Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 211: Em cảm thấy kỹ thuật của anh cũng không tồi?




Bấy giờ nhìn sang, cô mới phát hiện nét mặt anh cũng rất khẩn trương, sống lưng thẳng tắp giờ đã có phần hơi cứng ngắc.


Thang máy từ từ đi lên, “Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.


Sở Chiêu Dương dẫn Cố Niệm ra ngoài, rẽ sang trái, rồi dọc theo số phòng mà tìm đến phòng của anh, quẹt thẻ bước vào.


Lúc Sở Chiêu Dương đặt thẻ phòng vào khe cắm thẻ, Cố Niệm cũng theo anh bước vào cửa. Chân vừa bước vào trong, còn chưa kịp nhìn xem phòng khách như thế nào đã nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng cô. Cố Niệm hồi hộp giật mình một cái, mắt còn chưa kịp nhìn rõ phía trước, người đã bị Sở Chiêu Dương ôm lấy, đè chặt lên cửa phòng.


Cố Niệm đã đích thân trải nghiệm, yêu cầu của Sở Chiêu Dương đáng sợ đến mức nào.


Thời gian này có phải anh từng có người phụ nữ khác không?


Cố Niệm theo bản năng vội ôm lấy cổ của Sở Chiêu Dương, bám chặt vào anh.


Bằng không, những kỹ thuật đó của anh từ đâu mà ra chứ?


Sở Chiêu Dương cúi đầu, hùng hổ hôn lên môi cô.


Vừa nghĩ thế, Cố Niệm liền trở nên ảm đạm. Đôi mắt ướt át, trong lòng buồn bực khó chịu, có chút cảm giác không thở được. Ánh mắt dừng lại trên bờ ngực rắn chắc của anh, nghĩ đến, còn có người phụ nữ khác cũng thân mật như vậy, cũng được anh ôm chặt vào lòng, thân thiết dán chặt vào lòng anh như thế.


Anh ôm cô thật chặt. Nhớ đến sự trống vắng của mấy ngày qua không gặp cô, anh liền không muốn cách xa cô nữa. Thế nên anh trân trọng ôm cô vào lòng, cộng thêm tâm trạng kích động liền hôn cô triền miên không dứt. Nụ hôn ấy như từng đợt từng đợt sóng biển giữa trận cuồng phong, không ngừng hướng đến cô. Hai tay anh giữ lấy eo của cô, bất giác hơi dùng sức.


Bỗng nhiên, cô cảm thấy không thoải mái.


Lúc chiều khi nhìn thấy cô, hai người đều rất kiềm chế.


Tay cô đẩy anh ra, muốn rời đi.


Không như bây giờ, chẳng còn cố kỵ gì nữa.


Sở Chiêu Dương nhíu mày, đầu óc lúc này không được linh hoạt lắm, thế nên anh cũng không thể nhanh chóng hiểu được suy nghĩ trong lòng Cố Niệm. Bây giờ anh vẫn đang đắm chìm trong sự thỏa mãn và sảng khoái khôn tả, cuối cùng cũng có thể biến cô triệt để trở thành của chính mình.


Đột nhiên, cả người cô bị anh bế lên, rời khỏi cánh cửa.


Bây giờ trong đầu Cố Niệm đều là Sở Chiêu Dương, không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì khác, cô chỉ biết bản thân đang di chuyển. Ngay sau đó trời đất quay cuồng, lưng cô liền được đặt lên một tấm nệm vừa êm vừa mát lạnh.


Lúc đột phá tất cả rào cản hoàn toàn hợp thành một với cô, niềm vui đó, thỏa mãn đó, cảm giác cảm động đó, đồng thời ập đến bên anh.



Tới bây giờ vẫn còn vương vấn chưa tan.


Sở Chiêu Dương nắm chặt eo cô, ngón tay kèm theo sự nóng bỏng, nhẹ nhàng trượt dọc theo vạt áo của cô. Hơi hơi ngẩng đầu, hai chóp mũi chạm vào nhau.


Sở Chiêu Dương luôn không kìm được nhớ lại, cảm giác vừa mềm mại, vừa ấm áp như nhung lúc cô ôm lấy anh. Trong đầu luôn xuất hiện dáng vẻ của cô khi say tình không còn khống chế được mình, yêu kiều đến mê người.


