Mộng Tu Tiên

Chương 250: Chương 252: Từ Biệt





Y nói tới đó, ho ra vài ngụm máu lớn rồi bất tỉnh. Trương Dạ Nguyên giật mình, Đơn Thiên Minh cũng trợn trừng mắt kinh dị, vội vã đứng lên. Thiên Sinh Nhã cẩn thận xem xét người bị thương, sau đó lắc đầu.
- Kẻ này bị loạn tiễn bắn, hơn nữa tiễn thủ cực kì chuẩn xác, toàn nhằm tới các kinh lạc yếu hại. Tiễn pháp tới mức này, trong quân ta khó có người đạt tới!
Đơn Thiên Minh trầm ngâm, sau đó nhẩm lại lời người nọ. Sắc mặt y đại biến, quay sang phía Trương Dạ Nguyên.
- Lãnh Soái, thủ tiễn inh chỉ có ở thú tộc. Kẻ này nhắc tới Hồ tộc, xem ra mọi việc là thật chứ không phải nội gián cố gắng phá hoại!
Trương Dạ Nguyên sắc mặt thay đổi liên tục, lão vội vàng bước ra ngoài, hô lớn.
- Người, chuẩn bị ba trăm chiến sĩ tinh nhuệ, lập tức cùng ta tới Minh Gia trang ở Hiểu Vân trấn…!
Minh Tiến bất ngờ mở mắt, mắt hắn lúc này trợn tròn, trên người mồ hôi vã ra như tắm. Hắn vung tay áo lau mồ hôi, giựt đứt luôn mấy sợi lụa trói. Minh Tiến lau mồ hôi, không hề chú ý là rút luôn ra hàng tá ngân trâm trên trán, hắn lảo đảo bước xuống giường, tới bên cạnh bàn trà. Không rót ra cốc, hắn cầm cả bình trà lên tu cạn, sau đó nhắm mắt lập tức đả tọa.
Cảm giác kia dần dần tiêu biến, trong đầu hắn lúc này hoàn toàn một mảnh thanh tịnh. Minh Tiến im lặng nhẩm lại Vô Thần và Phạn Âm Chân Kinh, cố gắng điều hòa ý nghĩ, cố gắng dẹp bỏ nốt mỡ hỗn độn kia. Hắn từ từ mở mắt. “Bình chết, Bình chết rồi!” Minh Tiến thở dài, lắc đầu. Vô tình vung tay trên bàn, chạm phải một vật gì đó lành lạnh. Hắn ngạc nhiên, đeo kính lên.
- Cái này… Liên Liên sao lại để đây nhỉ?
Thứ hắn chạm tới chính là chiếc vòng hồng ngọc - thứ cổ bảo ngày trước hắn tặng nàng. Minh Tiến cầm nó lên, sau đó ánh mắt có chút kinh ngạc, cái vòng đang đè lên một tờ giấy, mặt trong đầy những chữ, dường như là một bức thư. Hắn ngạc nhiên mở ra.

