Thịt Trước Yêu Sau

Chương 10



– Ha ha ha bé bi đáng iu sợ tới mức đi tặng quà kìa.

– Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

– Anh Lâm nhà mừn làm giàu bằng dỗi fans.

– 666.

Nếu Thích Hân Nhiên mà không quay anh thì cô cũng muốn spam 666.

Hoá ra vị đại thần này live stream nhận quà của fan bằng cách dỗi fan à???

Đỉnh đấy đỉnh đấy.

Đáng học hỏi.

“Khi mỳ chín được bảy tám phần thì chúng ta có thể chuẩn bị đến các nguyên liệu khác.”

Lúc hướng dẫn từng bước, giọng điệu của Nam Lâm đại đại bắt đầu trở nên dịu dàng.

Thích Hân Nhiên đặt tiêu điểm ống kính vào tay anh, chậm rãi lại gần, trên khung comment lại bắt đầu điên cuồng spam tay tay tay tay tay.

Ừm, đúng là đẹp thật.

Trước kia cô chẳng để ý, lúc này tập trung quay mới trông thấy kỹ càng, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, móng tay được cắt ngắn sạch sẽ, động tác thong dong dưới ống kính cảm giác vô cùng…… Quyến rũ.

Biết nói thế nào nhỉ.

Đó là cảm giác khiến người ta không dời được mắt, thậm chí không kìm được tưởng tượng lúc đôi tay này làm một việc không thể miêu tả nào đó……

À, không phải tưởng tượng mà là nhớ lại.

Hình ảnh live stream lại khẽ rung lên.

– Mờ quá đi à.

– Ống kính rung đến mức mị muốn lag não luôn nè QAQ

– Ai quay dị chời.

– Ủa ủa? Còn có người khác nữa??

– A a a có mờ ám?!

“À, tôi tìm tạm nhiếp ảnh gia để góp vui ấy mà.” Bên ngoài ống kính, Ngụy Nam cong môi cười với cô, giọng điệu trêu chọc: “Kỹ thuật hơi tệ, các bạn xem tạm vậy.”

“……” Thích Hân Nhiên cố gắng bình tĩnh đổi điện thoại sang tay trái để tránh đụng tới vết thương trên ngón giữa tay phải.

Chân giò hun khói thái nhỏ, tôm rửa sạch lột vỏ, cua thái sợi, xắt hành tây.

Kỹ thuật thái đồ của anh rất thành thạo, không chỉ có tốc độ nhanh mà lát, miếng, sợi được thái ra vô cùng đều nhau, lớn nhỏ đồng đều, thoạt trông là người thường xuyên xuống bếp.

Thảo nào lần trước cô tới đây lại cảm thấy dụng cụ và thiết bị bếp rất đầy đủ, một lão già sống trong chung cư độc thân có lò nướng, lại có cả nồi chuyên dụng để nấu canh hầm cháo, quả thực là tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Chậc chậc, đúng là người đàn ông của gia đình.

“Em lấy cái tô lớn lại đây giúp tôi.” Ngụy Nam sắp thái xong, không hề ngẩng đầu mà nói.

“Vâng.” Thích Hân Nhiên bất giác lên tiếng, xoay người lấy đồ khỏi tủ khử trùng rồi đưa cho anh, sau đó mới nhận ra hình như mình không nên nói chuyện.

– Ủa? Tiếng gì dị??

– Nhiếp ảnh gia vừa nói đấy hở?

– Nam hay nữ?? Mị hông nghe rõ QAQ!!

– Anh Lâm sai khiến tự nhiên thế này chắc chắn là người quen oyyy!

– Móa, vừa có gì hot zậy?!

– A a a anh iu mau nói gì đi chứ.

……

Comment nổ tung.

Thích Hân Nhiên toát mồ hôi lạnh.

Tuy nhiên người đàn ông trước ống kính lại rất bỉnh thản, vớt mỳ đã mềm ra cho ráo nước, bỏ vào tô lớn, sau đó nhỏ vài giọt dầu oliu trộn đều để tránh bị dính.

Dưới comment vẫn đang ồn ào.

Ngụy Nam chẳng xem cũng chẳng nói gì, cúi đầu bắt đầu làm nóng chảo.

Mãi đến khi ai kia rốt cuộc không chịu nổi nữa đá một phát vào cẳng chân anh.

“Hửm?” Anh quay đầu nhìn cô: “Sao thế.”

– Huhuhu chít mịa em rùi QAQ

– Lỗ tai rụng trứng quá chời nè.

– Mị nhận tiếng hửm của anh iu nhá!!

– Má ghen tị với nhiếp ảnh gia ghê.

– Giác quan thứ 6 của mị bảo đây không phải nhiếp ảnh gia bình thường!

– Ai vậy a a a = =

“Có muốn nhìn không?” Ngụy Nam bâng quơ hỏi một câu.

Comment lập tức toàn muốn là muốn.

