Bẫy Người Về Dinh

Chương 35



Sau khi quyết định đến resort của nhà Tần Cảnh Diệu tọa lạc ở Đông Thành, Tần Xu vào phòng quần áo thu dọn hành lý xong, tổng cộng là bốn va li to oành. Tất cả là quần áo, túi xách, giày dép, còn có dụng cụ vẽ tranh.

Thẩm Cố thấy Tần Xu đóng gói nhiều vali như thế, bảo cô bỏ bớt ở nhà.

– Em cần tất cả những thứ đó. – Cô không muốn lấy những món đã xếp vào một chút nào.

– Em có thể kéo bao nhiêu cái?

Tần Xu nghe hàm ý trong câu hỏi của Thẩm Cố là mình phải tự kéo, cô trợn trừng sắp phát rồ thì chợt nghe Thẩm Cố bổ sung: “Chuyến du lịch này chỉ có chúng ta, không có lái xe, vệ sĩ hay trợ lý”.

– Anh không thể đẩy giúp em sao?

Thẩm Cố hỏi vặn lại: “Một mình tôi kéo bốn cái?” – Chính Thẩm Cố còn mang một cái vali nhỏ nữa. Tần Xu say xe rất nặng, với hơn hai tiếng bay từ Nam Thành đến Đông Thành rất dễ đau đầu, khi đến nơi bản thân sẽ đi lại rất khó khăn nên không kéo nổi.

Thật ra Thẩm Cố thể kéo mấy cái hành lý cùng một lúc, chỉ sợ tới lúc đó Tần Xu quá choáng váng, vì muốn đến khách sạn ngay nên sẽ ngồi thụp xuống sân bay khóc huhu.

Tần Xu “yếu mà còn ra gió”: “Em có thể kéo hai cái”.

Cô lắc ống tay áo Thẩm Cố, nhõng nhẽo: “Anh kéo giúp em hai cái nha, nha chồng”.

Nhiều lần thử nghiệm giúp Tần Xu nghiệm thu chữ chồng này hết sức hiệu quả với Thẩm Cố.

Gọi xong, quả nhiên Thẩm Cố không yêu cầu cô giảm bớt hành lí nữa.

Tần Xu thỏa mãn đi rửa mặt, dưỡng da.

Khi nằm trên giường đắp mặt nạ, Tần Xu nhắn tin cho Phó Tư Dư.

[Bé yêu, mình và Thẩm Cố đi hưởng tuần trăng mật, tuần sau gặp lại nhé].

[Phó Tư Dư: Du lịch là một trong những cách phóng đại khuyết điểm của đối phương, rất nhiều cặp đôi vì bất đồng quan điểm trong lúc này đã dẫn đến cãi cọ, chia tay. Tính cậu nóng, nhớ kìm chế nhen].

Tần Xu thấy Phó Tư Dư nhận ra tầm quan trọng của chuyến nghỉ dưỡng này, lập tức soạn tin phản bác Phó Tư Dư.

[Tần Xu: Tụi tui hưởng tuần trăng mật khác với du lịch bình thường nhá, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mình nhất định phải nhân cơ hội này úp sọt được Thẩm Cố].

Dạo này Phó Tư Dư phát hiện Tần Xu rất muốn hạ gục Thẩm Cố, trước khi kết hôn thì không nói. Hiện tại đã nhận giấy đăng kí kết hôn, hạng mục hợp tác của Quang Sính và Ích Viễn cũng đã tiến hành mà Tần Xu còn khao khát Thẩm Cố rơi vào lưới tình của mình.

Phó Tư Dư nghĩ có lẽ Tần Xu đã thật lòng muốn trở thành bà Thẩm, chỉ là cô bạn chưa ngộ ra thôi.

Ban đầu Phó Tư Dư định nhắc Tần Xu đừng đắm chìm vào Thẩm Cố quá nhưng cậu ấy đã hết đường thoát. Phó Tư Dư ngẫm nghĩ, xóa tin nhắn vừa soạn rồi gõ một dòng mới.

[Phó Tư Dư: Đợi tin vui của cậu]

Khi máy bay rẽ mây, hạ cánh xuống Đông Thành, Tần Xu đã nôn hai lần. Cô kiệt sức khoác cánh tay Thẩm Cố, gục vào vai anh để anh dắt mình đi.

Hành lý của cả hai đến khu vực sảnh, Thẩm Cố dặn Tần Xu ngồi đợi, anh tự vào chuyền đợi vali.

Năm hành lý lần lượt được chuyển xuống băng chuyền, anh đặt vali nhỏ của mình lên một chiếc vali lớn, một tay xách hai quai xách vali, đang quay về/ chỗ Tần Xu thì bất thình lình có hai cô gái lao tới bắt chuyện.