“Niệm Niệm, em có muốn ở lại không?” Sở Chiêu Dương hỏi, hơi thở có chút thô ráp, có chút nóng vội, dịu dàng phả lên đôi môi cô.


Nhìn thấy cô rời khỏi vòng tay mình, anh đương nhiên không vui, cánh tay vươn ra, kéo mạnh cô trở về trong lòng mình.


Anh đang hỏi, cô đã chuẩn bị xong chưa?


Hôm nay từ lúc gặp lại anh, Cố Niệm đã biết, bản thân không muốn đợi thêm nữa. Không biết sao, cô có chút thấp thỏm đối với tương lai, không biết sau này sẽ thế nào.


Thấy gương mặt Cố Niệm đột nhiên trở nên ủ rũ, Sở Chiêu Dương nhất thời còn có chút khó hiểu: “Sao vậy? Anh có chỗ nào làm không tốt à?”


Thế nên, cô không muốn bản thân phải hối tiếc.


“Không phải.” Cố Niệm lẩm bẩm nói, “Mà là quá tốt rồi.”


Lúc ở bên nhau, cô chỉ muốn đem bản thân mình, từ trong ra ngoài đều dâng cho anh. Cố Niệm nhìn sâu vào đôi mắt anh, hai tay nâng khuôn mặt tuấn tú có chút hơi tiều tụy của anh lên. Ngón tay mềm mại tinh tế nhẹ nhàng đan vào mái tóc anh, vuốt nhẹ.


Giọng nói tuy nhỏ nhưng Sở Chiêu Dương vẫn nghe rất rõ.


Hiếm khi, người đàn ông luôn biết tự giữ mình ấy, trên mặt lại nở một nụ cười gian.


Người đàn ông này, đêm ba mươi Tết lái xe hơn hai mươi tiếng đồng hồ để đến thăm cô.


Nhíu đôi mày rậm, khóe miệng nhếch lên, anh hỏi: “Em cảm thấy kỹ thuật của anh không tệ sao?”


Anh xuất hiện ở đây, bất ngờ lớn như vậy, còn chuyện gì cô không thể đáp ứng chứ?


Cố Niệm nhìn dáng vẻ như đang rất tự hào của anh, trong lòng càng buồn bực.


Huống chi, cô sớm đã chuẩn bị xong rồi.


Kỹ thuật của đàn ông tốt, không phải đều luyện thành trên phụ nữ sao?



Cố Niệm càng nghĩ càng giận. Chủ yếu là cô nghĩ đến người đàn ông này từng bị người phụ nữ khác chiếm hữu, điều này khiến cô đố kỵ!


Cố Niệm ủ rũ “Hừ” một tiếng, rồi xoay lưng lại với anh.


Sở Chiêu Dương đương nhiên không chịu, khăng khăng giữ chặt cô, ngược lại còn ghì chặt cô vào lòng mình hơn.


“Có phải em có ý này không? Cảm thấy rất khá?” Sở Chiêu Dương đầy mong chờ nhìn cô.


Lần đầu tiên của anh, anh rất muốn có được sự khẳng định của cô.


Cố Niệm tức giận vùng vẫy trong lòng anh, lúc này, Sở Chiêu Dương mới chậm chạp nhận ra cô đang tức giận.


“Đừng cử động.” Sở Chiêu Dương cảnh cáo nói.


Nhưng Cố Niệm vốn không nghe, bây giờ cô đang tức giận, chẳng muốn ở gần anh như thế chút nào.


Bất đắc dĩ, Sở Chiêu Dương cắn răng nói: “Bây giờ tự chủ của anh rất kém.”


Thầy tu nhiều năm vừa mới khai trai, nếm mùi vị của thức ăn mặn, đâu dễ từ bỏ như vậy. Vừa rồi anh nghĩ đến sức khỏe của Cố Niệm, lần đầu tiên nên anh còn kiềm chế, vốn không dốc hết sức. Giống như một người ăn chay đã ba năm, đột nhiên ngửi thấy mùi thịt, vừa ăn một miếng, còn chưa đã thèm, thịt đã bị mang đi mất.


