Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 220: Lão sở ở bên trong chắc chắn chẳng làm chuyện gì tốt đẹp




Xuyên qua tấm chăn mỏng, Cố Niệm cũng có thể nghe rất rõ cuộc trò chuyện giữa mấy người bên ngoài. Hàng mi cô khẽ động, lén lút ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn sang Sở Chiêu Dương đang nhắm mắt, anh giống như đã ngủ rồi vậy. Lông mi của anh vừa dài vừa rậm, còn cong vút rất tự nhiên, trên mặt bị bao phủ bởi cái bóng chăn nhàn nhạt.


Người đàn ông này sao đi đến đâu cũng dụ dỗ người khác thế?


Đột nhiên, Sở Chiêu Dương trừng mắt nhìn sang.


Cố Niệm giật bắn người, có cảm giác như nhìn lén bị phát hiện vậy: “Anh chưa ngủ à?”


“Chưa.” Hai mắt Sở Chiêu Dương vẫn sáng lấp lánh, “Chỉ là muốn chợp mắt với em thôi.”


“Vậy những lời mà họ nói, anh đều nghe thấy cả rồi à?” Cố Niệm cười híp cả mắt, nhỏ giọng nói.


“Nói vận khí của em tốt, gặp được người xuất sắc như anh?” Sở Chiêu Dương khẽ nói, giọng nói trầm ấm, nhè nhẹ phả vào tai của Cố Niệm.


Vành tai Cố Niệm đỏ bừng, lẩm bẩm nói: “Anh xuất chúng như vậy, xem ra suốt hành trình em phải dán chặt lấy anh, tuyên bố chủ quyền.”


Nét mặt Sở Chiêu Dương dịu dàng như ánh tà dương xuyên qua cửa sổ, ấm áp cúi đầu nhìn cô: “Không buồn ngủ à? Tối qua không phải em không ngủ ngon sao?”


“Buồn ngủ chứ.” Cố Niệm lười biếng nói, “Nhưng em phải trông chừng anh, tránh để người khác liếc mắt đưa tình với anh.”


Nghe thấy thế, Sở Chiêu Dương đột nhiên trượt người xuống một chút, khiến một nửa gương mặt cũng bị che khuất dưới tấm chăn, sau đó nghiêng đầu dựa vào đầu Cố Niệm: “Vầy là được rồi, ngủ đi.”


Cử chỉ hơi trẻ con này của anh lại khiến trong lòng Cố Niệm ấm áp vô cùng.


***


Cố Niệm dựa vào Sở Chiêu Dương, bất tri bất giác cũng chìm vào giấc ngủ. Mãi cho đến khi tiếp viên hàng không nhắc nhở máy bay đang chuẩn bị hạ cánh, xin quý hành khách thắt chặt dây an toàn, nâng thẳng lưng ghế, mở kính ở cửa sổ lên. Cố Niệm bị những âm thanh này đánh thức, dụi dụi mắt, ngồi dậy.


Quay đầu sang nhìn Sở Chiêu Dương, anh vẫn vô cùng tỉnh táo, không giống dáng vẻ vừa mới ngủ dậy.



“Anh không ngủ sao?” Cố Niệm hỏi.


“Có chợp mắt một chút.” Sở Chiêu Dương đáp.


Xuống máy bay đã có tài xế đang đứng đợi họ ở cửa lấy hành lý.


Cố Niệm cũng không biết Sở Chiêu Dương đã chuẩn bị thỏa đáng mọi việc như thế từ lúc nào. Nhưng cứ như vậy cùng anh ra ngoài chơi đúng là không cần phải lo gì cả, chuyện gì cũng không cần mình nhọc lòng, anh sớm đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.


Tài xế cung kính nhận hành lý từ hai người, rồi đưa hai người họ đến bãi đổ xe.


Xe lái từ sân bay ra, chạy thêm một thời gian nữa, dần dần bắt đầu chạy dọc theo bờ biển. Bên cạnh chính là bờ biển xanh mát, không có bất kỳ cảnh vật nào chắn tầm mắt, nhìn ra một không gian bao la khiến tâm trạng cũng trở nên hưng phấn hơn.


“Có chợp mắt một chút.” Sở Chiêu Dương đáp.


Xuống máy bay đã có tài xế đang đứng đợi họ ở cửa lấy hành lý.


Cố Niệm cũng không biết Sở Chiêu Dương đã chuẩn bị thỏa đáng mọi việc như thế từ lúc nào. Nhưng cứ như vậy cùng anh ra ngoài chơi đúng là không cần phải lo gì cả, chuyện gì cũng không cần mình nhọc lòng, anh sớm đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.


Tài xế cung kính nhận hành lý từ hai người, rồi đưa hai người họ đến bãi đổ xe.


Xe lái từ sân bay ra, chạy thêm một thời gian nữa, dần dần bắt đầu chạy dọc theo bờ biển. Bên cạnh chính là bờ biển xanh mát, không có bất kỳ cảnh vật nào chắn tầm mắt, nhìn ra một không gian bao la khiến tâm trạng cũng trở nên hưng phấn hơn.


