Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 218: Hoa văn báo đốm là cái quỷ gì




“Tối nay chỉ có một mình, anh sợ rằng sẽ ngủ không được.” Sở Chiêu Dương thở dài, khẽ nói.

“Nghĩ đến giường lớn như vậy nhưng lại chỉ có một mình anh.” Sở Chiêu Dương thở dài tiếp.

“Giường của anh ở Lan Viên còn to hơn trong khách sạn mà.” Cố Niệm nhếch miệng nói.

“...” Sở Chiêu Dương ra sức ôm chặt cô hơn nữa, “Chăn gối đều rất lạnh lẽo.”

“Mở điều hòa, rất ấm.” Cố Niệm lại nói.

Sở Chiêu Dương: “...”

Thấy anh buồn bực đen mặt, Cố Niệm nghĩ đến bản thân còn sắp đi du lịch cùng anh, nếu anh giận thật, chuyến du lịch này chắc còn mệt hơn lúc cô tăng ca, thiệt thòi chẳng phải vẫn là bản thân cô sao?

“Anh hình như nói chuyện càng ngày càng nhiều thì phải?” Cố Niệm quay đầu hỏi.

Sở Chiêu Dương: “...”

Thế nên, Cố Niệm vội vã nói: “Chúng ta ngày mai lại gặp nhau rồi.”

Sở Chiêu Dương ủ rũ nhìn cô, nếu không phải ngày mai đã gặp lại, hơn nữa còn được một mình đi du lịch với cô, cô tưởng rằng anh sẽ dễ dàng tha cho cô như vậy sao?

Tối nay để cô tĩnh dưỡng thật tốt, ngày mai đợi làm thịt đi!

Cố Niệm đột nhiên bị Sở Chiêu Dương nhìn bất giác run lên.

Sở Chiêu Dương chớp chớp mắt: “Lạnh sao?”

Cố Niệm: “...”

Có thể nói là bị anh nhìn đến lạnh không?


“Bên ngoài lạnh lắm, em vào trong đi.” Sở Chiêu Dương nói.

Thật ra Cố Niệm cũng không nỡ để anh lẻ loi một mình về khách sạn, nếu không phải tinh lực anh quá dọa người, cô thật sự có chút chịu không nổi...

“Ừm, vậy trên đường anh nhớ lái xe cẩn thận.” Cố Niệm nói.

“Sáng sớm ngày mai, anh đến đón em.” Sở Chiêu Dương lại hơi ra sức, siết chặt eo cô.

Cái eo mềm mại tinh tế, một tay anh có thể ôm trọn, dụ dỗ khiến anh không muốn buông tay. Anh cúi đầu đi tìm đôi môi cô.

Đôi môi Cố Niệm bị gió thổi đến lạnh ngắt, anh đột nhiên dán môi lên, cái lạnh kia như thấm vào lòng người. Nhưng dần dần, môi cô bị nhiệt độ cơ thể của anh sưởi ấm, bị anh ma sát, dẫn dắt, cô dần hé môi, để anh thâm nhập.

Hô hấp của hai người đều loạn, Sở Chiêu Dương trực tiếp đỡ cô lên, dồn cô sát vào cửa xe, ra sức hôn xuống.

Hai người cứ giao thoa như thế, đến cả tiếng gió đang gào thét bên tai cũng không cảm nhận được, tự nhiên cũng không cảm thấy cái lạnh lẽo bên ngoài nữa.

Cuối cùng, Sở Chiêu Dương vẫn không thể không buông cô ra. Hai người ở bên ngoài đã kì kèo rất lâu rồi. Sở Chiêu Dương để Cố Niệm vào nhà trước nhưng Cố Niệm vẫn đứng im trước cửa, muốn chính mắt nhìn thấy Sở Chiêu Dương lái xe rời đi.

Mãi cho đến lúc cô không nhìn thấy bóng đèn xe của Sở Chiêu Dương nữa, Cố Niệm mới trở vào trong nhà ấm áp.

“Chiêu Dương đi rồi à?” Mục Lam Thục đang ngồi ở phòng khách uống trà với ông bà Mục, cắn hạt dưa nói chuyện, thấy Cố Niệm trở vào liền thuận miệng hỏi.

“Vâng.” Nghĩ đến việc để một mình anh trở về, Cố Niệm đã hơi nhớ anh rồi.

Mục Lam Thục thấy dáng vẻ thẫn thờ của cô, liền nói: “Người vừa mới rời đi, con đã như vậy. Nếu con nhớ cậu ta như thế thì vừa rồi cứ đi theo cậu ta là được, còn không chịu gì chứ.”

Cố Niệm: “...”

Cô đỏ mặt, không dám nói gì. Bảo cô nói sao với Mục Lam Thục đây, nếu cùng anh ấy trở về, ngày mai xương cốt đều rã rời mất. Nhu cầu của Sở Chiêu Dương thật sự không tưởng tượng nổi, dù sao cũng phải để cô từ từ hồi phục chứ.


