Thịt Trước Yêu Sau

Chương 52



“Trước khi live stream tôi có nói rằng hôm nay là kỷ niệm 100 ngày chúng tôi chính thức yêu nhau. Do đó trong những bài hát vừa rồi…… Thật ra có hai bài tôi muốn dành riêng cho cô ấy.”

Ngụy Nam quay đầu nhìn cô, đúng lúc chạm phải ánh mắt người kia, anh cong môi khẽ cười.

“Đố các bạn biết là hai bài hát nào đấy?” Anh hỏi: “Người thứ nhất đoán trúng sẽ có thưởng, nhưng phải đoán đúng hai bài mới được.”

Bình luận trong khung chat hiện lên liên tục, anh đã hát tổng cộng gần hai tiếng, đừng nói có biết hai bài hát nào hay không mà rất nhiều fan thậm chí còn chẳng nhớ trước đó anh đã hát những bài gì, gần như chỉ dựa vào đoán mò, song không có ai đoán đúng cả hai.

“Haiz, định tặng quà cho các bạn mà không được rồi.” Ngụy Nam bật cười, vuốt ve bàn tay đang nắm, nhướng mày nhìn cô: “Vậy em đoán thử xem?”

“…… Em đoán á.” Thích Hân Nhiên mím môi, cả thảy cô cũng chỉ biết tên đúng hai bài thì đoán thế nào: “《 Gặp gỡ 》 và 《 Cùng em trải qua năm tháng dài đằng đẵng 》?”

“Thấy chưa, các bạn là fan pha ke đúng không!” Ngụy Nam đắc ý nói: “Chỉ có vợ tôi là hiểu tôi nhất, đoán một lần là đúng.”

–?????

– Bọn em cố ý đoán sai đó!

– Đúng đúng, chẳng qua bọn em nhường cơ hội cho Đường Đại thôi.

– Fan pha ke tỏ vẻ không phục.

– Tủi thân.jpg

– Anh hát toàn tình ca thì bố ai mà đoán được! (Đập bàn)

– Lầu trên bình tĩnh nào.

– Hình như hai bài đầu tiên không phải… Khụ

– Hai bài đầu mới là quà tặng fans, tất cả phía sau đề là hát cho Đường Đại hết!

– Đúng! Chuẩn luôn!!

Thích Hân Nhiên: “……”

Xin lỗi, thật ra những bài sau cô cũng chỉ nghiêm túc nghe hai bài, chả hiểu sao lại đoán trúng nữa.

Chẳng qua……

Mới rồi nghe được, trong lòng quả thực rất xúc động.

Anh nói: “Anh gặp được em là bất ngờ đẹp nhất.”

Anh nói: “Bầu bạn là lời tỏ tình dài nhất.”

Lần đầu tiên gặp mặt, anh trúng tiếng sét ái tình với cô, lại bị cô hắt cho một chậu nước lạnh.

Lần thứ hai gặp mặt, hiểu lầm được hóa giải, từ người qua đường Giáp biến thành bạn tốt trong giới.

Lần thứ ba gặp mặt, cơ thể cô không khỏe nằm trong nhà bạn tốt, đúng lúc anh ăn cơm ở nhà bạn bên cạnh biết được, vội vàng chạy đi mua thuốc cho cô.

Còn có lần thứ tư, lần thứ năm…… Nhiều đến mức đếm không xuể.

Tất thảy trong đầu đều là hồi ức về anh.

“Cùng em biến nỗi cô đơn thành sự dũng cảm

Cùng em biến nỗi nhớ xót xa thành sự ấm áp

Tương lai dài đằng đẵng anh vẫn chờ mong

Bầu bạn với em cho đến khi kể xong câu chuyện của chúng mình.”

Có lẽ ban đầu người cô thích không phải anh, nhưng cuối cùng lại nắm lấy tay anh.

Bởi vì anh yên lặng làm bạn, cũng bởi vì anh dịu dàng kiên nhẫn.

Anh thật sự…… Rất tốt rất tốt.

