Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 37: Sát tràng



Trong cái sắc trời sáng sủa, trên con đường núi xuất hiện vô số các đệ tử đang cùng nhau chạy nhanh về hướng Diễn Vũ Điện.

Diệp Vân mặc một bộ trường báo màu xanh đang từ từ thở ra một hơi từ trong miệng. Sau khi mở cửa đón ánh mặt trời chiếu lên thân thể, hắn khẽ mỉm cười rồi xoay người đi về phía Diễn Vũ Điện.

- Diệp Vân sư huynh!

Bên tai bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc. Hắn quay ra nhìn thì thấy một người thiếu niên mặc áo bào xanh đang nhanh chân chạy tới.

- Dư Minh Hồng sư đệ.

Diệp Vân quay đầu lại mỉm cười, gật đầu với người thiếu niên.

- Tâm trạng Diệp sư huynh nhìn cũng không tệ đó. Xem ra huynh nhất định sẽ lọt vào tám thứ hạng đứng đầu rồi.

Dư Minh Hồng vừa cười vừa đi tới. Gã cũng không bước ngang hàng với Diệp Vân mà chỉ đi phía sau cách hắn một thân người.

Diệp Vân quay đầu lại nhìn gã, nói:

- Có thể lọt vào tám vị trí đứng đầu cũng không phải là việc hay.

Dư Minh Hồng hơi ngớ người rồi ngay sau đó nhỏ giọng nói:

- Diệp sư huynh, xem ra huynh cũng cảm thấy lần thí luyện tiếp theo sẽ xảy ra chuyện kỳ quái nào đó ư?

Diệp Vân gật đầu, nói:

- Sợ rằng vào lúc này kể cả những người bình thường cũng sẽ nghĩ như vậy.

- Vậy sư huynh có muốn tiếp tục lọt vào tám hạng đứng đầu hay không?

Dư Minh Hồng trầm ngâm một lúc rồi hơi do dự hỏi nhỏ Diệp Vân.

- Nhãn lực của những vị trưởng lão kia còn cao hơn chúng ta rất nhiều. Muốn giấu cũng không được.

Diệp Vân cũng không giấu mà nói thật với gã:

- Nếu không gặp phải đối thủ lợi hại thì ta sẽ cố gắng lọt vào tám hạng đứng đầu. Thậm chí, nếu ta liều mạng hết sức còn có thể lọt vào ba hạng đứng đầu nữa.

- Đệ biết rồi, cảm ơn Diệp sư huynh đã nhắc nhở.

Dư Minh Hồng gật đầu, dường như gã đã quyết định việc gì đó.

- Hắn cũng nghĩ thế sao? Chẳng lẽ hắn cảm thấy bản thân mình có thể lọt vào tám hạng đứng đầu ư?

Trong đầu Diệp Vân bỗng xuất hiện cái suy nghĩ như vậy. Tuy nhiên, nghĩ tới việc ngay sau đây sẽ biết được rõ ràng nên Diệp Vân cũng không muốn hỏi nhiều. Hắn chuyển mình lao vun vút về phía quảng trường trong Diễn Vũ Điện.

Trên quảng trường Diễn Vũ Điện lúc này đã xuất hiện mấy nghìn đệ tử ngoại môn. Kể cả những người không phải tỷ thí vào sáng nay cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội đến đây quan sát.

Vào lúc Diệp Vân và Dư Minh Hồng đi vào quảng trường thì hầu như tất cả đệ tử ngoại môn đều đã tới. Bọn họ đứng túm tụm với nhau thành từng đội rồi nhỏ giọng bàn luận ào ào với nhau.

- Diệp Vân, cuối cùng ngươi cũng tới.

Giọng nói của Đoạn Thần Phong vang lên.

Ngay sau đó, một bóng người từ bên ngoài quảng trường bỗng phóng nhanh tới, xuất hiện ngay trước mặt Diệp Vân.

- Ta đứng ở bên ngoài đợi ngươi hết thời gian một nén hương rồi. Không nghĩ ngươi lại là người lề mề như vậy. Nếu ngươi chưa tới thì ta cũng không xuất hiện làm gì.

Đoạn Thần Phong cau mày nhìn Diệp Vân.

- Ta đến hay không có liên quan gì tới ngươi?

Diệp Vân không lạnh không nhạt nói.

- Ngươi không đến thì ta xuất hiện làm gì? Người mạnh nhất dĩ nhiên phải là người đến cuối cùng.

