Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 37



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hương thơm

"Không biết là tiểu thư nhà ai?" Bên ngoài lều có một công tử thấp giọng nói.

Thiếu nữ đi cùng với Cao Thục Nhi dường như là quen biết hắn ta, bước lên cười nói: "Đó là nữ nhi của nhà Chung thị lang, ngươi chưa từng gặp sao? Cũng đúng thôi, mỗi ngày nàng tới Quốc Tử Giám đều là đến trễ về sớm. Đương nhiên là ngươi sẽ không gặp được nàng."

Trên mặt thiếu niên kia lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đến trễ về sớm?

Nhưng dù vậy, hắn ta vẫn không nhịn được mà nhìn về phía Chung Niệm Nguyệt.

"Có lẽ....là do nàng được người nhà cưng chiều."

Câu này làm cho thiếu nữ kia tức giận đến mức trợn trừng mắt.

Chung Niệm Nguyệt được Hương Đào đỡ xuống, nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy bất kỳ người quen nào. Chỉ có một người....cách đó không xa Tam hoàng tử đang cùng thị vệ nói chuyện gì đó.

Vậy chọn hắn.

Chung Niệm Nguyệt liền đi thẳng về hướng đó.

"Nàng không biết Tam hoàng tử cùng Thái Tử không hợp sao? Lại còn muốn đi tới đó." Cao Thục Nhi không nhịn được lên tiếng.

"Với tính cách của Tam hoàng tử...chắc chắn sẽ không quan tâm tới nàng. Nhưng mà nhắc tới, phụ thân của ngươi không phải là lão sư của Tam hoàng tử sao? Nếu ngươi đi tới nói chuyện với hắn, nói không chừng hắn sẽ quan tâm tới ngươi." Người bên cạnh nói tiếp.

Cao Thục Nhi hơi bĩu môi.

Tam hoàng tử sao có thể so sánh với Thái Tử? Một người chỉ là hoàng tử, một người chính là đế vương tương lai.

Điều mà phụ thân nàng ta tiếc nuối nhất chính là bị đổi sang làm lão sư cho Tam hoàng tử, chứ đừng nói đến việc muốn Tam hoàng tử trọng dụng ông. Việc này đối với Cao gia mà nói, chính là chạm tới nỗi đau.

Hiện tại nàng ta vô cùng khinh thường việc phải lấy lòng Tam hoàng tử.

Phía bên kia, ánh mắt Tam hoàng tử âm trầm nhìn Chung Niệm Nguyệt, Hương Đào không nhịn được mà rụt cổ lại, nhưng Chung Niệm Nguyệt lại không quan tâm tới hắn ta.

Chung Niệm Nguyệt thấp giọng hỏi: "Vị đại nhân nào là người phụ trách dựng trại cho chuyến đi săn lần này?"

Tam hoàng tử ngước mắt lên nhìn xung quanh.

Phía bên kia, Cao Thục Nhi bị hắn ta nhìn tới liền lập tức im lặng.

Những thiếu niên quý tử đó vẫn luôn nhìn về phía bên này, đến khi đụng phải ánh mắt của Tam hoàng tử thì mới đưa tay lên hành lễ.

Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng.

Không ai nhìn thấy hắn ta sao?

Ánh mắt của bọn người này đều dán chặt lên người Chung Niệm Nguyệt.

Tam hoàng tử quay người lại, một lần nữa ánh mắt hắn dừng trên người Chung Niệm Nguyệt.

Hắn ta biết nữ nhân hung dữ này vô cùng xinh đẹp, chỉ là hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của những người khác mới biết được nàng đẹp tới mức nào....Khuôn mặt rực rỡ, đứng ở nơi đó, dường như ánh sáng xung quanh đều chiếu về phía nàng.

Chỉ là mỗi khi nàng mở miệng, lại khiến người khác vô cùng căm ghét.

Tam hoàng tử cười lạnh nói: "Vị đại nhân đó là ta."

Cuối cùng phụ hoàng cũng đã giao cho hắn ta một vài sự vụ.

Chung Niệm Nguyệt nào rảnh mà quan tâm hắn ta phụ trách cái gì, hắn ta phụ trách đào phân ngựa cũng được.

"Vậy xin hỏi Tam hoàng tử, ta ở đâu?" Chung Niệm Nguyệt hỏi.

Ánh mắt Tam hoàng tử đảo một vòng: "Ở cùng lều với Cao tiểu thư."

"Ngươi không nhìn thấy Cao tiểu thư không thích ta sao?"