Tốt đến mức cô muốn chiếm anh làm của riêng mình, cẩn thận nâng niu, từ này về sau chỉ có thể là của mình cô.

“Cuối cùng hát nốt một bài nhé.” Ngụy Nam nói: “Hát tặng vợ tôi 《 Anh muốn em 》.” (1)

“…… Dạ?” Thích Hân Nhiên mới lấy lại tinh thần, không nghe rõ anh nói bài gì.

Ngụy Nam đợi cô nghĩ ra, anh tự cầm chuột mở nhạc đệm.

Tiếng đàn guitar trong trẻo, tiết tấu nhẹ nhàng, du dương mà lay động lòng người.

Cô ngồi im, tay được anh nắm lấy, đầu ngón tay gõ nhịp vào kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ của cô.

“Anh muốn em ở bên cạnh anh

Anh muốn ngắm em trang điểm

Cơn gió đêm nay thổi qua, làm anh cồn cào, cô gái của anh

Anh ở nơi đất khách ngắm trăng.”

Lời bài hát hiện ra trên màn hình nhưng anh không xem, cố chấp hát bản mình cải biên lại, dường như đây chính là những lời muốn nói với cô.

Anh muốn mua quần áo đẹp cho em.

Anh muốn mỗi sớm nhìn thấy em nằm bên.

Anh muốn sau này có em bên cạnh.

Anh muốn…… Em lấy anh.

Bài hát kết thúc, Ngụy Nam bỗng nhiên đứng dậy nửa quỳ trên mặt đất, sau đó nắm tay cô cúi đầu hôn xuống.

“Hân Nhiên.” Trước mặt mấy chục fan nghìn fan trong phòng live stream, anh thong thả lại kiên định, gằn từng chữ một hỏi cô: “Em có bằng lòng lấy anh không?”

Thích Hân Nhiên ngơ ngác nhìn anh, nhìn bàn tay được anh nắm lấy, cả người như bị cố định không thể nhúc nhích.

Người đàn ông này thật là…… Sao anh lại có thể nắm bắt thời cơ đúng lúc như vậy?

“Anh nghiêm túc hả?” Cô cúi đầu hỏi.

“Đúng vậy.” Ngụy Nam ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đào hoa vốn đa tình nay lại nhìn cô chăm chú: “Anh yêu em.”

Đương khi ba chữ này được thốt ra khỏi miệng, dây thần kinh mang tên lý trí trong đầu cô đột nhiên đứt phựt.

Quên bản thân định nói gì, cũng quên phòng live stream còn có nhiều người như vậy.

Cô chỉ biết kéo người đàn ông đang nửa quỳ dưới mặt đất lên, sau đó duỗi tay ôm vòng lấy cổ anh, không hề do dự hôn anh.

Chẳng rõ do cầm lòng không đặng hay do tác dụng của cồn, tóm lại sau khi nụ hôn này kết thúc thì tất cả đã trở nên không thể quay lại. Đến lúc cuối cùng Ngụy Nam chỉ nhớ ngắt kết nói, sau đó hai người chiến từ thư phòng đến phòng khách, rồi lại về phòng ngủ……

Quá trình diễn ra vô cùng kịch liệt, nghĩ lại mà kinh. Hôm sau tỉnh lại, Thích Hân Nhiên cảm giác giọng nói của mình đã khản đặc, hắng hắng giọng, hắng đến độ đánh thức người bên cạnh, anh duỗi tay ôm eo cô định tái chiến.

“……” Thích Hân Nhiên cắn mạnh vào vai anh để lại dấu răng: “Đừng làm nữa, hôm nay em còn phải tới phòng làm việc đấy.”

“Ái ái, đau.” Ngụy Nam xuýt xóa, tối hôm qua thực sự mần cô quá mạnh bạo, lúc này mặc cho cô cắn cùng không phản kháng: “Chủ nhật rồi mà phòng làm việc của các em vẫn phải đi làm hả?”