Nghĩ đến chuyện sắp đi du lịch một mình cùng Sở Chiêu Dương, đầu cô liền đau nhức, áp lực rất lớn. Thật không biết, anh ấy sẽ giày vò cô như thế nào nữa. Lúc ban ngày hứa với anh cô vốn không suy nghĩ nhiều, chỉ là muốn ở bên anh nhiều hơn, bù đắp lại thời gian thiếu hụt trước đây. Bây giờ cô mới bắt đầu có chút lo lắng.

Cố Niệm bê ghế đến ngồi bên cạnh Mục Lam Thục, đầu dựa vào vai của bà làm nũng, hỏi: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại đối xử với Sở Chiêu Dương tốt như vậy? Còn tốt hơn đối với con nữa, chuyện gì cũng đứng về phía anh ấy.”

“Vậy còn không tốt sao? Không lẽ con muốn mẹ đối xử với cậu ta không tốt à?” Mục Lam Thục nhíu mày, bĩu môi nói.

“Không phải, con chỉ thấy hiếu kỳ thôi mà.” Cố Niệm ôm chặt cánh tay Mục Lam Thục, “Chủ yếu là vì mẹ thay đổi như thế cũng nhanh quá, khác biệt lớn quá. Rõ ràng trước đây dù có đồng ý cho hai chúng con quen nhau nhưng mẹ vẫn giữ thái độ với anh ấy. Nhưng hôm nay, con thấy mẹ đã toàn tâm toàn ý chấp nhận anh ấy.”

Mục Lam Thục thở dài, nở một nụ cười thanh thản nhìn Cố Niệm: “Vì mẹ đã biết, cậu ấy là một người đàn ông đáng để phó thác. Thật ra mẹ đối với một nửa của con cũng chẳng có yêu cầu gì khác, chỉ cần có trách nhiệm, vào thời khắc quan trọng có thể gánh vác cả bầu trời cho con là đủ rồi. Bất luận bần cùng hay phú quý, mẹ chỉ cần con không bị phản bội, có thể yên ổn sống một đời là được.”

Cố Niệm biết Mục Lam Thục sẽ có suy nghĩ này liên quan đến những chuyện mà bà đã trải qua. Từ lúc cô ra đời cũng chỉ có một mình Mục Lam Thục vất vả vừa kiếm tiền vừa dạy dỗ cô. Khi Mục Lam Thục còn trẻ, đã nhiều lần nửa đêm cô nhìn thấy Mục Lam Thục khóc thầm. Sau này nghĩ lại, khi đó Mục Lam Thục cũng rất muốn có một bờ vai có thể dựa vào, không nói đến việc giúp bà gánh vác, nhưng ít nhất có thể cổ vũ bà, cho bà biết bà không chỉ có một mình.

“Mẹ...” mắt Cố Niệm đỏ bừng nói.

Mục Lam Thục cười từ ái, vuốt tóc Cố Niệm: “Bây giờ mẹ đã biết rồi, Sở Chiêu Dương đúng là một người như thế. Không có ai có thể làm người khác yên tâm hơn cậu ấy cả, nếu cậu ấy có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với con, đương nhiên mẹ cũng toàn tâm toàn ý đối tốt với cậu ấy.”

Cố Niệm cúi đầu tựa vào vai Mục Lam Thục: “Mẹ, mẹ yên tâm đi. Chúng con sẽ hạnh phúc.”

Mục Lam Thục cười vui mừng gật đầu.

Đúng vậy, có phần tâm ý đó của Sở Chiêu Dương, chúng nó sẽ rất hạnh phúc, nhất định sẽ thế.

***

Tuy không cùng Sở Chiêu Dương về khách sạn nhưng lúc Cố Niệm nằm chung với Mục Lam Thục, cô vẫn chẳng ngủ được. Vì ngày mai cô đã cùng Sở Chiêu Dương đi du lịch rồi, mấy ngày sắp tới đều chỉ có hai người họ, không có người khác. Cảm giác này, giống như hưởng tuần trăng mật vậy, làm cô vô cùng khẩn trương nhưng cũng rất mong chờ.

Sợ làm phiền giấc ngủ của Mục Lam Thục, Cố Niệm không ngủ được cũng không dám trở mình, cả người nằm thẳng tắp, lâu lâu lại nhìn lên trần nhà, có lúc lại nhìn ngắm ánh trăng bên ngoài cửa sổ, mãi đến 3 giờ sáng mới thật sự chìm vào giấc ngủ.


Sáng sớm Sở Chiêu Dương đã đến, lúc anh vào cửa Mục gia vừa đúng 7 giờ.

Mục Lam Thục đang bê bữa sáng nóng hôi hổi ra bàn ăn, vừa hay, Sở Chiêu Dương ở khách sạn cũng chưa ăn sáng.

Bữa sáng ở khách sạn, dù sao cũng không bằng ăn ở nhà.

Nhìn thấy anh, ông bà Mục và Mục Lam Thục đều nhiệt tình tiếp đón.

