Yêu Quái Nhỏ

Chương 10



Tang Du lập tức trợn tròn mắt, sau khi tiêu hóa hết dòng tin nhắn, mười ngón tay lại như múa: “Chẳng lẽ anh dựa vào mấy miếng bánh đó để duy trì suốt mười ngày?!”

Lần này thời gian trả lời lại lâu hơn lần trước, nửa phút sau mới có tin nhắn, ba chữ vô cùng đơn giản gọn gàng, không mang bất kì giấu giếm lại khiến Tang Du cảm nhận sâu sắc sự khó chịu tích tụ trong lòng anh.

“Sáu ngày thôi.”

Cho nên, một đĩa bánh bột mì hấp đó, tính ra nhiều lắm cũng chỉ sáu bảy cái, mỗi ngày anh ăn một cái, còn lại bốn ngày chịu đói sao?!

Đừng gạt người chứ!

Tang Du đờ đẫn, miễn cưỡng chấp nhận sự thật, vốn đang định hỏi anh, nhưng đột nhiên anh lại gửi tin nhắn trước ——

“Tôi không còn sức để đánh chữ nữa.”

Một câu như vậy, lại khiến trong đầu Tang Du tưởng tưởng hình bóng anh cúi thấp đầu, sắc mặt yếu ớt trắng nhợt, còn có sống lưng cố giữ cho thẳng tắp.

Nhìn rất ổn, nhưng cũng vô cùng yếu ớt.

Cô biết, anh nói thật.

Tang Du nắm chặt điện thoại, không có cách nào hít thở, xóa sạch những chữ cái vừa viết ra, lại hỏi tiếp: “Tiên sinh, trước đây anh tìm tôi, thật sự chỉ muốn tiêm dinh dưỡng thôi sao?”

Hồi lâu anh mới nhắn lại: “… Không phải.”

Trong lòng Tang Du hơi mềm mại: “Anh đói không?”

Lần này khoảng chừng mất hai phút.

Tin nhắn hiện lên trên màn hình, chỉ có một chữ lẻ loi —— “Có.”

Tang Du không biết nên có cảm xúc gì với anh.

Một người đàn ông ôn nhu dịu dàng, sạch sẽ kiên cường lại vô cùng xuất sắc, có bệnh trong người và cũng không thể biểu đạt ý của mình, chịu đói rất lâu nhưng vẫn chỉ muốn ăn cơm của cô.

Nhưng cũng lại cố chấp, tùy tiện bỏ ra mấy triệu đập lên người cô.

Tâm trạng Tang Du rất phức tạp, sức hấp dẫn của Lam Khâm là không thể nghi ngờ, cô cũng có hảo cảm, thương hại thì chưa nói làm gì… cũng không đến nỗi né tránh.

Anh chính là một sự mâu thuẫn to lớn.

Tang Du gãi đầu gãi tai, nhét điện thoại vào túi xách, ngồi dậy rồi tự phấn chấn tinh thần, đi giày trắng bước ra khỏi cửa.

Kệ đi, xoắn xuýt mãi cũng chẳng ích gì, dù sao cô vẫn phải nhận nhiệm vụ đi tiêm, nếu đã đến cửa thì cứ chờ gặp anh đã rồi nói sau.

Nhưng trước đó cô phải tính xem nên ăn gì, đứng khiến anh đói đến mức hôn mê.

Tang Du suy nghĩ một lúc, lúc đi ngang qua một cửa hàng hoa quả lớn, cô dừng xe cừu nhỏ, đi vào tinh thiêu tế tuyển [1], mua hai củ cà rốt trông rất ngon.

[1] Nguyên văn convert như vậy đó, mình tra thì là tên một bài hát, ai biết giúp mình nha ><

Từ ngon rất giống Lam Khâm.

Một lần nữa cô lại đứng trước cửa nhà tầng mười sáu, chú Trần vẫn nhiệt tình như vậy, đặt đôi dép màu xanh da trời hình cá nhỏ ở cạnh chân cô, thấy trong tay cô trừ túi xách và hộp thuốc ra cũng chẳng còn gì khác, có chút mất mát.

“Tiên sinh đang ở trên tầng ạ?” Tang Du vừa đổi dép vừa hỏi: “Tình trạng sức khỏe thế nào?”

Chú Trần nhăn mặt, dùng hai từ để hình dung: “Vẫn vậy.”

Đôi mắt phải dùng thuốc suốt mười ngày, vất vả lắm mới hồi phục lại bình thường, vì hôm nay Tang Du ghé đến mà anh lại đeo kính vào.

Cộng thêm tinh thần sa sút, bốn ngày chịu đói, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.

“Tang tiểu thư, tình trạng của ngài ấy cô cũng biết, hôm nay cô thật sự đến chỉ để tiêm cho ngài ấy thôi sao?” Chú Trần không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh là một người tốt, mong cô có thể đồng tình mà cứu mạng…”

Tang Du không trả lời thẳng, mà lại hỏi: “Đồ dùng nhà bếp đầy đủ hết chứ ạ?”

Chú Trần ngây ngốc: “Khá đủ.”

