Tục Tiểu Tà Thần

Chương 16: Đại náo Hoàng cung




Buổi sáng...

Một thiếu nữ y phục màu xanh xuất hiện nơi cung Tĩnh Tâm, khi thấy một người đang nằm ngủ dưới đất, nàng giật mình nhưng vẫn hô to :

- Công chúa giá lâm.

Không bao lâu sau, một thiếu nữ y phục màu hồng. mặt mày đoan trang nhưng sắc mặt có phần khó chịu xuất hiện. Nàng gọi to :

- Hoàng huynh! Sáng sớm đến tìm có việc gì thế?

Thấy Tiểu Tà không trả lời, nàng lại cúi xuống lay :

- Hoàng huynh! Hoàng huynh!

Tiểu Tà bị lay nên tỉnh giấc, nói to :

- Ai đó? Tiểu nha đầu này không biết ta đang ngủ nơi đây sao?

Công chúa giật mình, vội hỏi :

- Vương huynh, sao anh lại mắng em?

Tiểu Tà gắt :

- Mắng ngươi? Ta còn muốn đánh ngươi một trận đó.

Rồi hắn ngồi bật dậy, lắc lắc đầu, vẫn còn ngái ngủ lắm.

Tiểu công chúa nhìn nhầm Tiểu Tà với Kỳ Ngọc do hắn vẫn đang mặc long bào trên người, nàng giận dỗi nói :

- Hoàng huynh! Anh còn mắng nữa thì muội giận luôn đó.

Tiểu Tà nghe thì giật mình, tỉnh hẳn người, vội liếc qua cửa sổ thì thấy đó là một thiếu nữ hồng y tóc dài nên cười thầm, nghĩ bụng :

- “Cưng ơi! Tới giờ mà còn lầm tưởng ta là hoàng huynh của cô ư?”

Y đứng dậy, ra bàn lấy bút mực vẽ râu lên mặt nhằm che giấu chân diện, sau đó quay ra nói :

- Hoàng muội, ta mắng như vậy là phúc đức cho em đó.

Tiểu công chúa thấy mặt mũi của hắn kỳ lạ, trên đầu còn đội mũ thái giám nhưng lại tưởng là Kỳ Ngọc đang chơi trò chơi nên nhăn mặt nói :

- Hoàng huynh! Anh làm gì thế?

Tiểu Tà chưa kịp nói gì thì a hoàn áo xanh nhìn thấy hắn đã bật cười khúc khích. Tiểu Tà nạt to :

- Im ngay, cười cái gì?

A hoàn có vẻ hoài nghi, nói :

- Vương gia! Tại sao hôm nay hung dữ như vậy?

Tiểu Tà ra vẻ giận dữ :

- To gan! Mau quỳ xuống cho ta.

Tiếng hét của hắn thật chói tai, làm cho Tiểu công chúa và a hoàn không tự chủ được, quỳ xuống ngay.

Tiểu công chúa nhịn không nổi, nức nở :

- Hoàng huynh! Anh ăn hiếp người ta.

Tiểu Tà cười nói :

- Khóc thì cứ khóc, nhưng coi chừng cảm lạnh đấy nhé.

Tiểu công chúa không trả lời, vô tình nhìn xuống đôi giày của Tiểu Tà, nàng nhận ra đó không phải là của Kỳ Ngọc nên lập tức ngước lên, nhìn thẳng vào mặt Tiểu Tà, nói :

- Anh... anh... không phải là hoàng nhị ca.

Tiểu Tà làm ngơ, nói :

- Cô vừa kêu tôi bằng hoàng nhị ca, sao lại tức khắc đổi ý rồi?

Công chúa và người cung nữ đồng đứng lên, nói to :

- Ngươi là ai?

Tiểu Tà hấp háy mắt :

- Là ca ca của em chứ ai? Anh vừa mọc râu nên em nhận không ra đấy thôi.

Công chúa nín khóc, nói :

- Râu ria của anh sao mọc đến tận cần cổ vậy.

Tiểu Tà rờ lên cổ họng thì thấy mực dính đầy tay, bối rối nói :

- Tại sao mọc nhanh vậy nè?

Công chúa quát to :

- Ngươi dám đùa cợt với bổn Công chúa ư? Ta phải giết ngươi, ngươi là ai?

Dứt lời, tay phải giơ lên, muốn vả vào mặt Tiểu Tà.

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
Hoàng thượng chậm rãi hỏi :

- Có chuyện như vậy ư?

Tiểu Tà gật đầu :

- Không sai! Chuyện này chính tiểu thần khai báo cho Dương công công biết, còn vài chuyện nữa.

Hoàng thượng và Kỳ Ngọc đưa mắt nhìn nhau, thầm cảm thấy bất an.

Tiểu Tà cười nói :

- Hôm qua số kim ngân trên hai thùng lớn hối lộ cho thị vệ là tiểu thần lấy được từ kho riêng của Dương công công.

Dương Chỉnh tái mặt, không ngờ Tiểu Tà khám phá được kho riêng của lão, trong lòng tự trách mình già mà còn dại, mắc kế của một tên nhóc như thế này.