Tiếng cười ha ha của Đoạn Thần Phong vang lên khắp nơi, gã hồn nhiên như không biết nơi đây là quảng trường Diễn Vũ Điện.

- Ngươi làm vậy nhìn đúng là hơi dối trá đó.

Diệp Vân nhìn gã một cái. Trông hắn giống như không nói câu nào nhưng thật ra lại đang cúi đầu truyền âm vào tai Đoạn Thần Phong.

Đôi đồng tử trong mắt Diệp Thần Phong hơi co lại, nhưng tiếng cười lại càng lớn hơn:

- Diệp Vân, ý ngươi là sao?

Diệp Vân cười lạnh nói:

- Một mình ngươi hiểu là được rồi.

- Thú vị lắm.

Đoạn Thần Phong nhìn Diệp Vân một cách thâm ý. Sau khi nói nhỏ ba từ kia, gã lại tiếp tục cười ha ha như điên:

- Tuy nhiên, ngươi hãy cầu nguyện trước là đừng gặp phải ta thì mới có cơ hội lọt vào tám hạng đứng đầu. Ta nghĩ rằng Khúc Nhất Bình sẽ không phải là đối thủ của ngươi đâu.

Khúc Nhất Bình đứng một bên nghe vậy liền khẽ nhướn lông mày, trong mắt y hiện lên sát ý.

- Sao thế? Ta thấy ngươi không phục lắm thì phải?

Đoạn Thần Phong cũng chú ý tới sự có mặt của y nên khiêu khích.

- Đợi lát nữa sẽ đến lúc giao đấu với nhau, ngươi vội cái gì.

Khúc Nhất Bình lạnh lùng nói.

Đoạn Thần Phong đắc ý nói:

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết thế nào là lợi hại.

- Không muốn gặp phiền phức thì im miệng hết đi! Trưởng lão Thuần Vu Diễn tới rồi kìa!

Mấy người đệ tử mặc áo vàng đứng một bên bỗng hét to một tiếng. Bọn họ nhìn Đoạn Thần Phong và Khúc Nhất Bình cứ cãi nhau như trẻ con từ nãy đến giờ. Nếu cả hai còn không im miệng thì họ sẽ không kiêng nể ra tay dạy bảo cho một trận.

Diệp Vân và Đoạn Thần Phong cùng đứng tách nhau ra một khoảng. Bọn hắn cũng không muốn đắc tội với những đệ tử mặc áo vàng này.

Ngay khi mấy vị trưởng lão xuất hiện ở phía trên, một luồng áp lực uy nghiêm bỗng quét ngang qua cả quảng trường.

Thuần Vu Diễn đưa ánh mắt nhìn qua tất cả mọi người, hài lòng nói:

- Xem ra những đệ tử mới này của chúng ta đã chuẩn bị xong xuôi và không còn đợi được nữa rồi. Lan trưởng lão, ông hãy lên tuyên bố quy tắc lần thi đấu này đi.

Lan trưởng lão từ từ bước lên, gương mặt trở nên nghiêm nghị, nói:

- Thi đấu giành cho đệ tử ngoại môn cứ ba năm được tổ chức một lần. Tuy nhiên, bởi vì lần này có tám người đạt được tư cách tham gia nhiệm vụ của tông môn nên quy tắc lần này đã có sự khác biệt.

Sau khi nhìn qua chúng đệ tử bên dưới, y dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Trước kia chỉ có tám chữ: đến điểm là dừng, không lấy tính mạng. Thế nhưng, tám chữ lần này lại là: hết sức mà đánh, không kể sinh tử. Nói cách khác, đây chính là một lần tranh giành sinh tử cực kỳ nguy hiểm. Nhưng, nếu lọt vào tám hạng đứng đầu thì phần thưởng lần này so với các năm trước còn lớn hơn rất nhiều. Cho nên, chúng ta cũng rất mong chờ vào lần thi đấu này.

Lời vừa được nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ồn ào hết lên.

Loại quy tắc này thật sự vô lý. Rất nhiều người ở đây đều nghĩ lần này chỉ cần đánh đến điểm dừng là có thể phân ra thắng bại, vì sao phải tranh giành sống chết làm gì?

Nghe thấy câu nói này, trong tâm Diệp Vân bỗng trở nên nặng trĩu.

