Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 12



Ở chung

Chung Niệm Nguyệt ăn hai miếng rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Chén này làm bằng gỗ sao?” “Thật sự quá nặng.”

Kỳ Hãn: “...”

Kỳ Hãn bước tới, nhỏ giọng nói: “Biểu muội, không được vô lễ.”

Mạnh công công cười nói: “Sao lại vô lễ hay không vô lễ vậy công tử?”

Kỳ Hãn lúc này mới nhớ ra, bọn họ chia thành hai con đường khác nhau không phải là vì không muốn lộ ra thân phận à?

Trong cái thôn trang này làm gì có Hoàng Đế hay là Thái Tử?

Vì vậy Kỳ Hãn liền ngậm miệng lại, do dự một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Chung Niệm Nguyệt.

Sợ chút nữa Chung Niệm Nguyệt lại nói lời không nên nói.

Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt quay đầu qua nhìn chằm chằm hắn, giống như vừa nảy sinh ra một ý tưởng lớn nào đó: “Không thì biểu ca cầm chén cho ta đi?”

Kỳ Hãn ngạc nhiên.

Lúc này người trong thôn đang nhóm lửa, nghe thấy thì cười nói: “Các ca ca ở đây ai cũng làm vậy hết.”

Kỳ Hãn không thể hạ mặt mũi xuống như vậy.

Hành động như vậy thì có khác gì bọn hạ nhân hay thái giám? Thực sự tổn hại thể diện Thái Tử của hắn!

Huống chi còn đang ở trước mặt phụ hoàng.

Kỳ Hãn do dự một lát mới cầm chén lên.

Người đứng bên cạnh Tấn Sóc Đế không chỉ có Mạnh công công còn có một vị Đại học sĩ của Võ Anh Điện, nhân xưng là Tiền Xương - Tiền đại nhân.

Tiền Xương nhìn Kỳ Hãn rồi nói: “Công việc có hơi vất vả, công tử đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”

Kỳ Hãn khi bị hỏi như vậy liền ngừng lại.

Áo choàng của Tấn Sóc Đế, tay áo vừa rộng lại còn thêu hình chim hạc khiến hắn có vài phần giống thi nhân thời Ngụy Tấn nhưng khi ngẩng đầu lên chỉ nhàn nhạt nói: “Đi đi.”

Thật sự rất vô tình.

Kỳ Hãn cũng không dám chậm trễ, vội vàng thay giày rồi nhanh chóng rời đi.

Tiền Xương không biết Chung Niệm Nguyệt là tiểu thư nhà ai, chỉ thấy Mạnh công công nói chuyện với nàng rất thoải mái cũng chỉ cho rằng nàng là nữ nhi của vị vương gia nào thôi.

Tiền Xương nói: “Chỉ có một cái chén gỗ ở chỗ ta thôi, là do phu nhân nhà ta chuẩn bị.”

Mạnh công công cười nói: “Phu nhân rất chu đáo.”

Lời vừa nói xong đột nhiên Tấn Sóc Đế đột nhiên vươn tay ra cầm lấy cái chén sứ kia.

Đừng nói là những người khác ngay cả Chung Niệm Nguyệt cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

“Sao có thể để cho lão gia cầm.” Mạnh công công vội nói, “Vẫn là nên để tiểu nhân cầm.”

Chung Niệm Nguyệt múc một muỗng ăn, nói: “Lực cổ tay của lão gia thật là tốt nha.”

Cổ tay của Tấn Sóc Đế mạnh mẽ khi cầm chén lên cũng không khiến nó bị rung.

Mạnh công công vẻ mặt đau khổ nói: “Đây là đương nhiên, sao tiểu nhân có thể so được với lão gia? Ngày xưa khi lão gia tập võ, ngài ấy còn cột bao cát ở tay nữa. Khi lên núi săn thú lão gia có thể kéo được một thạch cung, một mũi tên đã giết chết được một con nai.”

Đã không nhắc lại thì thôi mà nếu đã nhắc thì kể bao nhiêu cũng không đủ.