Cố Niệm “Xì” một tiếng, thở ra một hơi, bị anh làm cộm, toàn thân đều không được tự nhiên.


Cố Niệm không cử động nữa, cắn môi, uất ức nghiêng mặt sang một bên, không thèm nhìn anh.


“Anh có bao nhiêu người phụ nữ rồi mới có thể luyện được kỹ năng tốt như thế?” Cuối cùng Cố Niệm vẫn không nhịn nổi, chua chát nói.


Sở Chiêu Dương sững sờ một lúc, lập tức nở nụ cười càng rạng rỡ.


Sau đó, Cố Niệm liền nghe thấy một tràng cười vang lên. Trầm thấp giòn tan, giống như muốn hút người khác vào trong tiếng cười của anh vậy. Cố Niệm vô cùng tức giận, cô buồn như thế, anh lại có thể cười tươi như vậy.


Tuy nhiên, hình như đây là lần đầu tiên anh cười thành tiếng. Nhưng anh đừng tưởng cười dễ nghe thì cô có thể bỏ qua!


“Lấy em để luyện thành.” Sở Chiêu Dương đột nhiên nắm chặt tay Cố Niệm, “Chính là lấy cái này luyện thành.”


Cố Niệm: “...”



Sở Chiêu Dương không được tự nhiên ho mấy tiếng, nói: “Cũng từng xem sách để học.”


“...” Cố Niệm kinh ngạc hỏi, “Còn có cả loại sách này à?”


“Năm xưa Sở Điềm từng sưu tập mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình, bên trong có nhắc đến.” Sở Chiêu Dương ngượng ngùng nói.


Cố Niệm: “...”


Mấy quyển truyện đó cũng có thể xem như sách giáo khoa sao?


“Anh chỉ có một mình em.” Sở Chiêu Dương cúi đầu tìm đến môi cô, “Từ đầu đến cuối.”


Cố Niệm khẽ mở miệng, lần này mặc cho Sở Chiêu Dương tùy ý, ngoan ngoãn bất động.


“Bất luận là bạn gái, hay là quan hệ thân thiết, đều chỉ có em.” Sở Chiêu Dương khẽ nói, từ trán của cô di chuyển dọc đến chóp mũi, rồi tìm đến cánh môi, “Lần đầu tiên thích một cô gái, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên muốn ôm chặt một người, không bao giờ buông tay.”


Cố Niệm trước tiên là ghen tuông, sau là đố kỵ nhưng bây giờ là vô cùng kinh ngạc. Cô chưa từng nghĩ, người đàn ông mà cô yêu, thật sự có thể dành lần đầu tiên cho cô. Quá khứ qua lại sạch sẽ, không có bất kỳ người nào khác, chỉ có một mình cô.


“Vừa rồi em ghen à?” Sở Chiêu Dương nhẹ giọng hỏi.


Cố Niệm thấy rõ khóe miệng anh đang cười.


Cố Niệm phồng má ngượng ngùng thừa nhận: “Em chỉ hỏi thế thôi.”


“Vua dấm, anh còn ngửi thấy mùi chua đây.” Sở Chiêu Dương làm bộ hít mấy hơi, “Khắp phòng đều là mùi dấm.”


Nhắc đến chuyện này, Cố Niệm lập tức nhớ ra: “Trước đây em nhìn thấy anh và một cô gái cùng đi ăn cơm, vừa cười vừa nói.”


Sở Chiêu Dương nhíu mày: “Lúc nào?”


“Thì lúc trước Tết, ở một nhà hàng Ý, em đã nhìn thấy hết rồi.” Cố Niệm càng nói càng buồn, “Em chưa từng thấy anh có kiên nhẫn với cô gái nào cả, nhưng đối với cô ấy thì có.”


Càng nói về sau, Cố Niệm gần như không còn phát ra tiếng nữa.


Cô còn nhớ hôm đó lúc nhìn thấy cảnh ấy, tâm trạng của mình đau khổ biết chừng nào, cảnh tượng đó gai mắt biết mấy. Giờ đây nhớ đến, cảm giác uất ức bỗng dâng trào.