“Vậy……”

Anh vừa mở miệng, phòng live stream lại rung mạnh một cái, đợi đến khi ống kính sắc nét trở lại thì không chỉ quay tay anh nữa mà là quay nửa người trên của anh.

…… Trừ mặt.

Thích Hân Nhiên thực sự bị bản thân gặp nguy mà không hoảng làm cảm động đến phát khóc.

– Ha ha ha nhiếp ảnh gia bị anh Lâm dọa sợ bay màu rồi ha ha ha ha.

– Oimeoi đáng iu quá zậy!!

– Cằm anh Lâm mlem thía.

– Liếm liếm liếm QAQ

– Anh Lâm mau dỗ nhiếp ảnh gia trở về đi! Xa quá em hổng nhìn rõ anh đang làm gì!

“Này, lại đây.” Ngụy Nam cười thả một miếng mỡ vàng vào trong chảo, chỉnh lửa xuống mức trung bình rồi vậy tay với cô: “Tôi đã nói xong đâu, em chạy cái gì.”

“……” Thích Hân Nhiên chậm chạp dịch lên vài bước, hướng ống kính vào miếng mỡ đang tan chảy dần trong chảo.

“Muốn nhìn đúng không?” Ngụy Nam liếc qua toàn comment cầu show mặt, lại nhìn Thích Hân Nhiên đang đề phòng chuẩn bị lùi ra sau bất cứ lúc nào, đè thấp giọng khẽ cười một tiếng: “Hừ, tôi cứ không cho các bạn xem đấy.”

– A a a a.

– Nghĩ đến biểu cảm lúc này của anh iu mà mị nuwsng quá nè.

– Mlem yết hầu của anh Lâm.

– Đã hy sinh _(:3” ∠)_

Thích Hân Nhiên: “……”

Xem ra không chỉ biết dỗi fans.

Tên này…… Tán tỉnh cũng giỏi phết.

“Mỡ chảy hết là có thể đổ nguyên liệu xào.”

Đầu tiên thả tôm và thịt vào, đợi đến khi tôm và thịt hơi săn lại thì thả tiếp sợi cua, cuối cùng là hành tây.

Thật ra là nấu thập cẩm, song chẳng rõ vì sao nhìn anh làm qua màn ảnh lại có cảm giác rất cao cấp, tựa như nơi này không phải là phòng bếp của chung cư mà là khu bếp của nhà hàng năm sao vậy.

Cảm thấy rất thoải mái.

Ánh đèn vàng ấm áp, mùi hương thơm ngào ngạt nóng hổi.

Tất cả bao quanh căn bếp nhỏ mà không chật chội này.

Xung quanh dường như trở nên yên tĩnh đến lạ.

Chỉ nghe thấy tiếng mỡ xì xèo, tiếng muôi xào va vào chảo cùng với tiếng anh tương tác với fan.

Trầm thấp, dịu dàng.

Như gần như xa.

Nghe thoải mái vô cùng.

“Canh loãng, muối, bột ngọt, tiêu xay và bơ lạt.” Ngụy Nam vừa nói vừa thả từng gia vị vào trong chảo, sau đó cầm cái tô lớn lên: “Cuối cùng thả mỳ vào đảo cùng một lát là xong.”

– Uầy, nhìn thơm quá!!

– Vừa ăn xong mà lại thấy đói rồi.

– Hình như hơi nhiều mỳ nhỉ?

– Anh Lâm ăn một mình ư?

“À không.” Ngụy Nam cong khóe miệng cười cười: “Tôi mà ăn nhiều thế thì chắc lên 100 cân mất.”

– Ha ha ha ha ha ha ha ha.

– Anh iu đẹp trai nhất.

– 100 thấy chừng này chưa đủ ăn.

– Anh iu giỏi nhất!

– Anh iu 100 cân cũng là anh béo đẹp trai nhất.

– Ha ha ha ha lầu trên điên rồi!

– Ha ha ha ha ha ha ha.

“Điêu, tôi mà béo như vậy thì các bạn còn xem live stream chắc?” Ngụy Nam cười: “Mau unfollow đi kẻo bị tôi làm mù mắt đấy.”

Lúc nói câu này anh đang đổ mỳ ra hai cái đĩa, rắc vụn pho mai lên, Thích Hân Nhiên ngó lại gần nhắm ống kính vào đĩa, trên màn hình liên tục bắn ra vài món quà, còn có người luôn miệng đòi show mặt.

“Mặt 100 cân có gì đẹp?” Ngụy Nam rút điện thoại trong tay cô ra: “Được rồi, 100 cân phải đi ăn đây, lần sau gặp nhé.”

Thích Hân Nhiên còn chưa lấy lại tinh thần anh đã rời khỏi phòng live stream, bưng hai đĩa mỳ Ý ra khỏi phòng bếp: “Em lấy hai cái dĩa ra đây đi.”

“…… Ừ.” Sai khiến tự nhiên thế.