Người trong thôn nghe thấy, lại cười nói: “Khó trách nhà các người giàu có thì ra là vì lão gia các người có chút sức mạnh.”

Mạnh công công: “...”

Tiền Xương: “...”

Thời cổ đại nữ tử cũng không hoạt động nhiều nên ăn cũng không có bao nhiêu.

Mắt của Chung Niệm Nguyệt vẫn rất thèm nhưng bụng nàng lại không cho phép điều đó.

Nàng ăn được mấy miếng liền không ăn nổi nữa.

Chung Niệm Nguyệt đặt muỗng xuống, buồn rầu nói: “Ta no rồi.”

Mạnh công công bật cười: “Còn không no được sao? Vốn dĩ là múc cho lão gia ăn, đương nhiên sức ăn không giống nhau.”

Mạnh công công đang tính nhận lấy: “Để tiểu nhân mang đi đổ...”

Tiền Xương ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta cũng không phải giàu có gì còn đang là mùa đông, ngươi phải tiết kiệm lương thực mới phải.”

Người trong thôn trang còn đang nhìn chằm chằm họ.

“Phải, phải...” Mạnh công công nhanh chóng đáp lại, ngày thường ông vô cùng thông minh nhưng hôm nay lại có chút lo lắng.

Chung tiểu thư ăn còn thừa lại, ông thân là nô tài cầm lấy ăn tiếp cũng không sao. Dù sao tuổi của Chung tiểu thư cũng giống như con cháu của ông.

Nhưng mà chén này lại là của bệ hạ, hạ nhân sao có thể dùng được?

Mạnh công công còn đang rối não.

Thì lại nhìn thấy Tấn Sóc Đế thu tay lại cùng với cái chén kia.

Hắn nói: “Lấy cho ta cái muỗng.”

Mạnh công công vội vàng lấy rồi đưa qua, kinh hãi mà nhìn Tấn Sóc Đế đang ăn phần cháo còn dư lại.

Tấn Sóc Đế ngước mắt lên nói: “Các ngươi cùng mau ăn đi, không được lãng phí.”

Mọi người vừa nghe xong đương nhiên phải nghe theo.

Bệ hạ đã nói vậy thì sao bọn họ dám lãng phí!

Người trong thôn thấy vậy không nhịn được mà nói thầm.

Người này đúng là nhờ có vẻ ngoài đẹp mắt, dù chỉ là đang ăn cháo nhưng lại giống như đang ăn sơn hào hải vị, ngồi ở đó như một vị vương tử.

Sau khi ăn cháo xong Chung Niệm Nguyệt cảm thấy có chút buồn ngủ. Nàng chống cằm nghiêng đầu nhìn sang Tấn Sóc Đế.

Hắn đúng thực là một vị hoàng đế tốt.

Ngọn lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt của Chung Niệm Nguyệt, trên mặt nàng lại nhiều thêm vài ánh đỏ thật sự là đẹp đến động lòng người.

Tấn Sóc Đế đột nhiên nhớ lại những gì Mạnh công công đã nói với hắn, đoạn đối thoại của Chung Niệm Nguyệt và Huệ phi.

Và cùng với một vài tin đồn nói rằng Chung tiểu thư sẽ thành thân với Thái Tử, đều nói tất cả.

Thái Tử rõ ràng không có khả năng cưới Chung Niệm Nguyệt.

Cho dù Huệ phi có cầu xin trăm ngàn lần hắn cũng sẽ không gật đầu đồng ý.

Chung Niệm Nguyệt nhận hết tình yêu thương từ Chung gia và Vạn gia.

Vạn lão tướng quân đã từng ra chiến trường đến khi về già lại vì bệnh tật mà qua đời.

Chung Lão thái gia từng vào nội các tận tâm tận tụy, nhi tử lại mới được thăng chức thị lang, ông ấy liền cáo lão về hưu, đúng là một người thông minh.

Tấn Sóc Đế thích những người thông minh như vậy đương nhiên sẽ không tiếc mà đối xử tốt với bọn họ.

