Bà Xã Ngốc Nghếch! Đố Em Chạy Thoát!

Phần 2: Chương 3: Một đêm say đắm [ H ]



Ngay lúc này, Thượng Tử Nam dường như không còn chút ý thức nào. Cơn ɖu͙ƈ vọng từ tận đáy cơ thể anh bỗng chốc trào dâng. Mặc cho người bên dưới anh có vùng vẫy, có gào thét lớn nhường nào.

"Khỉ thật! Yên lặng, sẽ nhanh thôi!"

Thượng Tử Nam đấm mạnh một bên chiếc ghế. Đang tính xé áo cậu con trai kia thì bất chợt mái tóc giả rơi xuống, một mái tóc hồng hào xuôn mượt bỗng buông ra. Cô ta gần như nín hẳn bởi bí mật của bản thân dường như đã bị lộ tẩy.

Bất chợt, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện mở cửa ra. Nhìn thấy cảnh tượng một nam một nữ đè nhau, con sinh vật hoạt động bằng thân dưới này dường như nổi máu dâ*. Vì thấy gương mặt cô gái có vẻ xinh xắn, đang tính bước lại giành con mồi thì Thượng Tử Nam quay mặt lại.

Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng như muốn giết chết hắn. Hắn lo sợ run lẩy bẩy khi thấy anh. Ai chẳng biết Thượng Gia từ khi Thượng Tử Nam kế sản nổi tiếng máu lạnh. Hắn liền cười lấy lệ, mặc cho mồ hôi chảy nhễ nhại rồi đóng cửa.

Thượng Tử Nam đưa ánh nhìn khao khát, thèm thuồng của mình lên người cô, cứ như thể muốn nuốt chửng cô trong phút chốc.

Môi anh nhẹ nhàng áp sát môi cô. Nụ hôn sâu từ ngọt ngào đến nồng cháy. Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc gần với phụ nữ, chưa kể, đây còn là tiếp xúc cơ thể. Ở công ty, đa phần người bên cạnh anh là nam nhân, còn nữ nhân thì cư nhiên họ sẽ né anh ra vì không muốn bản thân gặp thiệt thòi.

Trừ những người muốn làm phượng hoàng, leo lên cành cao thì cố gắng mang đồ hở hang đến quyến rũ anh. Nhưng vừa đến đầu cửa thì đã bị ném ra ngoài. Có những người cố ý phá lệ liền bị anh đánh gãy chân, gãy tay hoặc thậm chí là những việc tàn khốc hơn.

Đừng ai hỏi anh vì sao từ nhỏ đến năm 18 tuổi anh mang khuôn mặt thư sinh, ngoan ngoãn, hiền lành mà bây giờ độc ác như vậy! Bởi, không phải ai đều giữ mình trong vỏ bọc ấy mãi, sẽ đến lúc chiếc vỏ ấy sẽ vỡ nát, bản thân thực sự sẽ bộc ra ngoài.

Đối với riêng bản thân anh, muốn nắm bắt giang sơn thì phải tàn khốc. Tính cách anh không phải tụ dưng thay đổi đột ngột mà do anh chưa đến lúc sống thật với chính mình mà thôi!

Từ nhỏ, anh đã làm quen với việc chân tay nhuốm máu người, tay yếu tay mềm cầm khẩu súng nhắm thẳng vào bia cùng những bài luyện hà khắc. Đã là người thừa kế của Thượng Gia và Đường Gia thì không thể yếu kém. Cha mẹ anh đều là những người máu lạnh, không thể để bề ngoài của họ đánh lừa.

Trở lại thực tại, anh cùng một người không biết là trai hay gái đang chuẩn bị làm tì**. Môi anh phủ môi cô, trao cho cô nụ hôn nóng bỏng. Lưỡi anh không chịu đứng yên bèn đánh đá xung quanh khoang miệng cô. Nó đi vào bên trong như muốn thăm dò.

"Dơ lưỡ* ra"

Cô không muốn hợp tác với anh, dù gì đây cũng là lần đầu của cô. Nhưng khi nghe Thượng Tử Nam nói vậy, cô bèn ngậm đắng ngậm cay hợp tác. Dù gì anh cũng không phải người cô muốn đụng là đụng.

Tay anh lúc này không yên liền s* x**ng khắp cơ thể cô. Chiếc áo của cô bị anh dùng lực xé rách nát ném qua một bên. Làn da trắng nõm cùng mùi hương nhè nhẹ, mang sự hấp dẫn đến lạ của cô khiến anh không tài nào cưỡng lại nỗi.

Môi anh xê dịch dần dần từ trêи môi cô xuống cổ cô, rồi xuống xương quai xanh của cô. Anh đặt lên người cô những dấu hickey nhỏ như thể đánh dấu chủ quyền cô là của anh.

"Aaa...Umm..."

Bỗng dưng anh cắn cô một cái khiến cô không kìm được mình rêи rỉ thành tiếng. Nó như chất kϊƈɦ thích cơ thể anh. Nhưng may mắn thay anh dừng lại được, anh không đi quá đà. Có lẽ hàm lượng xuân dược kia không nhiều, chỉ cần tiếp xúc một xíu với cơ thể người khác là được.

Anh liế* liế* vết cắn trêи cổ cô rồi lại trao cho cô một nụ hôn. Nụ hôn này ngọt ngào, dịu dàng chứ không nồng cháy như ban nãy. Rồi Thượng Tử Nam ôm cô vào lòng rồi thϊế͙p͙ đi trong cơn say.

Một nam một nữ ôm nhau nằm trêи ghế sofa dài? Đây là chuyện xảy ra ở khách sạn sao? Đợi đến khi anh ngủ say hẳn, cô mới đứng dậy. Một tay che những thứ cần che rồi tìm một chiếc áo để thay. Tìm qua tìm lại không thấy cái nào hết.

Bỗng dưng trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ đó chính là lột áo của Thượng Tử Nam. Cô cười gian trá rồi nhẹ nhàng cởi áo anh ra.

"Cảm ơn nhé!"

Nói xong, cô rón rén bước ra khỏi cửa rồi đi mất. Cô lấy điện thoại ra bấm số gọi điện, giọng nói chán chường than vãn với đầu dây bên kia:

"Marco ơi, chị em sắp có chỗ dựa rồi!"

Sau đó, một nữ phục vụ, nói đúng hơn là một cô gái làng chơi xuất hiện, thấy Thượng Tử Nam đang trong dáng vẻ không mặc áo, cô liền chạy vào bên trong soi xét.

Trong đầu cô ta lúc này hiện lên suy nghĩ vừa ngu ngốc vừa dại dột. Cô ta ngụy tạo hiện trường giả, đổ rượu xung quanh rồi đủ rượu lên người mình, xé rách phần áo bên trêи của mình rồi khóc ròng:

"Huhu... Huhuuu..."