"Là bởi vì nàng ta không thích ngươi nên mới cho ngươi ở cùng."

Chung Niệm Nguyệt không khách khí mà cười nhạo hắn: "Nếu bệ hạ nghe thấy, chỉ sợ là sẽ mắng Tam hoàng tử ngu xuẩn."

"Ngươi còn muốn cáo trạng với phụ hoàng ta?" Tam hoàng tử đã nghĩ sẵn trong đầu, đắc ý nhìn nàng "Ta sợ là không được, Cao tiểu thư chưa từng đắc tội gì với ngươi, ngươi nhìn nàng ta không hợp mắt nên không thể ở chung lều, vậy chứng tỏ ngươi là một người hẹp hòi. Phụ hoàng không thích nhất chính là loại người như ngươi."

"Ai nói với ngươi cái này?" Chung Niệm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn.

Cơn giận của Tam hoàng tử lại nổi lên.

Cho dù nữ nhân hung dữ này làm bất kỳ điều gì thì nàng vẫn đẹp.

Đúng là uổng phí cho cái vẻ ngoài này!

Chung Niệm Nguyệt tươi cười nhìn hắn: "Nói ngươi ngu ngươi lại không tin....bệ hạ đưa chuyện dựng trại này cho ngươi, để cho ngươi sắp xếp mọi thứ chỉ là để xem năng lực của ngươi thôi sao?"

Khóe miệng Tam hoàng tử hơi giựt giựt, âm u nói: "Tới đây chưa lâu nhưng mọi thứ đều đã được sắp xếp xong xuôi, phía bên kia là cho Thần Xu doanh, lều lớn của phụ hoàng ở giữa, xung quanh đều bố trí cấm vệ....đã an bày thỏa đáng như vậy. Còn chưa thể hiện được năng lực của ta sao?"

"Đây mà gọi là phù hợp sao? Hôm nay ngươi một hai phải để ta với Cao tiểu thư ở chung một chỗ. Tích tiểu thành đại. Bệ hạ chỉ biết ngươi ngay cả chút việc nhỏ này cũng không xử lý được, chứ đừng nói tới trường tụ thiện vũ. Cái gì gọi là năng lực? Một chút việc nhỏ trong tay ngươi, lại làm cho cả hai gia tộc mất hòa khí. Còn không phải là ngu xuẩn sao?"

*Trường tụ thiện vũ: là 1 thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn "Hàn Phi Tử", có nghĩa là "người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa". Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển. "Trường tụ thiện vũ" vốn có hàm ý "có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công", sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.

"...." Tam hoàng tử tức giận đến mức khuôn mặt có chút vặn vẹo, trong đầu lại hiện lên ý nghĩ muốn đánh chết Chung Niệm Nguyệt: "Nếu không muốn thì đến lều của ta mà ở."

Hương Đào nghe xong liền trợn trừng mắt.

Tam hoàng tử nhìn thấy liền cảm giác cơn giận trong ngực được hạ xuống một chút.

Đối với tiểu thư khác mà nói, lời nói này chính là mạo phạm, thậm chí còn có chút làm nhục.

Nhưng da mặt Chung Niệm Nguyệt sao có thể mỏng như vậy.

Chung Niệm Nguyệt lại hỏi hắn: "Tam hoàng tử là đang nghĩ muốn cưới ta sao?"

Khóe miệng Tam hoàng tử hơi nhếch lên: "Nếu ngươi vào phủ của ta, cùng lắm chỉ là một cái trắc phi thôi."

Chung Niệm Nguyệt: "Sau đó, hằng ngày Tam hoàng tử đều bị ta đè xuống mà đánh sao? Ta thấy rất ổn."

Nét cười trên mặt Tam hoàng tử cứng lại: "Sao ngươi có thể không chút xấu hổ như vậy?"

Chung Niệm Nguyệt: "Thật là lạ. Là ai muốn bước lại đây để ta đánh? Còn mời ta đến lều của hắn? Là ai không biết xấu hổ?"

Trên mặt Tam hoàng tử hiện lên sự tức giận, khuôn mặt đỏ bừng: "Im miệng, ngươi muốn ở lều nào?"

Chung Niệm Nguyệt chỉ tới một cái lều xanh cách đó không xa: "Cái đó."

Tam hoàng tử nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái đó của ngươi."

Chung Niệm Nguyệt nhấc làn váy: "Đa tạ." Dứt lời, liền cùng với Hương Đào đi tới đó.

Nàng là đang coi hắn ta thành công cụ sai bảo sao?