Cho nên nữ nhi Chung gia có thể gả cho hầu tước, gả cho thế tử hay quận vương, dù là các quý tử thế gia đều được.

Nhưng không thể gả cho hoàng tử.

Không ai biết rõ điều này hơn Tấn Sóc Đế.

Cho nên khi hắn nghe qua liền kêu Mạnh công công không cần nhắc lại, chỉ cho người truyền khẩu dụ kêu Huệ phi bồi Thái Hậu sao chép kinh phật trong nửa tháng này.

Tấn Sóc Đế lại cảm thấy có chút tò mò không biết Chung Niệm Nguyệt nghĩ như thế nào?

Nàng cũng muốn gả cho Thái Tử?

Hắn có nên nói cho nàng biết ngọc sẽ bị vỡ khi va phải đá?

Tấn Sóc Đế vươn tay vén mấy sợi tóc rơi tán loạn của Chung Niệm Nguyệt lên.

Chung Niệm Nguyệt:?

Tấn Sóc Đế: “Cháy.”

Chóp mũi Chung Niệm Nguyệt hơi giật giật, hình như ngửi được mùi khét.

Tấn Sóc Đế nhìn nàng hỏi: “Trong nhà cha mẹ ngươi thường gọi ngươi là gì.”

Ngoại trừ Huệ phi luôn gọi nàng một cách buồn nôn “Nguyệt nhi”.

Chung Niệm Nguyệt nói: “...Niệm Niệm.”

Nhũ danh này đúng là có chút thú vị.

Tấn Sóc Đế nghĩ thầm.

Khi hắn nói ra cái tên này cảm giác cổ họng có chút mềm mại dường như muốn cái tên này khảm vào trí nhớ.

Tấn Sóc Đế gọi một tiếng: “Niệm Niệm.”

Trong trời tuyết giá lạnh giọng nói hắn trầm xuống dường như khiến nó càng trở nên lạnh giá.

Chung Niệm Nguyệt mơ hồ trả lời: “Ân.”

Tấn Sóc Đế sau khi gọi liền nhàn nhạt hỏi: “Ngươi là đi cùng Thái Tử tới?”

Chung Niệm Nguyệt gật đầu.

“Không sợ mệt và lạnh?” Tấn Sóc Đế hỏi không chút dấu vết mà nhíu mày.

Khi tới hoàng cung còn sợ mệt. Vậy mà tới huyện Thanh Thủy lại không sợ mệt? Chỉ vì muốn đi cùng Thái Tử?

Không đáng.

“Đương nhiên là sợ.” Chung Niệm Nguyệt chậm rãi thở dài, “Chỉ là trong phủ không được chơi, Quốc Tử Giám cũng như vậy...ta muốn tới đây để chơi trượt tuyết.”

Mạnh công công: “...”

Tấn Sóc Đế: “...”

Thì ra chỉ là muốn đi chơi đúng là do hắn nghĩ quá nhiều.

Mạnh công công nhịn không được mà xen vào: “Tiểu thư, chắc hẳn là không thể chơi trượt tuyết. Hành trình này vội vàng, công việc sắp xếp rất chặt chẽ, chỉ sợ không còn dư thời gian.”

Chung Niệm Nguyệt: “Mọi người bận nha.”

Bản thân nàng rất rảnh rỗi.

Nếu không thể trượt tuyết thì nàng cũng có thể đắp người tuyết. Hơn nữa chơi ném tuyết cũng rất vui chỉ là không có ai chơi cùng mà thôi.

Mà nàng cũng không cần lo bị người khác sai việc, Thái Tử với những người đi cùng hắn cũng không phải để trưng.

Sự lạnh lẽo trên người Tấn Sóc Đế đã giảm đi một chút: “Vậy hãy ở thôn trang chơi đi.”

Chung Niệm Nguyệt gật đầu liên tục.

Phía bên kia đang phân phát cháo cho tiểu thái giám cùng thị vệ.