Sở Chiêu Dương thấy quầng thâm dưới mắt Cố Niệm, anh khẽ nhíu mày: “Không ngủ ngon à?”

Cố Niệm cũng không thể thừa nhận vì sắp đi du lịch với anh, nên vừa khẩn trương vừa hưng phấn đến ngủ không được.

Sở Chiêu Dương thấy có trưởng bối ở đây, nên không dám làm càn, lấy điện thoại ra gửi cho Cố Niệm một tin nhắn.

Điện thoại Cố Niệm liền rung lên, kèm theo đó là một tiếng “ting”, Cố Niệm lấy điện thoại ra, phát hiện là tin nhắn mà Sở Chiêu Dương gửi đến. Cô không khỏi nhìn sang Sở Chiêu Dương một cái, hai người ngồi gần nhau, có chuyện gì cứ nói trực tiếp, sao còn phải gửi tin nhắn chứ.

Thế rồi, cô trượt mở tin nhắn ra xem, liền nhìn thấy nội dung trên màn hình: “Không có em, anh cũng không ngủ ngon.”

Cố Niệm đơ người, bị nghẹn một lúc mới phồng má nhìn anh.

Không đứng đắn!

Trước đây không có cô bên cạnh, anh vẫn ngủ ngon mà.

Sở Chiêu Dương rất thích biểu cảm này của cô, mỗi lần nhìn đều cảm thấy rất đáng yêu.

Dần dà, anh lại càng thích chọc ghẹo để cô làm biểu cảm này.

***

Ăn sáng xong, ngồi chơi thêm một lúc, Sở Chiêu Dương liền cùng Cố Niệm xuất phát đến thành phố G cách Ngu Thành không xa lắm. Vì sẽ đi hải đảo, dựa theo vị trí của Ngu Thành mà nói, xuất phát từ thành phố G sẽ tiện hơn nhiều. Hai người trực tiếp lái xe đi, đến sân bay của thành phố G, Sở Chiêu Dương liền dừng xe ở đó.

“Lúc trở về, anh còn phải lái xe xa như vậy trở về thành phố B à?” Cố Niệm hỏi.


“Không cần, trực tiếp chuyển xe về thành phố B trước.” Sở Chiêu Dương giải thích.

Hai người vào sân bay làm thủ tục vận chuyển, sau khi qua cửa kiểm tra an toàn liền đi ngang qua một loạt các cửa hàng. Có cửa hàng cái bán túi, bán vali, bán nội y, đương nhiên cũng có bán mỹ phẩm dưỡng da, quần áo và cả đồ bơi nữa.

Hai người đi chọn một số quần áo phù hợp mặc đến hải đảo, sau đó Cố Niệm liền bị Sở Chiêu Dương kéo vào một cửa hàng đồ bơi. Bên trong treo rất nhiều đồ, người mẫu mặc đủ các kiểu dáng, rực rỡ muôn màu, Cố Niệm nhìn hoa hết cả mắt.

Cố Niệm tiện tay lựa mấy cái, chọn ra một bộ bikini kiểu dáng đơn giản, có đường viền màu xanh lam, nhìn rất trẻ trung có sức sống, vừa khéo kết hợp với màu xanh của biển và trời, còn có một chút gợi cảm nữa.

“Bộ này đẹp không?”

Sở Chiêu Dương càng nhìn mặt càng đen. Anh xem quanh cửa hàng một lượt, rồi hỏi nhân viên bán hàng: “Cửa hàng các anh không có kiểu liền thân à?”

Hở nhiều như vậy, có khác gì mặc nội y đâu?

Nhân viên cửa hàng cười gượng: “Không có, ở đây đều là kiểu mới nhất, bao gồm những mẫu mới nhất đầu năm nay cũng có cả ạ.”

Sở Chiêu Dương lại nhìn sang bộ đồ bơi trong tay Cố Niệm.

Đây đâu phải là đồ bơi, chẳng qua chỉ là hai mảnh vải mà thôi.

Cố Niệm càng nhìn lại càng thích, hoa văn rất trẻ trung, lại không giống các kiểu khác màu sắc sặc sỡ, hoa văn khoa trương.

“Bộ này là được rồi, anh xem mấy bộ khác, còn có cả hoa văn báo đốm nữa kìa.” Cố Niệm nói, thuận tay chỉ cho Sở Chiêu Dương xem.

Sở Chiêu Dương: “...”

Hoa văn báo đốm là cái quỷ gì vậy!Đây đâu phải là đồ bơi, chẳng qua chỉ là hai mảnh vải mà thôi.

Cố Niệm càng nhìn lại càng thích, hoa văn rất trẻ trung, lại không giống các kiểu khác màu sắc sặc sỡ, hoa văn khoa trương.

“Bộ này là được rồi, anh xem mấy bộ khác, còn có cả hoa văn báo đốm nữa kìa.” Cố Niệm nói, thuận tay chỉ cho Sở Chiêu Dương xem.