Thôi thì nể tình anh nấu bữa tối ngon như vậy, sai gì cứ sai đi.

“Bình thường anh cũng tự nấu cơm hả?”

Thích Hân Nhiên cuốn mỳ ăn một miếng, mùi bơ thơm ngọt kết hợp với phô mai tan chảy vô cùng hoàn hảo, vừa tẩy mùi tanh của hải sản đồng thời lại đỡ ngấy, tôm nõn rất tươi, sợi mỳ cũng mềm dai ngon miệng.

Ngon vch.

Cảm giác còn ngon hơn cả nhà hàng năm sao.

Chắc là đói xỉu rồi.

“Không đâu.” Ngụy Nam cũng đói nhũn người, hút mỳ rồn rột: “Về nhà đã mệt gần chết rồi, thông thường tôi sẽ úp mỳ gói hoặc gọi đồ bên ngoài thôi.”

“Ồ, ra là vậy.” Thích Hân Nhiên gật đầu: “Hôm nay anh không mệt à, ở trong phòng thu âm cả ngày còn gì.”

“Mệt chứ, ban đầu tôi định ăn bên ngoài, ai biết lại hết chỗ nên chỉ có thể về nhà tự làm thôi.” Ngụy Nam nhìn cô cười: “Dù sao cũng không thể để em tới nhà tôi ăn mỳ gói được.”

“Anh đều…… Tự học hả?” Thích Hân Nhiên hỏi.

Ngụy Nam gật đầu: “Trước đây tôi từng sống bên nước ngoài hai ba năm, không ăn được đồ bên đó nên phải tự học. Phần lớn là món Trung, món Tây thì chỉ biết vài món thôi.”

“Anh từng sống bên nước ngoài ư?” Thích Hân Nhiên khá bất ngờ: “Du học à?”

Ngụy Nam nhìn cô vài giây, cúi đầu cười: “Không phải, lúc tôi mới nhậm chức bị điều tới tổng bộ bên Đức, sau đó một thời gian mới xin điều về nước.”

“Úi, Đức á?” Thích Hân Nhiên mở to mắt: “Thế anh có nói được tiếng Đức không?”

“Cũng tàm tạm, có thể qua được tiêu chuẩn sát hạch.” Ngụy Nam nói: “Nhưng mà trên máy bay chủ yếu vẫn dùng tiếng Anh để giao tiếp.”

“Anh luôn bay chuyến bay quốc tế hả?” Thích Hân Nhiên hỏi.

“Ừ, chuyến bay đường dài mười mấy tiếng, có một thời gian tôi đứng trên mặt đất mà cảm giác người cứ lâng lâng, rất khó chịu.”

“Vất vả thật đấy.”

Trước đây cô luôn cảm thấy làm tiếp viên hàng không rất ngầu.

Hình tượng đẹp, không mệt, tiền lương lại cao.

Không ngờ đằng sau đó lại có rất nhiều chuyện xót xa.

“Có nghề nào mà không vất vả đâu?” Ngụy Nam chẳng để ý lắm: “Quen là được.”

“Nếu không quen được thì phải làm sao?”

Ngụy Nam ngẩn người, ngay sau đó bật cười duỗi tay xoa đầu cô.

“Khi mà em chẳng có cơm ăn sẽ thấy không gì là không thể quen được.” Anh nói.

…… Gì tự dưng lại bi thương thế.

Người vốn gợi đòn nay bỗng nhiên lại nghiêm túc như vậy khiến cô cũng không biết nên nói gì.

“À, thì.” Thích Hân Nhiên cắn dĩa, lâu sau mới phun ra được một câu: “Ngại quá.”

“Cái gì?” Ngụy Nam vừa mới nuốt một miếng, ngẩng đầu trông thấy biểu cảm nhíu mày nghiêm túc của cô, không nhịn được bật cười: “Ngon đến mức em cảm động phát khóc rồi?”

“Cảm động con khỉ ý.” Thích Hân Nhiên đập vào cái tay đang định xoa đầu cô, ngập ngừng nói: “Tôi định bảo rằng cho dù trước đây thế nào thì hiện tại đã qua rồi, anh đừng để trong lòng……”

Ngụy Nam nhìn cô không nói gì, vài giây sau thì phá lên cười: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đừng bảo vừa rồi em nghĩ những lời tôi nói là về bản thân tôi đấy nhé?”

Thích Hân Nhiên: “……”

Ngụy Nam: “Đó là chuyện tôi bịa mà em cũng tin ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Thích Hân Nhiên: “……”

Ngụy Nam: “Được rồi, thật ra không phải bịa mà là danh ngôn tôi từng đọc được trong sách…… Úi úi úi, em nói thôi chứ đừng động thủ! Oái! Em đập đầu tôi làm gì!”

Thích Hân Nhiên giận: “Ai bảo vừa rồi anh sờ đầu tôi?!”

Hừ, cái tên khốn nạn này!

Cô không nên đồng tình với anh mới đúng!