Bọn họ ăn không dám bỏ sót một miếng nào nhưng sau khi ăn xong lại cảm thấy hương vị có chút...khác so với gạo trong kinh thành. Gió tuyết lọt vào cánh cửa khiến bọn họ càng cảm thấy chén cháo trên tay càng trở nên ngon hơn.

Trong phòng tràn ngập hương thơm của cháo.

Khi Kỳ Hãn mệt tới mức không thở được mới có thể quay trở về lần nữa, ngửi thấy hương thơm, bụng hắn liền kêu hai tiếng.

Thái giám liền vội vàng đưa cháo cho hắn.

Kỳ Hãn cũng không rảnh mà ghét bỏ gì, vừa rồi biểu muội nũng nịu của hắn cũng đã ăn, thì sao hắn lại không ăn được?

Kỳ Hãn cầm chén nhanh chóng bước tới.

“Phụ hoàng.”

Tấn Sóc Đế còn chưa trả lời hắn.

Vì Chung Niệm Nguyệt đã nói trước: “Sáng mai mọi người có vào huyện không? Nếu trên đường có cái gì ăn ngon hay chơi vui có thể mang về cho ta một ít không?”

Lời này là nói với Mạnh công công.

Nhưng Mạnh công công không dám đồng ý chỉ nhìn về phía Tấn Sóc Đế.

Cuối cùng vẫn là Tấn Sóc Đế trầm giọng trả lời: “Ừ.”

Chung Niệm Nguyệt sau khi nghe xong liền lười biếng ngáp một cái, đứng dậy nói: “Ta hơi mệt.”

Lúc này Tấn Sóc Đế mới nhìn về phía Kỳ Hãn.

Kỳ Hãn hơi giật mình liền nói: “Sắp xếp xong hết rồi, chăn mền cũng đã được đưa vào phòng.”

Lần này đi theo Chung Niệm Nguyệt vẫn là Thư Dung.

Nàng ta lớn tuổi hơn Hương Đào nên cũng cẩn thận hơn một chút. Nàng ta không dám nhìn vào nam nhân đang ngồi ở kia chỉ nơm nớp lo sợ mà cúi đầu.

Vội vàng theo sau Chung Niệm Nguyệt khoác áo choàng lên cho tiểu thư, đỡ tiểu thư đi ra dãy nhà phía sau.

Kỳ Hãn đang cầm chén cháo trên tay, không hiểu sao hắn lại cảm thấy trong lòng có chút mất mác.

Cả ngày hôm nay hắn vội vàng sắp xếp không nói được với Chung Niệm Nguyệt mấy câu.

Thôi để mai vậy.

...

Mọi người ơi mọi người đang ở đâu, hãy quay về wattpad của mình đọc đi @tvanahh ❤

...

Tất cả mọi người đều đã ăn xong, ngay cả lửa cũng đã chuẩn bị tốt.

Chờ sau khi bớt no thì tất cả đều đi nghỉ ngơi. Chỉ có người gác đêm vẫn phải chịu đựng cái lạnh giá.

Thư Dung đỡ nàng bước vào, nàng bị gió thổi mà muốn tỉnh ngủ.

“...” Chung Niệm Nguyệt hít sâu vào một hơi.

Nơi này ngay cả nến cũng không có, tối đen như mực, nhờ vào ánh trăng mới thấy được đường đi, cuối cùng cũng nhìn thấy được giường cùng chăn bông cách đó không xa.

Chung Niệm Nguyệt bước đến sờ vào chăn bông.

Hay thật!

Chăn bông vừa lạnh vừa cứng.

“Tại sao ngay cả bếp lò để sưởi ấm cũng không có?” Thư Dung nhíu mày nói

Bọn họ không có nhiều bếp lò như vậy, hầu hết đều đặt bên ngoài cho người gác đêm.

Cũng không dám đặt trong phòng kín vì sợ trúng độc mà chết.

Bọn họ tuy rằng không biết cái gọi là Cacbon Monoxit nhưng chút kiến thức cơ bản này không phải không biết.

