Tục Tiểu Tà Thần

Chương 23: Thám hiểm Phi Long bảo




Cách xa ngoại thành có một vùng rừng rậm, cây cối xanh tươi, lốm đốm có những ngọn cờ xanh đỏ phất phới.

Đó là cờ hiệu của Phi Long bảo, hình như ám hiệu cấm người ngoài xâm nhập vào căn cứ này.

Người của Phi Long bảo canh phòng nơi đây rất đông, chẳng khác nào đang bày binh bố trận để đón giặc.

Tiểu Tà và đồng bọn vừa đến gần thì một tên cảnh vệ mặc áo đỏ nói :

- Xin lỗi! Phi Long bảo đang diễn tập địa hình, xin quý vị thông cảm tìm đường khác mà đi.

Khưu Song Ngư chắp tay :

- Lão phu là Bắc Kinh phân thọ chủ của Cái bang, cũng vì chuyện này mà đến đây. Xin thông báo với Đường chủ Phi Long bảo!

Tên cảnh vệ nhăn mặt :

- Hãy chờ một lát!

Tiểu Tà cười :

-Bọn này trông rất kiêu ngạo!

Khưu Song Ngư cười nhạt :

- Bọn chúng thái độ lúc nào chẳng như thế. Bọn ta có chút ít nể nang bọn chúng là chánh phái, nên chưa lật bộ mặt trái của chúng ta mà thôi.

Qua một hồi lâu, tên cảnh vệ áo đỏ chạy trở ra nói :

- Quân chủ của bổn bảo có lời mời!

Thái độ tên này có hơi thất lễ, làm cho Tiểu Tà tức giận.

Khưu Song Ngư nói :

- Mặc kệ chúng nó! Mục đích chúng ta đến đây không phải là để thù tạo mà chỉ để xem mấy cái xác chết, đâu cần tranh chấp.

Hồng quần chủ Phi Long bảo trên ngực trái có thêu hình con rồng năm móng, gương mặt không xấu lắm, nhưng thái độ lạnh lùng thật khó ưa.

Hắn đang chờ Khưu Song Ngư và Tiểu Tà tai lưng núi.

Khưu Song Ngư chắp tay :

- Hồng quần chủ! Đã lâu không gặp!

Hồng quần chủ chắp tay trả lễ nói :

- Khưu Thọ chủ từ xa đến đây mục đích muốn biết rõ sự việc sao?

Khưu Song Ngư gật đầu :

- Độc Sa chưởng là môn công phu tuyệt học của Tây Vực, hiện đang bí mật hoành hành khắp nơi. Lão phu muốn tìm hiểu để chuẩn bị đối phó. Không biết Hồng quần chủ có nể mặt chúng tôi hay không?

Hồng quần chủ trợn mắt nhìn Tiểu Tà có vẻ khinh bỉ hỏi :

- Nếu mục đích như vậy Khưu Thọ chủ dẫn theo tên tiểu tử này làm gì?

Thực ra Hồng quần chủ Phi Long bảo chưa biết Tiểu Tà, mà Tiểu Tà cũng chẳng thèm chào hỏi hắn, khiến cho Hồng quần chủ Phi Long bảo có vẻ mất mặt.

Tiểu Tà nhìn ngay Hồng quần chủ nói :

- Nói chuyện thì cứ nói chuyện, còn để ý đến ta làm cái gì? Ta xem một vài cái xác chết có thiệt hại gì đến ai đâu?

Câu nói bất kính của Tiểu Tà, làm cho hai tên hán tử thuộc hạ của Phi Long bảo nổi giận bước tới nói :

- Tiểu tử! Dám to gan vô lễ?

Tức thì!

Bốp! Bốp!

Tiểu Tà đã nhanh tay tát vào mặt hai hán tử thuộc hạ hai tát đích đáng và nói :

- Người khác thì sợ Phi Long bảo còn ta thì không sợ những kẻ hồ đồ. Chớ lấy uy thế hiếp người!