“Tướng công, khi chàng đọc được những dòng này, có lẽ thiếp đã cách xa chàng lắm rồi…
Chàng biết không, kể từ ngày đó gặp chàng, thiếp đã cảm thấy chàng rất khác, cảm thấy chàng hoàn toàn là một người khác. Chàng khác nam nhân nơi này, tuy chàng có vẻ ít nói, có vẻ gì đó thần thần bí bí muốn né tránh mọi người. Nhưng thiếp chắc chắn, chàng là một người tốt, một người rất tốt…
Thiếp nhớ đêm trăng đó, nhớ những lời to gan lớn mật ấy mà mình đã nói…
Thiếp yêu chàng, cho tới giờ và mãi mãi về sau này, thiếp không hối hận vì đã yêu chàng. Chàng đã từng nghe thiếp nói, nếu thiếp sống, sẽ chỉ làm người của Minh Gia; Nếu chết, sẽ chỉ làm ma của Minh Gia. Tướng công, xin lỗi chàng, thiếp chẳng thể làm điều đó được nữa rồi…
Thiếp sẽ làm tất cả để bảo vệ chàng, đánh đổi tất cả, kể cả tính mạng mình…
Xin đừng tìm thiếp…
Yêu chàng xin hẹn kiếp sau….
Liên Liên kính bút!”
Minh Tiến ngẩn người, trên mặt lộ ra sự bàng hoàng cùng cực. Hắn một tay cầm bức thư đôi chỗ bị nhòe ấy; một tay cầm chiếc vòng cổ bảo mà đứng như bức tượng đá. Thân hình hắn từ từ run lên, run rẩy như kẻ lên đồng. Hai bàn tay hắn dần dần xiết lại, chiếc vòng hồng ngọc trong tay dường như cũng không chịu nổi, vang lên những tiếng lắc rắc rồi vỡ vụn. Bên tay kia, bức thư đột nhiên bùng lên một ngọn lửa đỏ rồi cháy lụi. Trong căn phòng, một luồng hỏa khí vô hình lan tỏa, nung nóng không gian xung quanh. Thiết Huyết từ đâu đó đột ngột bay tới cạnh hắn, phát ra ánh lam quang nhu hòa như nhắc nhở. Minh Tiến khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra, con ngươi màu bạc xẻ dọc ấy lại xuất hiện, nhưng trong màu bạc nhu hòa ấy là những sợi máu đỏ tươi. Hắn đẩy cánh cửa phòng, bước ra ngoài.
Ngân Nguyệt, Tử Hàm, Mỹ Mỹ và Bạch Hổ đang hướng tới phía phòng Liên Liên, đột nhiên thấy cửa phòng đẩy ra thì giật mình. Các nàng thấy hắn bước ra thì vui mừng định chạy đến, nhưng rồi tất cả đều sững lại. Từ thân thể hắn, có một luồng khí tức vô hình đang bao phủ, đè ép không gian xung quanh. Một luồng nhiệt khí từ từ lan tỏa, áp bức khiến ngay cả những cây trúc gần đó lá bắt đầu vàng úa. Chúng nữ ngạc nhiên hơn nữa khi thấy hắn đột ngột vung tay ra, Hắc kiếm từ đâu đó bay thẳng tới tay hắn, hóa thành màu đỏ tươi như máu. Tất cả đều kinh hãi, hình thái Hắc Kiếm lúc này, chỉ trong lần giận giữ lúc trước hắn mới xuất ra lần đầu tiên. Lần này là lần thứ hai, các nàng chưa kịp hỏi han, đã thấy thân hình hắn mờ nhạt rồi tiêu biến. Ngân Nguyệt vẫn là người hồi phục nhanh nhất, hô lên.

- Mau đuổi theo!
Một bóng trắng từ từ hiện lên, ngay trước cổng Minh Gia trang khiến hai người canh gác giật mình. Tới cuối cùng, họ nhận ra là hắn bèn cung kính cúi đầu bái lễ.
- Bái kiến Quân sư!
Minh Tiến vẫn im lặng, không nói nửa lời, đưa mắt ngắm nhìn xung quanh một hồi. Hai binh sĩ thấy vậy thì cung kính lùi lại, im lặng chờ đợi. Họ cư như vậy lùi, lùi và lùi càng lúc càng thêm xa. Thứ khí áp vô hình kia cứ đẩy ép họ lùi lại. Minh Tiến đột ngột nhìn lại, dùng ánh mắt với con ngươi ngân sắc ấy nhìn tới hai người.
- Các ngươi từ sớm tới giờ, có thấy cô nương nào rời khỏi đây không?
- Bẩm Quân sư, sáng sớm có một cô nương áo vàng rời đi!
- Ngươi biết nàng đi đâu không? Mau nói cho ta!
Minh Tiến chợt gầm lên, túm cổ người đang nói mà hét lớn. Nam nhân kia run lên, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh mà đáp, lại lấy ra một tấm đá mỏng đưa tới cho hắn.
- Thuộc hạ đã đánh dấu lên cỗ xe, Quân sư có thể dùng nó để tìm người!