Tiểu Tà lại cười nói :

- Thần còn biết vài chuyện riêng tư của Dương công công, không biết có nên nói hay không?

Dương Chỉnh mắt đỏ ngầu, run giọng nói :

- Có Hoàng thượng ở đây, ngươi cứ nói. Hoàng thượng anh minh chắc chắn sẽ biết ai trung ai gian.

Hoàng thượng cười thầm, xua tay nói :

- Chuyện riêng của Dương công công trẫm không muốn nghe, bỏ qua đi.

Dương Chỉnh thở phào, lúc nãy lão tuy nói cứng nhưng thật ra trong lòng run cầm cập, chỉ sở Tiểu Tà có bằng chứng về việc mình lạm quyền tâu lên.

Tiểu Tà bắt được thóp của Dương Chỉnh nên không hề sợ hãi, cứ ung dung đứng đó.

Dương Chỉnh thầm biết không thể làm quá nên vội nghĩ cách làm nhẹ tình hình, lão ôn tồn nói :

- Thấy ngươi còn nhỏ tuổi nên có thể do suy nghĩ chưa kỹ mà làm nên tội, xem ra tội ngươi cũng không đáng chết.

Lão lại quay sang Hoàng thượng nói :

- Bẩm Hoàng thượng, lúc nãy hắn có nói rằng vì muốn minh oan cho Chương Khắc Chánh nên mới đột nhập vào cung gây rối. Thần thấy trong chuyện này còn nhiều khúc mắc nên kính xin Hoàng thượng gia ân, tạm giam trước rồi sẽ tính sau.

Hoàng thượng nháy mắt cười với Tiểu Tà rồi nghiêm nghị nói :

- Dương Tiểu Tà, trẫm hy vọng là ngươi vô tội, ngươi có gì cầu xin không?

Tiểu Tà cười nói :

- Thần chỉ xin được đổi nhà giam mà thôi, nơi này hôi thối quá, thật không sao chịu nổi.

Hoàng thượng quay sang Dương Chỉnh nói :

- Ngươi mau cho người đến tẩy uế, mang tiểu thái giám này sang phòng khác tạm giam, đồng thời phải chu cấp đầy đủ thức ăn nước uống.

Dương Chỉnh dạ một tiếng, không có ý kiến thêm Hoàng thượng lại nói với Kỳ Ngọc :

- Hoàng đệ có ý kiến gì không?

Kỳ Ngọc chắp tay :

- Em vì chuyện này mà đến, bây giờ mọi việc cũng được sắp xếp rồi nên đâu dám có ý kiến gì thêm.

Hoàng thượng gật đầu :

- Tốt, vậy chúng ta hồi cung thôi.

Nói xong cả hai quay người bước đi.

Dương Chỉnh vội hô to :

- Cung thỉnh Hoàng thượng và Vương gia hồi cung.

Chờ cho Hoàng thượng và Kỳ Ngọc đi rồi, Tiểu Tà mới lấy trong mình ra một hoàn thuốc, nói :

- Dương công công, ta có viên thần dược hồi xuân này muốn tặng ông, ông thấy thế nào?

Dương Chỉnh cầm lấy, cau mày :

- Có thật không?

Tiểu Tà cười nói :

- Thật ra thì ta làm bấy nhiêu chuyện cũng chỉ muốn gặp ông để tặng thuốc mà thôi, vì có người nhờ ta như vậy.

Dương Chỉnh tròn mắt :

- Kẻ nào nhờ ngươi.

Tiểu Tà cười :

- Người đó không xưng danh tính, chỉ nói rằng đã từng được ông ban ơn, xem ra ông quả là người tốt, ban ơn cho nhiều người lắm.

Dương Chỉnh nở mũi, không còn nghi ngờ nữa, hỏi :

- Thuốc này dùng thế nào?

Tiểu Tà cười :

- Trước tiên là ngài phải ngâm mình nước nóng hai ngày hai đêm liền, trong lúc đó thì tôi sẽ viết ra toa thuốc để thuộc hạ của ngài tìm về, sắc lấy dùng chung với thần dược.

Nói xong hắn đọc vanh vách một loạt tên thuốc ra, vì chỉ là gạt Dương Chỉnh nên có những tên thuốc vô cùng kỳ lạ, đảm bảo trên đời không bao giờ có.

Dương Chỉnh lấy giấy bút ghi lại hết, cũng không để ý những vị thuốc lạ, sau khi ghi xong thì nói :

- Những ngày sắp tới ngươi cứ ngoan ngoãn nằm trong này, đừng có phá phách, rồi ta sẽ tìm cách đưa ngươi ra.

Tiểu Tà cười thầm trong bụng nhưng vẫn vâng dạ luôn mồm. Dương Chỉnh không nói gì nữa, xoay người bước ra.

Trước khi ra ngoài ngục, lão còn căn dặn bọn ngục tốt :

- Hoàng thượng đã ra lệnh phải chuyển nhà lao và cơm nước đầy đủ, các ngươi không được chậm trễ đó.

Thế là Tiểu Tà được nằm trong một lao phòng sạch sẽ, ăn uống yên tịnh nghỉ ngơi, không kiếm chuyện gây rối nữa.