Hồng quần chủ trợn to đôi mắt lên nói :

- Tiểu tử dám hỗn láo! Bổn quần chủ không cho người một bài học thì còn gì uy danh của Phi Long bảo? Nhưng ta thấy người còn nhỏ tuổi, không nỡ ra tay. Ta cho người đánh trước ba chưởng để thiên hạ không cho ta là ỷ lớn hiếp nhỏ trẻ con.

Tiểu Tà nhìn thẳng vào mặt Hồng quần chủ nói :

- Thật vậy sao! Ông muốn nhường tôi đánh trước ba chưởng?

Hồng quần chủ nói :

- Bổn quần chủ lời nói ra nặng như núi, không thể đổi dời.

Tiểu Tà cười :

- Nếu tôi đánh hết ba chưởng mà ông ra tay thì sao?

Hồng quần chủ cười nhạt :

- Ngươi chưa đánh đủ ba chưởng ta tuyệt đối không hạ thủ!

Tiểu Tà hỏi :

-Được! Tôi tạm thời tin ông!

Nói xong, Tiểu Tà lại khom xuống xem ba xác chết!

Hồng quần chủ thấy vậy tức giận hỏi :

- Ngươi tại sao lai không ra tay đi?

Tiểu Tà xua tay :

- Tôi không có ở không.

Hồng quần chủ tức giận hét to :

- Ngươi!

Vừa hét tay đã cử chưởng lên, muốn chặt tới.

Tiểu Tà như bị oan ức, đứng dậy nói :

- Không đánh ông nhất định không được sao? Tại sao ông phải ép tôi ra tay?

Không lẽ ông thiếu người thọ giáo?

Hồng quần chủ Phi Long bảo tên Tôn Nô xưa nay nổi tiếng là nóng nảy gặp phải Tiểu Tà chơi xỏ nén giận không nổi, càng nóng nảy thêm nói :

- Không sai! Ta thiếu người đánh!

Tôn Nô chỉ vì đã lỡ cưỡi lưng cọp nên phải duy trì vị thế này thôi!

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});

Tiểu Thanh lắng tai nghe một lúc nói :

- Em có nghe thấy gì nữa đâu?

- Không nghe thấy hắn gọi nữa tức là hắn sắp đến đây, không thì hắn cứ đứng ở bờ hồ kêu réo mãi không thôi đâu.

Tiểu Thanh nói :

- A Tam không hiểu tại sao lại biết anh ở đây mà tìm đến nhỉ?

Tiểu Tà nói :

- Nhất định A Tam đã gặp Lạc Khả Dinh. Hắn đuổi theo Lạc Khả Dinh để hỏi thăm tung tích của ta trên chiếc du thuyền này.

Tiểu Tà vừa dứt tiếng đã nghe giọng nói rất gần từ ngoài thuyền vọng vào :

- Ha ha! Tiểu Tà bang chu! Anh trốn giỏi cỡ nào em cũng nhất định tìm ra mà.

Tiểu Thanh nói nhỏ :

- Hắn đến rồi sao! Chúng mình đi!

Tiểu Thanh có ý đùa với A Tam nhưng Tiểu Tà thì lại bước ra trước mui thuyền xem thử ông lão đã tỉnh dậy chưa, để nhờ ông lão chèo thuyền ra xa bờ.

Tiểu Tà gọi :

- Bác Khang!

Ông lão phản ứng rất tự nhiên, giật mình nói :

- Có lão nô!

Đôi mắt già nua nhìn Tiểu Tà với thái độ cung kính, ông lão mỉm cười :

- Tiểu thiếu gia! Ngài kêu tôi!

Tiểu Tà nói :

- Chúng ta mau chèo thuyền đi nơi khác, để tránh tên phá đám!

Tiếng nói chưa dứt thì một giọng cười đã vang lên :

- A Tam đến rồi! Tiểu Tà bang chủ còn trốn được nữa sao?

Tiểu Thanh chạy đến gần hỏi :

- Người này phải là A Tam không?