– Anh đẹp trai đi một mình à? Mang nhiều hành lý thế, có cần tụi em giúp không?

Thẩm Cố từ chối thẳng thừng: “Không cần, vợ tôi đang chờ”.

Tần Xu loạng choạng ngồi xổm một bên, thấy hai cô gái trẻ lạ mặt xuất hiện cạnh Thẩm Cố, đã thế còn tán tỉnh anh nên gắng gượng đứng dậy, hùng hổ bước đến.

– Sao anh chậm thế?

Thẩm Cố nghe giọng điệu ngang ngược là nhận ra Tần Xu cố ý khua chiêng đánh trống cho hai cô kia nghe, phối hợp giơ tay xoa đầu cô: “Em còn mệt không?”.

Thẩm Cố thả vali xuống, bánh xe lập tức lăn vòng, anh giơ chân cản chúng lại. Thẩm Cố dịu dàng: “Đi thôi em”.

Hai người chầm chậm rảo bước, Tần Xu nghe hai cô gái kia khe khẽ rỉ tai.

– Anh đó đẹp trai mà xấu số quá, cưới phải cô vợ thế kia. Cô ta mặc chồng tự lấy một đống hành lý, không những không giúp mà còn quát mắng nữa.

Người nọ đáp: “Cô ta cũng đẹp, nhìn là biết tiểu thư được nuông chiều từ bé, tay yếu quá nhấc không nổi đây mà.

– Mặt mũi xinh xắn mà đàn ông cưới loại bình hoa này về giống như đội một bà nội lên đầu vậy. Chồng tui mà đẹp trai thế thì năm cái hành lý đó tui xách hết.

Tần Xu nghe hai cô phía sau bàn ra tán vào, xoay lại, nổi trận lôi đình: “Hai người bảo ai tay yếu không nhấc nổi, ai là bình hoa hả?”.

Hai người này không ngờ nói nhỏ vậy mà Tần Xu vẫn nghe, một trong hai người xấu hổ nhận sai: “Xin lỗi cô, chúng tôi nói sai rồi”.

Thẩm Cố kéo những năm vali nên chậm hơn Tần Xu rất nhiều, đợi đến khi anh đến thì cô đã khoanh tay trước ngực, tranh cãi với hai cô kia.

– Hai người hào hứng bàn về chồng tôi lắm mà, bình thường có soi gương không? Đ ĩa mà đòi đeo chân hạc hả?

Đối phương bị giễu là đ ĩa cũng phát hỏa: “Sao mồm cô thối thế, không phải bọn tôi cũng khen chồng cô đẹp trai đấy ư?”.

Tần Xu lạnh lùng: “Hai cô mới mỉa tôi là bình hoa, châm chọc tôi, bây giờ không dám thừa nhận à?”.

– Chẳng lẽ chúng tôi nói không đúng sao? Cô xem chồng mình tự xách năm cái vali, cô đứng đực bên cạnh như bà chủ, không thèm động một cái móng tay. Không phải bình hoa chứ là gì?

Tần Xu sửng cồ, sắp nã liên thanh thì Thẩm Cô buông hành lý bên tay phải ra, ôm eo Tần Xu, kéo vợ vào lòng: “Đây là “bà nội” tôi cưng chiều. Trước khi cưới tôi, cô ấy có thể tự xách tám cái vali. Không phải cô ấy không muốn giúp đỡ mà vì tôi không nỡ để cô ấy xách đồ nặng như thế”.

Tần Xu nghe Thẩm Cố can ngăng, mái tóc được anh vuốt lại gọn gàng, hất cằm hãnh diện: “Nghe chưa, tôi có thể xách tám cái vali như thế này đó, do chồng tôi xót nên không cho xách đấy nhé”.

Hai cô nọ dùng chiêu bất bình thay Thẩm Cố, bây giờ anh lên tiếng vì mình cam tâm tình nguyện như vậy khiến bọn họ trông rất tọc mạch.

Trong sảnh lớn đông đúc hành khách, thấy có tranh cãi, mọi người dừng lại hóng hớt.

An ninh sân bay nghĩ có kẻ gây náo loạn cũng chạy đến hỏi thăm tình hình.

Hai cô gái đuối lý, đỏ mặt tía tai định bỏ chạy thì bị Tần Xu ngăn cản.

– Xin lỗi đi.

Một người nhận lỗi, một người ấp úng mãi không nên lời.