“Thật ra thì cũng không cần quá đủ,” Cô nghĩ nghĩ một chút: “Có nồi với có cái rây, còn có bột mỳ hoặc bột gạo là được.”

Lần này chú Trần đã kịp phản ứng lại lời cô, nửa ngày mới nói nên lời, kích động đến mức vành mắt đỏ lên: “A, có! Tất cả đều có!”

Tang Du vừa định lấy cà rốt ra, nhạy cảm nghe được động tĩnh.

Cô ngẩng đầu, vẫn là bóng dáng cao gầy quen thuộc xuất hiện trên cầu thang, so với lần gặp trước thì gầy hơn.

Trời nóng nực vô cùng, nhưng anh lại mặc áo len mỏng màu xám nhạt, cùng với quần thể thao đen rộng thùng thình, càng lộ ra làn da trắng bệch như tờ giấy, tay anh nắm lan can, lẳng lặng nhìn cô.

Không đối mặt quá ba giây, anh đã vội dời mắt, môi hơi mím lại, ngón tay càng nắm chặt thêm.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất để điều chỉnh tâm trạng, lại đối mặt với cô lần nữa, nụ cười bình tĩnh yếu ớt.

Trong ngực Tang Du như được nhét thêm bông mềm, bởi vì đường cong trên môi anh lại khiến cô cảm thấy chua xót hơn bao giờ hết.

Cô tiếp tục lấy cà rốt ra, rồi giơ lên quơ quơ trước mặt anh: “Tiên sinh, anh muốn ăn không?”

Lam Khâm nhìn một lúc lâu, chắc chắn không nhầm, thật sự là cà rốt.

Anh cũng không phải thỏ.

Sinh ra đã gặp củ cà rốt, nhất định sẽ nôn.

Tang Du đè xuống gợn sóng trong lòng, rất khí phách gõ hai củ vào với nhau, nâng giọng: “Anh đừng vội, cứ bình tĩnh, ngồi chờ một lúc, tôi sẽ làm cháo cà rốt cho anh.”

Dạ dày của Lam Khâm phản xạ nhanh hơn cả ý thức của anh, nghe thấy Tang Du nấu ăn đã lập tức bắt đầu trông đợi mà ra sức co rút, anh nén lại, mi tâm hơi nhíu.

Tang Du tưởng anh không thích lắm, nghiêng đầu: “Xin nhờ, anh đừng làm biểu cảm đấy chứ —— với tình huống bây giờ của anh, cho dù có bổ sung thức ăn sau khi đoạn thực, cũng chỉ ăn được trái cây nghiền hoặc nước cải trắng, tôi làm cháo đã là ưu đãi lắm rồi được không.”

Lam Khâm không cầm điện thoại, khô miệng khô lưỡi, giải thích không được, bước chân vô lực đi xuống bốn năm bậc thang.

Từ đuôi mắt cô nhìn thấy phản ứng của anh, nhẹ giọng cười: “Tôi đoán một chút, có phải anh lại định nói lần trước ăn mấy món tôi nấu, gia vị dầu ăn các thứ không thiếu, nên ăn ngon, muốn nữa phải không?”

Anh đối diện với cô gái nhỏ hoạt bát giảo hoạt, như bị đầu độc mà gật đầu theo cô.

Quả thật cũng có chút… suy nghĩ này.

Vậy mà cô bỗng thu nụ cười lại, nghiêm túc hất cằm: “Lúc đó tôi không biết bệnh tình của anh, bây giờ thì đừng có mơ, cháo và tiêm, anh chọn một cái.”

Chú Trần đứng bên cạnh thấy mà sững sờ, tiên sinh chưa từng có lúc sinh động như vậy, Tang tiểu thư cũng thế, nói chuyện với tiên sinh mà không cần dùng giấy bút viết chữ?

Tang Du sợ nhìn Lam Khâm lâu, sẽ bại lộ trong lòng cô sinh “chua” với mấy thứ đồ ăn kia, quay qua hỏi chú Trần: “Phòng bếp ở đâu vậy ạ?”

Chú Trần “à à” hai tiếng, vỗ ót một cái: “Tôi dẫn cô đi.”

Tang Du không để ý tới người đàn ông trên cầu thang, đeo tạp dề vào, đưa mắt nhìn tổng thể nhà bếp, hài lòng gật đầu: “Chú cứ nghỉ đi, cháu sẽ xong ngay thôi.”

Chú Trần thử tranh thủ giúp thiếu gia: “Có thể không ăn cháo được không? Nấu món nào khác cũng được?”

Tang Du kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ anh ấy chỉ thích hợp ăn những đồ dễ tiêu hóa.”

“Tang tiểu thư, chẳng giấu gì cô, từ khi cô dừng làm bánh, tôi với dì Hà vẫn luôn nấu cháo cho ngài ấy,” Chú Trần thở dài: “Những cái khác nuốt không trôi, nhưng cháo vẫn ổn, chỉ là cũng có lúc nôn ra, chắc chắn có bóng ma rất sâu đậm.”

Động tác rửa cà rốt của Tang Du dừng lại, xoắn xuýt trong chốc lát: “… Cháu hiểu rồi.”