Minh Tiến nhận lấy, lập tức thả người kia xuống, hắn quay đầu định chạy vụt đi. Nhưng chỉ một quãng ngắn thì quay lại, cúi đầu trước người kia, cung kính bái lễ.
- Đa tạ!
Nói rồi, thân hình hóa thành một làn gió trắng lão vút đi. Nam nhân kia được đồng bạn đỡ dậy, đang phủi quần áo, chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Cửa Minh Gia Trang lại được đẩy ra, lần này là bốn nữ nhân mang kim sa che mặt. Một người mặc y phục đỏ, dáng điệu như chị cả, hướng tới hai người hỏi.
- Hai vị đại ca, hai vị có thấy tướng công ta vừa rời đi không?
- Thưa phu nhân, trang chủ vừa rời đi, phía kia!
Hắn giơ tay chỉ tới hướng Minh Tiến lão đi, nữ nhân áo đỏ cung tay bái tạ, sau đó cũng vội vàng cùng ba người nữa hóa thành một cơn gió cấp tốc lao theo hướng hắn chỉ. Hai tên lính ngẩn ra, cuối cùng vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Lúc này từ phía xa, vô số nhân mã ầm ầm lao tới cửa, bụi đất tung mù mịt. Có bốn người nhảy vội khỏi ngựa, một lão già râu bạc gấp gáp hỏi.
- Hai người các ngươi canh chừng nơi này, có phát hiện điều gì lạ không?
Hai nam nhân đều là hàng tinh anh đệ tử của Phiêu Hoàng Tông, nhận ra Trương Dạ Nguyên thì cung kính bái lễ, sau đó đáp.
- Bẩm Môn chủ, sáng sớm có một vị cô nương lên xe ngựa rời đi. Vừa rồi Minh Quân sư cũng vừa hỏi, chúng đệ tử đã đưa Quân sư Truy tung phù. Ngay sau đó cũng có bốn vị cô nương truy theo hướng Quân sư đi. Họ vừa rời đi không lâu!
- Xem ra có chuyện thật rồi!
Một nam nhân áo đen nói, là Đơn Thiên Minh. Trương Dạ Nguyên cau mày, quay người nhảy lên ngựa, hô lớn.
- Mọi người mau đuổi theo!

Đoàn người ngựa lại lao nhanh, kéo theo bụi đất mịt mù, nhằm hướng Minh Tiến trước đó lao đi mà truy đuổi…
Cách Hiểu Vân không xa, chỉ chừng năm mươi dặm, có một khu rừng nhỏ. Gọi là khu rừng cũng không phải, nên gọi là một khoảnh rừng thì đúng hơn, bởi khu rừng ấy chỉ vẻn vẹn bao bọc lấy một ngọn núi cao. Núi đá cao vút, như một ngọn chông chĩa thẳng lên bầu trời, như thách thức, như đương đầu đối nghịch. Một nơi như vậy, mọi người đều cho rằng chỉ có vài loài thú nhỏ sinh trưởng, hay cùng lắm là loài vài chim. Ít ai có thể ngờ rằng, trong lòng núi này có một không gian lớn, đây là tổng đàn của Nhất Thống Môn.
Trong lòng núi, hôm nay không khí hoàn toàn khác biệt. Khắp nơi chưng lên đèn lồng đỏ, hoa lụa đỏ.Vô số nữ nhân cười tươi như hoa, đi đi lại lại như con thoi, sắp xếp, bày biện bàn tiệc. Phía trên lễ đài, một nam nhân trẻ tuổi mặc áo cưới màu đỏ đang khoát tay chỉ đạo, y chính là Lãm Tiêu Dao – Môn chủ Nhất Thống Môn.
Trong một thạch phòng cách đó không xa, vừa có một tốp nữ nhân cung kính khép cửa lui đi, để lại trong phòng ba nữ nhân. Một trong số đó, không ai khác chính là Liên Liên. Nàng lúc này mặc một bộ y phục cưới đỏ tươi, trên đầu đội mũ miện hình chim phượng, gắn vô số chân trâu bảo ngọc. Khuôn mặt xinh đẹp ấy được trang điểm khiến cho kẻ khác nhìn vào mà si ngốc. Chỉ có điều, ánh mắt nàng tĩnh lặng, bên trong trống rỗng, vô định. Nàng im lặng ngồi trên ghế, như một bức tượng gỗ. Hai người còn lại, một người mặc áo trắng, một người mặc áo tím. Nữ nhân áo tím nhìn tới Liên Liên, lắc đầu.
- Vương Hậu, người dùng Nhiếp Hồn Thuật như vậy…!
- Ta cũng bất đắc dĩ mà thôi!
Nữ nhân bạch y nói, sau đó cúi đầu dúi vào tay Liên Liên một lọ nhỏ.
- Tiểu muội, sau đêm nay, ngày mai hãy trở về Minh Gia trang giao giải dược cho hắn!
Nữ bạch y nói, sau đó lặng lẽ thở dài. Nếu Minh Tiến có mặt ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra nữ nhân này – Linh Trâm.
Hai nữ nhân nhìn nhau, sau đó khép cửa rời ra ngoài sảnh lớn. Liên Liên lúc này chợt chớp mắt, một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má nàng. Đôi bàn tay nhỏ bé ấy xiết chặt lấy cái lọ nhỏ, nàng lẩm bẩm.
- Tướng công, xin lỗi…!