Không cần phải kiêng dè về việc sống chết cũng giống như ra tay không cần phân biệt nặng nhẹ. Như vậy thì việc muốn che giấu thực lực sẽ khó khăn hơn rồi.

- Lan trưởng lão, chẳng lẽ phải giết chết đối thủ mới được coi là chiến thắng sao?

Sắc mặt của rất nhiều đệ tử ngoại môn bỗng trở nên tái nhợt. Nếu đúng là vậy thì thật sự quá tàn khốc.

- Dĩ nhiên không phải thế. Nói vậy chỉ để các ngươi ra tay không cần phải do dự về việc giữ lại mạng sống cho đối thủ thôi. Có như vậy mới nhìn được hết thực lực chân chính của mọi người.

Lan trưởng lão nhìn những người kia một cái, vẻ mặt không chút thay đổi, nói:

- Bên nào không địch lại chỉ cần nhận thua là sẽ kết thúc trận đấu, người còn lại không được phép ra tay nữa. Nhưng, nếu như có ai cố tình nhận thua để chúng ta nhìn thấy được thì sẽ bị đưa vào trong Yêu Thú Tháp đi thuần phục yêu thú.

Diệp Vân hơi híp mắt lại rồi hít sâu một hơi dài.

Mọi suy nghĩ trước đây của hắn đều trở thành vô dụng. Lời của Lan trưởng lão đã nói rõ rằng nhất định không để cho bọn họ che giấu cái gì cả.

Làm vậy chắc chắn là muốn tuyển chọn ra những đệ tử mạnh nhất.

Vì việc gì mà phải lựa chọn những đệ tử mạnh nhất để thực hiện?

Diệp Vân nghĩ ngợi thật lâu cũng dần dần nắm được chút đầu mối. Hắn cảm giác rằng mình sắp nghĩ ra được mọi chuyện nhưng lại chỉ còn thiếu một cái gì đó nên không tài nào nghĩ ra nổi.

- Chán thật, đáng lẽ không được để cho nhận thua mới đúng. Ta đã sớm ngứa mắt với những loại phế vật sống chỉ làm lãng phí tài nguyên tu luyện của tông môn rồi.

Đoạn Thần Phong nhíu mày, nhìn trông có vẻ khá thất vọng.

Giọng nói của Đoạn Thần Phong cũng không nhỏ, nó khiến mấy người đệ tử xung quanh phải đưa mắt lườm gã.

- Xem ra ngươi muốn chết thật rồi.

Thậm chí, một số đệ tử mặc áo vàng đã nhập môn tương đối lâu cũng nở nụ cười dữ tợn.

- Kể từ bây giờ, nếu như ai còn nói linh tinh nữa sẽ bị đưa vào Yêu Thú Tháp.

Lan trưởng lão lạnh lùng nói. Tiếp đó, một luồng áp lực uy nghiêm như thực bỗng quét qua quảng trường khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy cơ thể mình giống như đang bị ngâm trong nước đá.

Ngay sau đó, hai bàn tay của y liền vỗ vào nhau khiến không trung hiện lên từng đốm sáng màu lam nhạt.

Trong khoảnh khắc, ở giữa trung tâm quảng trường Diễn Vũ Điện bỗng từ từ nổi lên tám cái lôi đài. Những cái lôi đài này được tạo thành từ một loại ngọc thạch nào đó không biết tên nhìn rất sáng và lấp lánh, bên trên còn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Từ đằng xa nhìn lại, lôi đài sáng lấp lánh của Diễn Vũ Điện ở dưới ánh mắt trời tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt nhìn rất xa hoa.

Thế nhưng, Diệp Vân lại hiểu đó không phải là một tác phẩm nghệ thuật để mọi người thưởng thức mà nó chính là cái sàn giết chóc dính đầy máu tươi. Ngoại trừ là nơi giành cho hoạt động tỷ thí bình thường giữa các đệ tử Thiên Chúc Phong ra, đây còn là chỗ cho các đệ tử có mối thù sinh tử lên giải quyết với nhau. Sau khi được những người ở trên đồng ý, bọn họ sẽ mở cuộc chiến sinh tử ngay trên đài diễn võ.

- Không biết sau hôm nay sẽ có bao nhiêu người cùng đứng với ta trên cái sàn giết chóc này đây.

Diệp Vân nhìn cái đài diễn võ sáng lấp lánh kia mà không hề có chút sợ hãi nào. Trên khóe miệng hắn hiện lên sự lạnh lẽo khó hiểu.