Tam hoàng tử đột nhiên ý thức được điều này, khuôn mặt có chút vặn vẹo.

Tiểu thái giám lo sợ mà nhìn hắn ta: "Điện hạ, có rất nhiều người đang nhìn."

Lúc này Tam hoàng tử mới điều chỉnh lại vẻ mặt, cắn răng nói: "Khó trách gần đây không thấy Thái Tử đi cùng nàng, sợ là hắn cũng không chống đỡ được nàng."

Tiểu thái giám suy nghĩ, thấp giọng nói: "Xuất thân của Chung tiểu thư, thực sự không thấp."

Tam hoàng tử nghe thấy càng tức giận hơn, quay người rời đi.

"Cãi nhau sao?" Cao Thục Nhi ngạc nhiên lên tiếng.

"Hình như vậy. Với tính khí của Tam hoàng tử....đúng là không dễ nói chuyện."

"Tại sao không ai nói là do tính khí của Chung tiểu thư kỳ quái."

Trong nhất thời, cũng không còn ai lên tiếng.

Dù vậy...mỗi khi nhắc tới, thì ai cũng biết tính khí Tam hoàng tử không dễ chịu chút nào.

Chung Niệm Nguyệt đi tới lều, bên trong đã sắp xếp xong mọi thứ, cũng chỉ có mấy cái ghế tròn cùng một cái án kỉ nhỏ. Dù sao cũng là ở bên ngoài nên không thể nào so sánh với trong phủ được.

Chung Niệm Nguyệt cũng không bắt bẻ gì, đi tới ghế tròn ngồi xuống, vén màn nhỏ lên liền có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh bờ hồ.

Nhìn về phía đối diện bên kia bờ hồ, nàng có thể nhìn thấy mơ hồ những tán cây cao cao thấp thấp đan xen, bị lớp tuyết lạnh giá bao lấy, chỉ có thể nhìn thấy một chút màu lục trên đó.

"Nơi này rất thích hợp để câu cá trên băng." Chung Niệm Nguyệt lẩm bẩm nói.

Hương Đào rụt cổ nói: "Tiểu thư không sợ lạnh sao?"

"Lấy thêm vài cái lò sưởi là được....đi lấy thêm thôi." Chung Niệm Nguyệt nói xong liền đứng dậy.

Hương Đào vội vàng đi theo: "Xe ngựa chúng ta chỉ có một cái thôi tiểu thư."

"Đi lấy ở chỗ khác."

"Dạ dạ." Hương Đào nhanh nhẹn đáp lại, nói tiếp: "Tiểu thư có cách để lấy từ chỗ Tam hoàng tử rồi sao, vừa nãy nô tỳ nhìn thấy mặt ngài ấy có vẻ tức giận."

Vén màn lên đi ra ngoài.

Bên ngoài đã bắt đầu nhóm lửa.

Đám cấm vệ kéo theo một chiếc xe ngựa dừng lại, chỉ nhìn thấy trên xe là một cái gì đó rất cao...Giống như lồng sắt? Bên ngoài có che một lớp màn đen.

Chung Niệm Nguyệt quay sang nhìn, dường như nàng nghe thấy tiếng phát ra.

Giống như là tiếng xé rách cái gì đó....

Lúc này tất cả mọi người đều được an bày chỗ nghỉ ngơi, đa số đều ở trong lều nghỉ ngơi hoặc là đang thu dọn hành lý.

Chung Niệm Nguyệt đi vòng ra phía sau lều, rồi bước thẳng tới cái lều lớn đang ở trung tâm kia.

Cấm vệ gác cửa nhìn thấy nàng, cúi đầu nói: "Tiểu thư chờ một lát, nô tài vào thông báo một tiếng."

Chung Niệm Nguyệt thoải mái gật đầu: "Đi đi."

Lời này vừa nói ra, dường như Mạnh công công ở bên trong đã nghe thấy, ông vội vén màn che lên: "Tiểu thư mau vào đi."

Tuy là đã mùa xuân nhưng thời tiết lại lúc ấm lúc lạnh.

Bên trong lều đã đốt than.

Vừa bước vào hơi ấm liền bao lấy nàng.

Lều này vô cùng lớn, không chỉ có giường và trường kỷ, còn có đầy đủ hết bàn ghế, hai tấm bình phong và đèn cung đình đặt hai bên.

Tấn Sóc Đế đang ngồi trên ghế thái sư, có người quỳ trước mặt hắn, giống như đang báo cáo gì đó.