Năm sáu người giống sinh viên chạy ra từ đám đông, dẫn đầu là một sinh viên nam ưa nhìn, sau khi tìm hiểu đại khái thì xin lỗi Tần Xu thay hai cô gái.

Từ đó Tần Xu mới biết nhóm sinh viên này đến Đông Thành tham gia teambuilding. Nam sinh này là chủ tịch hội sinh viên, còn hai cô nọ là thành viên.

– Anh trai chị gái xinh đẹp mang nhiều hành lý thế, mà không thể để người đẹp xách nặng vậy rồi. Hay để chúng tôi giúp nhé, chúng tôi cũng đông mà.

Cậu chủ tịch hội sinh viên là một người khéo nói, mở miệng ra là người đẹp người đẹp, hơn nữa còn muốn phụ xách hành lý nên Tần Xu bớt giận, không truy cứu nữa.

Nhóm sinh viên giúp Thẩm Cố và Tần Xu kéo ra ngoài, Thẩm Cố đón một chiếc xe van về khách sạn.

Hiện không phải mùa du lịch nên không đông khách lắm, xe đưa đến nơi, Thẩm Cố boa cho tài xế để anh ta mang hành lý vào giúp. Hai người đến quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng.

Từ sân bay đến khách sạn mất hơn hai tiếng, sau khi xuống xe, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt của Tần Xu tựa vào lòng Thẩm Cố.

Thẩm Cố cầm thẻ phòng, nom Tần Xu đáng thương cực kì, anh cúi xuống, tay lau mồ hôi ở hai bên thái dương cho cô. Thẩm Cố thấp giọng bên tai Tần Xu: “Anh bế em nhé”.

Tần Xu nặng đầu, không nói nên lời.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng tranh nhau nói ngoài cửa.

– Anh, khi nãy ở sân bay em chỉ tiện miệng tán dóc vài câu thôi, định xin lỗi rồi ai ngờ quý cô đỏng đảnh chê tụi em xấu, còn giễu tụi em là đ ĩa mà đeo chân hạc nữa. Tính tình dấm dớ thế thì chồng cô ta phải chịu tới mức nào?

– Là hai em bàn tán về người ta trước, hơn nữa đó là chuyện nhà người ta, hai em xen vào làm gì?

– Vì bà cô đó đẹp nên anh mới giúp chứ gì?

Nhóm người từ cổng lớn tiến vào, Tần Xu nghe vài giọng nói quen thuộc móc mỉa mình là quý cô đỏng đảnh. Cô hung hăng đẩy Thẩm Cố ra, đùng đùng tức giận trừng mắt người mới xuất hiện.

Tất cả im bặt.

Đám người kia lại gặp Thẩm Cố và Tần Xu, đôi bên nhìn nhau.

Với lại, trông với bộ dạng của Tần Xu thì chắc chắn cô đã nghe lời bọn họ gièm pha.

Chủ tịch hội sinh viên đi đầu tiên, ngại ngần: “Trùng hợp quá”.

Tần Xu chệnh choạng chỉ vào cô gái mỉa mình tiểu thư, Thẩm Cố ôm eo bồng cô lên, lạnh lùng quét mắt qua nhóm người kia rồi đưa vợ về phòng.

Tần Xu không chịu nằm yên, điên tiết muốn quay lại battle với cô ta.

Cô quay tít mù, líu lưỡi.

Thẩm Cố nghe thành Tần Xu muốn cho hai người kia bay đầu, tự lý giải theo ý mình: “Ngoan nào, về phòng nghỉ trước đã, tỉnh dậy rồi bẻ đầu cô ta sau”.

Ngẫm nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Bẻ đầu người khác là phạm pháp đấy”.

Tần Xu hết nói nổi: “Em nói battle[1], fight, thi đấu ấy”.

[1 – Bấm vào đây để xem chú thích]

Thẩm Cố: “Thi cái gì?”.

Tần Xu: “Kéo vali, em muốn bọn chúng chứng kiến em một lượt tám cái”.

Thẩm Cố biết Tần Xu không lượng sức mình, khó mà nhịn được cười: “Em thi kéo vali với họ làm gì? Em có chồng, không cần tự kéo”.

– Đó là hai chuyện khác nhau, nói em tiểu thư là em không nhịn được.

Thẩm Cố dỗ Tần Xu: “Em ngủ trước đã”.

Tần Xu máu chiến hừng hực: “Dậy là em thi kéo thùng liền”.

Thẩm Cố đặt Tần Xu lên giường, đắp chăn kín tận cổ, chỉ hé ra mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn. Anh sờ vầng trán đầm đìa mồ hôi, trán không nóng, Thẩm Cố che mắt Tần Xu: “Em ngủ đi”.