A Tam nhìn thấy Tiểu Thanh đẹp như tiên nga cảm thấy như gặp phải ma đạo thu hút vội la lên :

- Oa! Tại sao thiên hạ lại có người đẹp như vậy?

Tiểu Tà nháy mắt :

- A Tam! Ngươi đừng quên người là hòa thượng, không được nhìn mỹ nhân nghe!

A Tam chắc lưỡi :

- Lúc trước tôi đã nghe nói Hàn châu đệ nhất tài nữ, sắc đẹp như tiên, nhưng tôi không tin, bây giơ thì đã thấy tận mắt rồi! Quả không sai! Nếu so với Tiểu Linh thì phải làm sao đây?

Tiểu Tà đắc ý :

- Tiểu Linh là quả bồ đào, Tiểu Thanh là quả anh đào. Một trái chua một trái ngọt, khó so bì.

A Tam hỏi :

- Tiểu Tà bang chủ thích chua hay ngọt?

Tiểu Tà đắc ý nói :

- Đó là bí mật riêng của Tiểu Tà này!

A Tam suy đoán :

- Chắc anh thích ngọt! Đàn ông thì thích ngọt mà!

Tiểu Tà ậm ừ :

- Cũng có thể!

A Tam không hiểu tâm tư Tiểu Tà nên tiếp :

- Đúng! Đúng! Em cũng có cảm giác như vậy. Có lẽ thế nhân kiệt sắc là anh đào, chỉ thoáng qua đã thấy tấm lòng ngọt rồi, nếu cắn vào một miếng thì...

Tiểu Thanh thấy vậy cười :

- Hai người đừng đùa nữa, hãy nghỉ ngơi đi! Em đi làm chút ít thức ăn để hai người nhập tiệc.

Không đợi Tiểu Tà đồng ý, Tiểu Thanh đã thâu dọn chén đũa, lui vào phòng bếp.

Chẳng bao lâu Tiểu Thanh đã mang lên một mâm thức ăn, A Tam và Tiểu Tà cùng ngồi lại thưởng thức tài nghệ của một ca nhi nơi Tây hồ.

A Tam hỏi :

- Tiểu Tà bang chủ! Vì sao anh bỏ quán ra đi mà không lời từ biệt?

Tiểu Tà uống một cốc rượu nói :

- Ta muốn hỏi em vì sao biết ta ở đây mà đi tìm?

A Tam khoe khoang :

- Chuyện này quá dễ dàng. Siêu vương gia về phủ trông rất thảm thương, kế đó Khưu Song Ngư lại gửi thư đến quán nói là anh đi Giang Nam. Em phụng mạng đi bắt anh đem về cho Tiểu Linh.

Tiểu Tà mắng :

- Khưu Song Ngư thật là không giữ uy tín, đã hứa với ta mà lai không giữ lời.

A Tam kiêu hãnh :

- Em thì rất trung thành, không giống A Tứ suốt ngày chỉ biết ngồi một chỗ để thu tiền thiên hạ.

Tiểu Tà xua tay :

- Thôi, thôi. Đừng nói chuyện xàm. Coi chừng ta trị người đó!

A Tam la lên :

- Lệnh đi bắt anh là của Tiểu Linh, sao lại khiển trách em?

Tiểu Thanh nghe rõ câu chuyện, lo lắng hỏi :

- Hai anh có phải muốn đi không?

Tiểu Tà trấn an :

- Chúng ta có việc phải làm gấp. Có thể mười ngày nửa tháng nữa mới rảnh.

Tiểu Thanh hơi an tâm nói :

- Hy vọng lần này các anh không để em phải chờ lâu.

Tiểu Tà nói :

- Em đừng giống như Tiểu Linh! Đàn bà con gái cứ lảm nhảm nhiều không tốt, việc này cấp thiết anh không đi không được.

Tiểu Tà hướng về A Tam tiếp :

- Theo ta suy nghĩ, chúng ta nên đi do thám phân tọa huỳnh kỳ của Phi Long bảo một lần xem sao.

A Tam cúi đầu :

- Tuân lệnh!