Nếu bây giờ có một chậu than giữa phòng thì tốt biết bao nhiêu.

Chỉ cần mở cửa sổ một chút thì cũng sẽ không bị ngạt. Chỉ tiếc là không còn dư bếp lò.

Thư Dung thở dài: “Cũng chỉ có thể chịu đựng, vùng đất này nghèo nàn thì có thể tìm được than ngân ti ở đâu?”

Nàng ta đưa tay lên tính thay y phục cho Chung Niệm Nguyệt.

Chung Niệm Nguyệt liền tránh.

Trong đầu nàng nói rằng không được thay.

Chỉ cần cởi một lớp ra thì chắc nàng sẽ lạnh đến ngất xỉu mất.

“Tiểu thư?” Thư Dung thắc mắc nhìn nàng không hiểu tại sao tiểu thư lại tránh.

“Cũng không phải là không tìm được.” Chung Niệm Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Thư Dung: “Dạ?”

Chung Niệm Nguyệt ngồi một lát, rồi đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải Mạnh công công đang đi lấy nước ấm.

Mạnh công công nhìn thấy nàng liền hỏi: “Tiểu thư đi đâu? Bên ngoài trời rất lạnh đừng để bị bệnh.”

Chung Niệm Nguyệt nói: “Ta đi tìm lão gia.”

Mạnh công công ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì sao ạ?”

Chung Niệm Nguyệt gật đầu.

Mạnh công công hơi do dự sau đó liền kêu tiểu thái giám xách thùng nước đi, còn ông thì dẫn đường đi trước: “Tiểu thư đi theo nô tài.”

Tấn Sóc Đế đang ngồi ở chỗ đốt nến, cách cửa sổ giấy có thể mơ hồ nhìn thấy ánh nến sáng rực.

Mạnh công công đẩy cửa, Chung Niệm Nguyệt liền bước vào.

Một luồng không khí ấm áp ập đến, bao trùm lấy Chung Niệm Nguyệt.

Tấn Sóc Đế ngồi trước thư án cũ, hắn nương theo ánh nến đang đọc gì đó.

Chung Niệm Nguyệt bước tới, trước tiên hành lễ.

Tấn Sóc Đế đặt sách trong tay xuống, hỏi: “Có chuyện gì?”

Chung Niệm Nguyệt: “Ta muốn ngủ ở đây.”

Mạnh công công: “Hả.”

Thư Dung: “Hả.”

Sắc mặt Thư Dung thay đổi, tiểu thư ơi, đó là bệ hạ nha!

Sao có thể ở trong phòng của bệ hạ?

Huống chi nam nữ hữu biệt...

Trên mặt Tấn Sóc Đế cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Không đợi hắn hỏi vì sao, Chung Niệm Nguyệt liền nói tiếp, nàng nhẹ nhàng thở dài nói: “Gian phòng kia vừa tối vừa lạnh, gió còn lùa vào, ngay cả chậu than cũng không có, chăn bông cũng bị đông cứng, sáng mai thức dậy ta chắc chắn sẽ bị bệnh.”

Chung Niệm Nguyệt đảo mắt một vòng, chỉ trường kỷ cách đó không xa, chớp chớp mắt nói.

“Ta ngủ ở đó là được.”

Mạnh công công: “Sao...” mà được?

Tấn Sóc Đế cúi đầu uống một miếng trà, lúc này mới nói: “Mạnh Thắng ngươi đi qua xem. Nếu gian phòng kia quá lạnh thì mang chăn nệm của nàng tới đây. Ngày mai cho người sắp xếp lại rồi quay về.”

Thái Tử đúng là ngu xuẩn, mang người theo lại không chăm sóc cho chu đáo.

Lời Mạnh công công còn chưa nói xong liền nuốt xuống.

Ông gật đầu trả lời: “Nô tài đi ngay.”

Trường kỷ cách giường La Hán cũng không xa, chỉ cách một tấm bình phong.

Chung Niệm Nguyệt bước đến ngồi lên trường kỷ.

