Tục Tiểu Tà Thần

Chương 39: Trận đại chiến kinh hồn




Vĩ Diệt Huyền cười ranh mãnh :

- Các ngươi tưởng rằng đã thắng rồi sao?

Chu Lăng nói :

- Chúng ta chờ mãi cái ngày hôm nay, nếu không nắm chắc phần thắng thì đời nào lại đến đây.

Vĩ Diệt Huyền cười :

- Cũng được, hy vọng các ngươi không tính sai. Hôm nay ta phải thử vài chiêu, đã lâu rồi chưa dùng lại Liệt Hỏa kiếm.

Lão phất tay một cái, lập tức có mấy tên thuộc hạ khệ nệ khiêng đến một cái thùng lớn. Theo sau là một đại hán người Trung Nguyên, người này lúc nãy uống rượu với Tôn Nô, trên tay có ôm một thanh trường kiếm màu đỏ, vỏ kiếm có khảm châu báu lấp lánh. Trao thanh trường kiếm cho Vĩ Diệt Huyền, đại hán nói :

- Bảo chủ, kiếm của ngài!

Vĩ Diệt Huyền gật đầu, tiếp lấy thanh kiếm, hỏi :

- Thùng này còn nguyên chứ?

- An toàn vô sự.

Chiếc thùng vừa được khiêng ra thì quần hùng đều tưởng là thùng chứa vũ khí nên ai nấy lập tức rút vũ khí cầm tay, chuẩn bị chiến đấu.

Vĩ Diệt Huyền thấy mọi người khẩn trương như vậy thì cười nói :

- Các ngươi yên tâm, ta nhất định không để cho các ngươi thất vọng.

Lão lại phất tay, bọn thủ hạ lập tức khai thùng, từ từ mở nắp ra.

Âu Dương Bát Không hét to :

- Tất cả hãy mau ra tay!

Các vị Chưởng môn đều tung mình phóng tới, chưởng phong như vũ bão, binh khí loang loáng tủa ra một vùng.

Vĩ Diệt Huyền một tay mở thùng, một tay rút kiếm. Một vùng nhiệt hỏa phát ra, rõ ràng là Liệt Hỏa kiếm, một thanh kiếm đã từng nổi danh trong võ lâm.

Tiếp đến có một giọng cười như sấm dậy phát ra từ trong chiếc thùng, rồi một người mặc áo xanh, tóc bạc rối bù nhảy ra.

Có nhiều tiếng kêu vang lên :

- Võ Si!

- Võ Si! Hắn chưa chết ư?

Quần hùng thấy Võ Si, một nhân vật võ công quán thế, thiên hạ đệ nhất thì lập tức mất tự chủ, thối lui không ngừng.

Nhưng rõ ràng Võ Si đã chết dưới phi đao của Tiểu Tà rồi, tại sao bây giờ lại sống lại ở đây?

Võ Si hét to :

- Dương Tiểu Tà, ngươi hãy ra đây giao đấu với ta.

Vĩ Diệt Huyền nói :

- Sư phụ, bọn chúng đều là đồng bọn của Dương Tiểu Tà, giết sạch bọn chúng thì Dương Tiểu Tà phải ra mặt thôi.

Võ Si chỉ Âu Dương Bát Không nói :

- Các ngươi đều là đồng bọn của Dương Tiểu Tà, ta giết các ngươi trước.

Lão vừa nói dứt lời thì đã liên tục phát chưởng, chỉ nghe mấy tiếng “bùng”, “bùng” vang lên, Ngọc Thiên Thái Sơn và Quân Sơn Thái Thục Vô Hồi đã bị trúng chưởng của lão, miệng ứa máu tươi, ngã ngồi ra đất.

Âu Dương Bát Không thấy tình hình bất lợi liền la lớn :

- Tập trung lại, lập tức hướng sang phải rút lui.

Vĩ Diệt Huyền cười ha hả, nói :

- Mau bao vây bọn chúng, không cho một tên nào chạy thoát.

Hắn cũng biết là quần hùng có thể đột kích Phi Long bảo để trả đũa nên lập tức ra lệnh cho bọn Hắc Y sát thủ bao vậy thật chặt, tiêu diệt toàn bộ Chưởng môn các phái võ lâm Trung Nguyên.

Tiểu Linh cũng nhào vào vòng chiến, cố gắng liều mạng cầm cự với Võ Si để mọi người rút lui. Nhưng võ công nàng thấp hơn Võ Si một trời một vực nên chỉ trong vòng chưa tới mười chiêu thì đã mang mấy vết thương, máu chảy ướt y phục.

Bỗng có tiếng la hoan hỉ vang lên :

- Tiểu Tà đã đến rồi.

Tiếng la vừa vang lên thì ai nấy đều giật mình, khựng lại quay nhìn.

Nhưng chẳng thấy Tiểu Tà đâu cả, chỉ nghe Chu Lăng hô lớn :

- Tất cả hãy mau mau chạy thoát.

Mọi người lúc đó mới biết là ngụy kế đánh lạc hướng của Chu Lăng, đang định rút chạy thì bỗng có âm thanh “U... u” rất cao và rõ ràng phát tới.

Tiểu Linh như bắt được vàng, mừng rỡ kêu lên :

- Là Tiểu Tà, Tiểu Tà đã về tới rồi.