“Em không phải nhân viên chính thức nên sếp gọi em tới hôm nào là em phải đến hôm nấy thôi.”

“Ồ, thế để anh lái xe đưa em đi…… Ái! Sao em còn cắn anh?” Ngụy Nam rên rỉ: “Còn chưa kết hôn đã bị bạo lực gia đình, đời tôi khổ quá mà.”

“Ai kết hôn với anh cơ?” Thích Hân Nhiên hừ một tiếng.

“???” Ngụy Nam trừng mắt: “Chẳng phải tối qua em đã đồng ý rồi ư?”

“Câu nào của em là đồng ý chứ, chính anh tự ngẫm lại đi.” Thích Hân Nhiên vỗ vỗ mặt anh: “Nhẫn cũng chưa có mà đã muốn em đồng ý á? Nằm mơ đi cưng.”

Ngụy Nam: “……”

Vãi chưởng, nhẫn đâu?

Nhẫn của anh?

Vài giây sau rốt cuộc nghĩ ra: “Anh, anh, nhẫn anh đặt vẫn chưa làm xong.”

…… Tháng này khi bay qua Pháp anh đã đặt, nơi đặt cùng thương hiệu với lắc tay mà anh tặng cho cô trước đây. Thứ nhất, anh muốn cảm tạ với chủ cửa hàng, thứ hai là để bản thaann có thời gian chuẩn bị, chừng một tháng sau mới có thể đến nhận Là hắn tháng này phi nước Pháp thời điểm đính, cùng phía trước đưa lắc tay của.

Do đó, tối qua anh vốn chưa định cầu, ai ngờ uống vào vài ly rượu lại không kìm lòng được. Anh hát đến vui vẻ, quay đầu lại trông thấy cô ngồi yên tĩnh bên cạnh, không biết đang nghĩ gì lại mỉm cười nhìn anh, thậm chí thấp thoáng trong đó còn có sự dịu dàng ——

Cho dù chỉ là thấp thoáng cũng đủ.

Vì thế anh đã bày tỏ toàn bộ những điều thầm kín sâu trong lòng ra, còn quỳ gối xuống trước mặt cô, trước mặt mấy chục nghìn fan trong phòng live stream…… Cầu hôn, không hề bận tâm mà phá vỡ mọi kế hoạch của mình, kích động như một tên ngốc.

Giờ thì hay rồi, bạn gái giả ngốc rất hợp lý, về phần anh có muốn phản bác cũng chẳng kiếm nổi lí do chính đáng.

“Thế thì đợi nhẫn tới anh sẽ cầu hôn lại một lần nữa, nghiêm túc.” Ngụy Nam vươn tay ôm cô vào trong lòng ngực: “Đến lúc đó em đừng hòng từ chối.”

“……” Thích Hân Nhiên liếc anh: “Hoá ra tối qua anh không nghiêm túc?”

“Không không không, đương nhiên là nghiêm túc.” Ngụy Nam toát mồ hôi lạnh, ôm chặt cô giải thích: “Ý của anh là phải có sự chính thức, tối qua nhất thời xúc động cảm giác có vẻ hơi tùy tiện.”

“Ồ.” Cô bình thản đáp: “Xem biểu hiện của anh đi.”

Người nào đó tủi thân cọ cọ cổ cô, cọ một lát lại thò lại gần bên tai cô nói: “Biểu hiện tối qua của anh có tốt không?”

“…… Tốt cái quần què.”

“Rõ ràng em đã bảo là rất thích, rất thoải mái……”

“Ngụy Nam, anh cút xuống ngay cho em!”

……

Nhưng nói đi nói lại, nếu ai kia đã nhắc tới kết hôn, Thích Hân Nhiên lại không phản đổi thì việc gặp phụ huynh tất nhiên cũng là chuyện thường tình.

Ông bà Ngụy đều ở thành phố G nên nếu muốn gặp mặt cũng không khó, nhân lúc cô còn ở thành phố G thì hai người bèn chọn một ngày cả hai đều rảnh để về nhà anh ăn cơm.