Thấy có người bước vào, người kia cũng không dám ngẩng đầu lên.

Chung Niệm Nguyệt hành lệ: "Bệ hạ."

Sau đó mới nói tiếp: "Lát nữa chúng ta có đi câu không?"

Mạnh công công cười nói: "Sao cần phải tự tay câu chứ? Tiểu thư có nhìn thấy lồng sắt bên ngoài không?"

"Ân?"

"Bên trong là đại bàng."

À.

Lúc này Chung Niệm Nguyệt mới nhớ tới.

Những người du mục như là Mãn Châu, họ coi Cắt Bắc Cực là một vật tổ tối cao. Theo quan niệm của họ, Cắt Bắc Cực là thần của mười ngàn con đại bàng. Vào thời nhà Nguyên và nhà Thanh, mỗi khi đi săn xuân, họ thường dùng Cắt Bắc Cực để săn ngỗng trời.

*Du mục: Người du mục là thành viên của một cộng đồng của những người sống tại các địa điểm khác nhau, di chuyển từ nơi này đến nơi khác và có chăn nuôi động vật.

*Vật tổ: Ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định.

*Ngỗng trời: Thiên nga

*Cắt Bắc Cực:



Chỉ là vua thời Hán coi đây là một điều tầm thường, không đáng quan tâm nhưng sau đó rất nhanh ông liền ngã đài.

Nhưng Đại Tấn lại không có tục lệ như vậy.

Chẳng lẽ tổ tiên cũng kế thừa lại tục lệ?

Chung Niệm Nguyệt nhớ lại, trước đây có một lần nàng ở trong Noãn các bị nôn, Tấn Sóc Đế đã vội vàng chạy tới, trên người mặc là kính trang, giống như là từ Diễn Võ Trường chạy tới.

*Kính trang: đồ tập võ.

Như vậy đúng là rất tốt.

Từ đế vương cho tới tướng sĩ đều luyện tập võ công, đương nhiên Đại Tấn sẽ vững chắc hơn các thời đại trước.

Chung Niệm Nguyệt đối với Đại Tấn cũng không quá hiểu rõ, lên tiếng hỏi: "Đại bàng cũng có thể bắt cá?"

"Có thể, bắt rất tốt." Mạnh công công nói.

"Vậy khi nào bắt đầu đi săn?" Chung Niệm Nguyệt hỏi.

Lần này người trả lời là Tấn Sóc Đế, hắn nói: "Chờ thêm nửa canh giờ nữa."

Chung Niệm Nguyệt đưa tay ra: "Vậy cho ta thêm mấy bình nước nóng nữa, ta ngủ một lát."

Cung nhân liền quay đầu nhìn Tấn Sóc Đế.

Tấn Sóc Đế lại nói tiếp: "Đừng ngủ nữa, nếu không buổi tối lại trằn trọc không ngủ được."

Chung Niệm Nguyệt: "Không sao cả, bệ hạ chỉ cần lấy sách ra đọc cho ta vài câu, nhất định là có thể ngủ."

Tấn Sóc Đế: "..."

Mạnh công công dở khóc dở cười. Ở trước mặt bệ hạ, "không học vấn, không tài năng" lại có thể nói một cách tự tin như vậy.

Người quỳ ở đó, yên lặng mà ngẩng đầu lên chỉ là không dám nhìn về phía Chung Niệm Nguyệt.

Chung Niệm Nguyệt đi tới trường kỷ phía sau bình phong, ngọt ngào nói: "Công công, lấy chăn bông cho ta với."

Giống như năm đó khi nàng ở huyện Thanh Thủy, bởi vì trong phòng quá lạnh nên nàng lại ké thêm chiếc chăn bông ấm áp và mềm mại của Tấn Sóc Đế.

Mạnh công công lên tiếng: "Nô tài tới ngay."

Chung Niệm Nguyệt tháo búi tóc ra, kéo chăn nhắm mắt lại.

Đến khi nàng tỉnh ngủ, bên ngoài đã vô cùng náo nhiệt.

Nàng vội vàng đứng dậy, mặc lại áo choàng: "Đi thôi."

Tấn Sóc Đế đã không còn ở trong lều.

Các cung nhân vội vàng bước lên thu dọn chăn bộng lại, đến khi cúi người xuống, một người bất giác nói: "....Dường như đã bị nhiễm hương gì đó."

"Hương gì? Hương trên người tiểu thư sao?"

Bọn họ ngây người.

Vậy chăn bông này nên để đây? Hay là mang về giường?