Nhưng Thư Dung lại vô cùng lo lắng.

Chung Niệm Nguyệt lôi nàng lại, nói nhỏ: “Ngươi hôm nay cũng ở lại đi, ở đây ấm hơn nhiều...”

Thư Dung khóc không ra nước mắt, trong lòng nói sao nô tỳ dám?. Truyện Linh Dị

Chung Niệm Nguyệt nói xong lại đứng dậy: “Có hơi cộm eo.”

Trong nhà lúc này bị sự im lặng bao trùm lấy.

Bởi vì khi Tấn Sóc Đế đọc sách không thích có người quấy rầy, các cung nhân đều vô cùng nhẹ nhàng.

Một lúc sau.

Tấn Sóc Đế đột nhiên nói: “Trên giường có gối ôm.”

Chung Niệm Nguyệt không muốn phải cử động.

Chỉ là Thư Dung hận không thể làm bản thân tàng hình kia, sao lại dám chạm vào đồ của bệ hạ chứ?

Chung Niệm Nguyệt thở dài, hôm nay việc gì nàng cũng phải tự làm.

Nàng từ trên trường kỷ leo xuống, đi đến giường La Hán ở phía bên kia, chỉ thấy một cái gối đầu cùng hai cái gối ôm.

Chung Niệm Nguyệt vô cùng vui vẻ thoải mái cầm lên, ôm vào trong ngực quay về.

Không lâu sau Mạnh Thắng liền mang chăn nệm của nàng trở lại.

Sau khi sắp xếp xong, Chung Niệm Nguyệt liền ké thêm nửa thùng nước ấm của Tấn Sóc Đế để rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong thì chăn cũng ấm hơn một chút, chui vào liền nhắm mắt đi ngủ.

Nhìn thấy nàng không một chút sợ hãi, Mạnh Thắng vừa kinh ngạc lại cảm thấy buồn cười.

Trừ bỏ cung nhân hầu hạ, trong điện của Tấn Sóc Đế rất ít người lưu lại.

Ngay cả phi tử cũng theo chế độ cũ không được ngủ lại tẩm cung của hoàng đế.

Đây là lần đầu tiên trừ bỏ cung nhân còn có một người lạ ngủ cùng Tấn Sóc Đế dưới một mái hiên.

Ánh nến lay động không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Tấn Sóc Đế đứng dậy để Mạnh công công rửa mặt cho hắn.

Hắn xoay người đi đến giường La Hán, nhìn bóng thiếu nữ hiện lên tấm bình phong.

Nàng ngủ thực sự rất say.

Thường có câu ‘bên cạnh đế vương không dung người ngủ ngáy’ nhưng thật ra là không ai có thể ngủ được bên cạnh đế vương.

Lần đầu Mạnh Thắng đến hầu hạ, khi đó tuổi cũng đã lớn nhưng vẫn sợ hắn.

Có ai mà không sợ đế vương?

Theo quy củ, chỉ cần sau khi chủ tử đi ngủ thì phải có hạ nhân canh giữ kế bên.

Mạnh Thắng là người gác đêm, đợi gọi hầu hạ bất cứ lúc nào.

Mạnh Thắng ngủ ở chân giường, phải trằn trọc khó ngủ mấy ngày mới có thể quen dần.

Sau khi Tấn Sóc Đế nằm xuống, ánh mắt bất giác nhìn về phía tấm bình phong.

...

Trong phòng Thái Tử cũng được đặt chậu than, dù sao cũng là Thái Tử, bọn họ cũng không dám bất cẩn.

Chậu than tuy nhỏ nhưng cũng có chút ấm áp.

Tiểu thái giám sau khi hầu hạ hắn rửa mặt xong, hắn bỗng nhớ tới: “Bên biểu muội có chậu than không?”

Tiểu thái giám lúng túng trả lời: “Nô tài không biết.”

Kỳ Hãn cũng không thể ngủ, ngay lập tức đứng dậy đi tìm Chung Niệm Nguyệt.

- ------------ Hết chương 12 --------------