Trước đó cô đã gặp bà Ngụy rất nhiều lần, dáng vẻ của bà vẫn trẻ trung nhí nhảnh như trước. Ông Ngụy là một người cường tráng nhưng lại được tặng kèm một cái bụng bia xinh xinh, tay nghề rất giỏi. Nghe nói trước đây ông từng mở lớp dạy võ ở phương Bắc, sau về thành phố G thì hai vợ chồng cùng nhau mở quán cơm, có lẽ tay nghề của Ngụy Nam có được nhờ học bố anh.

Bữa tối do bố con nhà họ Ngụy phụ trách, còn bà Ngụy thì ôm tay con dâu tương lai ngồi ngoài phòng khách trò chuyện, đương nhiên không thể thiếu mấy chuyện xấu của Ngụy Nam lúc nhỏ rồi. Khi nhắc đến một năm anh nghỉ hè tới lớp võ của bố hỗ trợ rồi bị một Loli đánh đến chảy máu mũi, lăn ra hôn mê bất tỉnh thì Thích Hân Nhiên bỗng nhớ ra gì đó, hỏi bà Ngụy xem lớp võ đó được mở ở đâu.

“Ở tỉnh L đó.” Bà Ngụy nói ra tên lớp cho cô: “Ban đầu mở ở một nơi nhỏ, sau kiếm được tiền thì dời đến thành phố S.”

“Quê của con ở thành phố S ạ…… Năm nghỉ hè lên tiểu học đã từng học võ ở đó, hình như cũng từng đánh một người chảy máu mũi, hôn mê, sau đó con còn bị mẹ con mắng cho một trận rồi kéo đi xin lỗi người ta.”

Thích Hân Nhiên ngập ngừng, liếc người trong phòng bếp một cái: “Không lẽ là Ngụy Nam?”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha.” Bà Ngụy cười ngã lăn ra ghế sô pha, một lúc lâu sau mới ngồi dậy: “Ừ ừ ừ, chắc chắn là nó rồi. Con không biết đâu, vì chuyện này mà sau có đánh chết nó cũng không chịu bước vào lớp võ một bước, sợ lại chạm phải cô gái lợi hại giống con.”

Thích Hân Nhiên cũng bật cười theo, trong lòng lại cảm thán.

Có cô gái khác giống cô hay không thì không biết, nhưng thật ra làm anh mười mấy năm sau gặp lại cô.

…… Có lẽ là định mệnh sắp đặt chăng.

“Hai người đang nói gì mà cười vui vẻ thế?” Ngụy Nam bưng nồi lẩu ra, hô với hai người ngồi trong phòng khách một tiếng.

“Chuyện bí mật.” Bà Ngụy giữ chặt tay Hân Nhiên: “Không nói cho con biết đấy, lêu lêu.”

Ngụy Nam nghĩ thầm mẹ không nói thì tối về nhà con hỏi vợ con là được chứ gì. Đoạn anh bĩu môi, đặt nồi lẩu lên bếp từ rồi quay lại phòng bếp bận rộn tiếp.

Lần này trở về ăn cơm, hai người họ cũng chưa nhắc tới chuyện kết hôn mà chỉ cho buổi gặp mặt phụ huynh bình thường thôi.

Ông Ngụy là người chân chất đôn hậu nên không nhìn ra gì, còn bà Ngụy vẫn cẩn thận hơn, đợi bọn họ về nhà mới gọi cho con trai, dặn anh tìm thời gian theo con gái nhà người ta về gặp phụ huynh đằng gái.

“Dù có muốn gặp thì con cũng phải rảnh chứ ạ?” Ngụy Nam mặt không đỏ tim không đập nhanh đáp: “Nếu không mẹ xin vắng giúp con?”

Chú thích:

(1): Nghe “Anh muốn em” bản của Vương Tích nha quý zị, hay bá cháy con bọ chét, nghe xong muốn chống lầy luôn chứ chẳng đùa.