đoàn Ích Viễn không chống đỡ được bao lâu. Nhưng công ty thành ra như vậy chẳng liên quan đến việc cưới xin của chị cả mà vì năng lực kém cỏi của ba và chú hai, dù hai nhà có kết thông gia thì chúng ta chẳng thể dựa dẫm nhà họ Thẩm mãi. Viện sẽ không tiếp quản công ty nên tương lai của tập đoàn phụ thuộc tất cả vào con.

Sắc mặt hai người đàn ông bị con cháu chê thẳng mặt là năng lực kém cỏi rất khó coi.

Tần Xu vỗ lưng Tần Kiêu an ủi: “Em đừng trách ba và chú, là chị thích Thẩm Cố nên mới tìm anh ấy”.

Tần Kiêu không nghe, điềm tĩnh: “Cả nhà muốn con thừa kế tập đoàn thì phải buông tha cho chị cả, nếu không con sẽ bỏ mặc công ty.

Những người đã biết Tần Xu và Thẩm Cố đăng kí kết hôn đưa mắt nhìn nhau.

Thím hai đỡ lời: “Bây giờ con còn nhỏ nên chưa hiểu, những nhà quyền thế phải liên minh với chỗ dựa có thế lực mới giữ vững lợi ích của gia tộc được. Để gia nghiệp có thể phát triển, trước đây thím và chú con cũng không biết nhau cho đến lễ đính hôn, chẳng phải hiện giờ vẫn rất yêu thương nhau đó sao?”.

Tần Kiêu: “Hai người cưới nhau chẳng liên quan gì đến sự phồn thịnh của nhà họ Tần”.

Thím hai nghẹn lời, bà Tần trừng con: “Thằng này, sao dám nói chuyện với thím như thế, xin lỗi thím mau lên”.

Mặt Tần Kiêu căng cứng: “Nếu nhà mình nhất định phải dựa vào nhà thông gia để chèo chống thì hãy để con”.

Tần Xu nghĩ mình hiểu nhầm, xác định lại một lần nữa: “Em nói là để em cưới vợ?”.

Tần Kiêu dạ.

Tần Xu mím môi, nhìn Tần Kiêu không biết nói gì.

Em mới 15 tuổi, em khẳng định có cô bé nào tình nguyện cưới em, hơn thế còn vì em mà đầu tư cho nhà mình sao?