Thì ra Lam Khâm ghét cháo đến vậy.

Nếu đối chiếu với giải thích của anh, đổi thành chính tay cô làm, liệu anh thật sự có thể ăn được?

Cháo là sự lựa chọn tốt nhất của cô dựa vào tình trạng bệnh, bây giờ trùng hợp lại thành một cuộc thí nghiệm.

Hai mươi phút sau, Lam Khâm đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn bỗng ngửi thấy một chút hương thơm ngọt ngào.

Anh đè xuống dạ dày cồn cào, cố gắng không để lộ dáng vẻ chật vật của bản thân, ánh mắt cũng rất thành thật, đau nhức cũng phải nhìn chằm chằm cửa phòng bếp, chốc lát không thả lỏng được.

Cho đến khi một đôi dép xanh bước ra.

Anh vội vàng rũ mắt.

Nhưng thính giác lại vô cùng nhạy cảm, đếm từng tiết tấu bước chân của cô, xoạt xoạt xoạt, mười sáu bước, sau đó đến cạnh anh.

Một chén sứ trắng xuất hiện trước mặt.

Cháo trong bát vẫn còn bốc hơi nóng, màu vàng nhẵn, cái thìa cho vào bát dần dần chìm xuống, tạo thành một cái hố nhỏ, rồi nhanh chóng lại trơn nhẵn.

Tang Du kéo ghế ra ngồi xuống, nhấc thìa lên đưa cho anh: “Anh nếm thử đi.”

Chú Trần lo lắng đến đổ mồ hôi.

Lam Khâm nghe lời múc một thìa, thổi nhẹ mấy giây, rồi quả quyết nuốt xuống.

Tầm mắt của Tang Du từ môi của anh, lại chuyển xuống hầu kết dưới cổ họng, lần đầu chú ý tới vết sẹo nhàn nhạt trên cần cổ thon dài, đó là minh chứng cho việc phẫu thuật.

Cô định hỏi khẩu vị của anh thế nào, mà Lam Khâm đã múc thìa thứ hai.

Tiếp sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh.

Chưa tới năm phút, bát đã thấy đáy.

Cũng không biết anh ăn quá nhanh hay dạ dày được thư giãn, gò má tái nhợt nay lại hiện lên một tầng ửng đỏ, đưa mắt nhìn cô, sau đó đẩy bát sạch bong về phía cô, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn ăn sạch thức ăn, lại có chút kiêu ngạo vì sức ăn của mình.

Tang Du hỏi: “Muốn nôn không?”

Lam Khâm lắc đầu.

“Có thấy không thoải mái không?”

Anh vẫn lắc đầu, trên gương mặt không giấu được nét vui vẻ.

Tang Du nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, hơi cắn răng, nhíu mi nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, tôi muốn nói xin lỗi anh.”

Cô rũ mi xuống, dùng sức miết dọc theo vành bát, khó khăn thừa nhận: “Thật ra đối với tôi chén cháo này… là một thí nghiệm.”

Mỗi một quy trình tự tay thao tác, làm ra đồ ăn anh ghét nhất, sau đó phán đoán xem lời anh nói có bao nhiêu là thật.

Anh ăn ngon lành.

Nhưng nếu như… nôn thì sao?

Để một bệnh nhân tràn ngập mong đợi với món ăn mà lại bị ói, cô sẽ thấy tệ lắm.

Trong lòng Tang Du tràn đầy cảm giác tội lỗi, một cánh tay gầy gò trắng trẻo vươn ra, đầu ngón tay còn cầm mẩu giấy.

Cô nhận lấy, thấy trên đó viết: “Tôi biết. Lúc chú Trần nói chuyện cùng cô, tôi có nghe.”

Tang Du giật mình ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt Lam Khâm đầy ôn hòa, lại chuyền một tờ giấy, từng chữ từng chữ viết rất lưu loát: “Thí nghiệm như vậy, cô có thể làm tiếp, bất kỳ phương thức nào cô có thể nghĩ tới.”

Cho dù tình trạng thân thể của anh có thế nào, tư thế cầm bút đều thanh nhã từ đầu đến cuối, chữ viết tùy tiện trên mặt giấy cũng lộ ra giáo dưỡng tốt và sự quý tộc từ trong xương.

Nhân lúc cô không nói lời nào, anh lại viết thêm dòng chữ, chỉ có năm chữ đơn giản.

“Chỉ cần cô tin tôi.”

Nỗi lòng của Tang Du bị nói trúng, cổ tay nhỏ hơi run lên.

Tay cầm bút của anh và tay trên giấy của cô, cách nhau rất gần, bởi vì cô vô thức run lên, kéo gần khoảng cách, mềm mại chạm vào nhau.

Xúc cảm hơi lạnh, giống như chạm vào nước đá lành lạnh.

Tang Du vốn định thu hồi lại lập tức, nhưng không ngờ sờ lại thích như vậy, lòng tham nho nhỏ trong lúc nhất thời tăng vùn vụt, cô không tự chủ được, xoa xoa thêm đôi chút… lại vuốt vuốt đôi chút.

Oa ——

Cô hưởng thụ híp mắt một cái.

Đúng là sờ thích thật.