Chu Lăng ngơ ngác :

- Linh nhi! Tiểu Tà thực sao?

Tiểu Linh nói :

- Không sai đâu, tín hiệu đó là của Bang chủ bang Thông Thực đó.

Quần hùng như được tiếp thêm sức mạnh, không ai còn ý định rút chạy nữa, tất cả đều phấn khởi quay lại giao đấu với bọn Hắc Y sát thủ.

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
Trong mười mấy ngày này, Tiểu Tà vẫn hôn mê, tiếp tục trị thương.

Nhờ có Âu Dương Bát Không nội lực thâm hậu, cùng với Tiểu Linh tận tình chăm sóc thì nội thương của Tiểu Tà đã gần như bình phục hoàn toàn, chỉ còn sợi dây trên lưng là không lấy ra được mà thôi.

Một buổi sáng, mặt trời đã lên cao, mọi người bỗng thấy Chu Lăng dẫn Lý Quyền từ ngoài cửa bước vào.

Mọi người mừng rỡ reo ầm lên :

- Cứu tinh đã đến rồi.

Lý Quyền là một tiền bối võ lâm với môn công phu đặc biệt Xúc Cốt Công, lão chắp tay cười nói :

- Âu Dương tiên sinh xin tha lỗi tại hạ tới trễ.

Âu Dương Bát Không đáp lễ :

- Lý tam gia, chỉ vì tiểu đồ bị dây Thất Thiên thằng kiềm chế nên mới nhờ Lý tam gia dùng công phu Xúc Cốt Công hóa giải, may ra thành công.

Lý Quyền sáng mắt, nhìn sợi dây đỏ trên lưng Tiểu Tà nói :

- Nó chính là Thất Thiên thằng sao? Tại hạ cả đời chỉ mong tìm được nó để thử xem có giải tỏa được không mà vẫn chưa tìm được.

Âu Dương Bát Không lo lắng nói :

- Lý tam gia có nắm chắc kết quả không?

Lý Quyền có hơi suy nghĩ :

- Để tại hạ thử xem.

Âu Dương Bát Không thở dài, giải huyệt mê cho Tiểu Tà.

Tiểu Tà vừa tỉnh dậy đã la lên :

- Lão đầu à, lần này tôi mất mạng rồi, ông vẫn chưa tìm cách giải thoát cho tôi sao?

Âu Dương Bát Không nói :

- Ta đã mời Lý tam gia tới đây, hy vọng có thể giúp con.

Lý Quyền cười nói :

- Sợi dây còn một đoạn lòng thòng, để ta thử xem Xúc Cốt Công có kết quả không đã, nếu được thì ta sẽ dạy cho ngươi.

Lão cầm đầu sợi dây tròng vào đầu ngón tay trỏ, thắt gút lại, dùng sức xiết cứng.

Tiểu Tà hỏi :

- Có cảm giác gì không?

Lý Quyền nói :

- Có, dây đã thắt lại, hơi nóng và đau.

Lão lập tức thi triển công phu, ngón tay càng lúc càng thu nhỏ lại, nhưng sợi dây đó cũng theo đó mà rút vào, thắt chặt, không có cách nào tuột ra được.

Lý Quyền thở dài, buồn bã nói :

- Ta thất bại rồi.

Lão vung đao chặt đứt đốt ngón tay trỏ, mặt mày ủ rũ vô cùng.

Âu Dương Bát Không áy náy :

- Lý tam gia, để ngài bị thương, lão phu thật vô cùng áy náy.

Lý Quyền gượng cười :

- Không có gì đâu, tại hạ cả đời chỉ muốn được thử sức với nó. Hôm nay đã mãn nguyện thì một chút đau khổ có nhằm gì?

Tiểu Linh hỏi :

- Lý tiền bối có cách nào khác không?

Lý Quyền thở dài :

- Năng lực siết chặt của sợi dây này là không thể lường được, xem ra chỉ còn cách tự phế bỏ thân xác như lão phu thì mới thoát được nó.

Tiểu Linh nghe nói thì mặt tái mét, nhìn Tiểu Tà khóc lớn :

- Làm sao bây giờ?

Tiểu Tà cười đau khổ :

- Trừ ra gặp được thần mưa thần gió đã giải cứu công chúa ngày xưa.

Tiểu Linh khóc :

- Đó là chuyện thần thoại mà.

Tiểu Tà như sực nhớ đến chuyện gì, trố mắt nhìn Tiểu Linh nói :

- Ta là thần Đa Đảo, tại sao không tự mình làm mưa làm gió được cơ chứ?

Tiểu Linh gạt nước mắt nói :

- Phía Bắc có hòn núi đọng đầy tuyết.

Tiểu Tà sáng rực đôi mắt nói :

- Chúng ta sẽ đến đó thay trời làm mưa làm gió.

Âu Dương Bát Không không an tâm :

- Con cử động nhiều thì sợi dây càng xiết chặt đó.

Tiểu Tà cười :

- Thì các người khiêng tôi đi.

- Con thật sự muốn đi sao?

Tiểu Tà háy mắt :

- Tôi đã có cách.

Mọi người thở dài, lập tức chuẩn bị ra đi.