“Cô ấy quả là không giống những người khác.” Sở Chiêu Dương nói.


Cố Niệm vốn còn tưởng sẽ nghe thấy Sở Chiêu Dương giải thích, không ngờ lại nghe thấy một câu như vậy.


“Vậy à?” Cố Niệm ỉu xìu nói.


Cảm thấy bản thân nếu còn so đo nữa thì giống như vô cớ gây sự vậy. Nhưng trong lòng cô vẫn không giũ bỏ được.



“Em cũng biết, anh với người khác giới vốn không thích nhiều lời, cô ấy có thể xem như là một người bạn khác giới có thể nói chuyện được với anh.” Sở Chiêu Dương giải thích, “Ông nội hai nhà còn là bạn tốt của nhau.”


“Ừm.” Cố Niệm chẳng còn chút sức sống đáp, “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”


Cô không muốn tỏ ra quá ích kỷ, giống như cả bạn khác giới của anh cũng không được có, nói nhiều lời khiến anh phản cảm. Tuy nhiên, đối với cô gái đó, cô thật sự rất để ý.


Sở Chiêu Dương đột nhiên xoay người, giơ tay với lấy quần tây vừa nãy bị ném dưới đất. Sau đó, Cố Niệm thấy anh lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, đang tìm tên Minh Ngữ Đồng từ trong danh bạ, rồi ấn gọi. Cố Niệm giật mình, vội vã ngăn cản nhưng đã không kịp nữa. Sở Chiêu Dương đã ấn gọi mất rồi.


“Anh làm gì vậy?”


“Nghe chính miệng cô ấy giải thích, em sẽ yên tâm hơn.” Sở Chiêu Dương nói.


Cố Niệm muốn bảo anh cúp máy, nhưng đối phương đã nghe máy rồi.


“Học trưởng? Đúng là hiếm thấy, anh lại chủ động gọi điện cho em?” Sở Chiêu Dương mở loa ngoài, điện hoại lập tức vang lên giọng của Minh Ngữ Đồng.


Nghe giọng nói hình như là một người rất kiên cường giỏi giang.


“Giới thiệu bạn gái của tôi cho em quen biết.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói.


“Hả?” Minh Ngữ Đồng sửng sốt, nửa đêm nửa hôm, sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này chứ?


Sở Chiêu Dương không nói gì, nhìn về phía Cố Niệm, khẽ nhắc nhở: “Chào hỏi một tiếng đi.”


Câu nói đó cũng truyền đến phía đầu dây bên kia của Minh Ngữ Đồng.


Minh Ngữ Đồng kinh ngạc nói: “Bạn gái anh đang ở bên cạnh anh?”


Cô còn không lên tiếng thì sẽ có vẻ bản thân quá hẹp hòi, Cố Niệm đành bất đắc dĩ lên tiếng: “Xin chào, tôi là Cố Niệm, thật ngại quá, đã muộn như vậy rồi còn làm phiền cô.”


Cố Niệm vô cùng xấu hổ, trừng mắt với Sở Chiêu Dương một cái.


“Không sao, không sao.” Minh Ngữ Đồng vội vã nói.


Nghe ra, đây là một cô gái rất sảng khoái cởi mở.


“Chị dâu chào chị, em là Minh Ngữ Đồng, trước đây học cùng trường với học trưởng từ tiểu học đến trung học, sau đó cả nhà em đều ra nước ngoài, gần đây mới trở về. Vì có tin tức của em họ thất lạc nhiều năm trước của em, thế nên em muốn nhờ học trưởng giúp để ý một chút. Dù gì chuyện trong nước, gia đình em vừa trở về nên cũng không quen thuộc lắm.” Minh Ngữ Đồng giải thích.


Cô là một người thông minh, Sở Chiêu Dương trước nay đều chưa hề chủ động gọi cho cô, quan hệ của hai người vẫn chưa đến mức thân thiết như vậy.


Thế nên chỉ còn một khả năng, không biết vì nguyên nhân gì đó, Cố Niệm ghen rồi.


Tuy tuổi tác của cô lớn hơn Cố Niệm, nhưng vừa nãy đã trực tiếp dựa theo vai vế của Sở Chiêu Dương để xưng hô.