Cuối cùng xe dừng lại trước cửa một chi nhánh thuộc chuỗi khách sạn Thịnh Duyệt. Nhân viên phục vụ mở cửa xe cho hai người, lấy hành lý, đưa hai người đến trước quầy tiếp tân để làm thủ tục nhận phòng.


Cố Niệm không ngờ, Sở Chiêu Dương lại đặt kiểu phòng biệt thự, sát với bờ biển, tính bảo mật vô cùng tốt. Trước biệt thự là một hồ bơi được dẫn nước từ biển vào, một màu xanh biếc, trong suốt thấy rõ tận đáy. Giường lớn trong phòng còn phủ kín cánh hoa hồng.


Cố Niệm nghĩ thầm, đây rõ ràng là phòng dành cho cặp đôi hưởng tuần trăng mật mà!


Cố Niệm cởi giày, xắn ống quần lên, chân trần đi đến mép bể bơi, mũi chân thử chạm nhẹ xuống mặt nước.



Mặt nước bị ánh mặt trời soi xuống sáng lấp lánh, nhiệt độ nước cũng ấm vừa phải, lúc Sở Chiêu Dương bước ra theo liền nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp này.


Mũi chân cô hoàn toàn chìm trong làn nước lấp lánh, ngón chân trắng nõn dưới nước bị ánh nắng chiếu rọi, giống như được nhuộm sáng vậy. Làn da trắng như tuyết giống như đang hòa tan vào dòng nước. Ngón chân mượt mà trắng nõn, móng chân phiếm hồng, giống như những vỏ sò nhỏ được khảm trên chân cô vậy.


Hô hấp Sở Chiêu Dương trở nên dồn dập, lẳng lặng bước đến từ sau lưng cô, rồi vòng tay ôm lấy eo cô. Đôi môi vùi vào chiếc cổ thon thả của cô, nhẹ nhàng hôn xuống.


Cố Niệm giật mình, một chân suýt nữa đứng không vững, nghiêng sang một bên, may mà được Sở Chiêu Dương ôm lấy mới không bị ngã.


Sở Chiêu Dương thuận thế liền bế cô lên, cùng với tiếng nước rơi xuống tí tách, ngón chân Cố Niệm cũng từ từ rời khỏi mặt nước. Những hạt nước trong veo không ngừng rơi xuống, để lại trong phòng những đường cong gấp khúc trên tấm thảm dưới sàn.


“Chân của em còn đang ướt đó!” Cố Niệm kinh ngạc nói.


Sở Chiêu Dương không nói gì, trực tiếp đặt cô lên giường.


Cánh hoa hồng đỏ thắm bấy giờ đã được dạt sang hai bên nhường chỗ cho Cố Niệm. Mái tóc dài của cô xõa ra trên nền ga trắng tinh, càng làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô. Một vòng xung quanh cô là những cánh hoa hồng diễm lệ, tô điểm giúp làn da cô càng trắng hơn.


Hô hấp của Sở Chiêu Dương trở nên dồn dập, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô. Trong đầu anh đã xuất hiện dáng vẻ cô không manh áo che thân nằm giữa những cánh hoa hồng đó.


Cố Niệm khẩn trương hô hấp cũng nhanh hơn, ngay sau đó, Sở Chiêu Dương liền bước đến, khí thế hùng hổ hôn lên môi cô, chẳng chút do dự. Da thịt Cố Niệm cũng đã đỏ bừng lên. Làn da phiếm hồng cộng thêm màu sắc đỏ thắm của cánh hoa hồng khiến cô càng trở nên quyến rũ hơn.


Hô hấp Sở Chiêu Dương càng nặng nề, ngón tay tìm đến vạt áo của cô.


“Đing đong!”


Chuông cửa đột nhiên vang lên, cắt ngang động tác của Sở Chiêu Dương.


Cố Niệm thấp thỏm không yên ôm chặt bờ vai của anh: “Ai đến vậy?”



“Không biết.” Vẻ mặt Sở Chiêu Dương căng thẳng, cúi đầu định tiếp tục.


Cố Niệm đẩy anh ra: “Có phải là nhân viên phục vụ phòng không?”


“Anh không gọi họ.” Đôi môi Sở Chiêu Dương cứng đờ nói, cả giọng nói cũng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.


Đương nhiên, sự mất kiên nhẫn này chính là vì tiếng chuông cửa không mời mà đến kia.


Anh cúi đầu định tiếp tục, vừa hôn lên môi Cố Niệm, chuông cửa lại “Đing đong đing đong” vang lên, lần này còn ấn nhiều hơn lần vừa rồi.


“Hay là ra mở cửa đi.” Cố Niệm đẩy vai anh ra nói.


“Không cần để ý.” Sở Chiêu Dương nói, “Không ai mở cửa sẽ đi thôi.”


Khách sạn của Yến Bắc Thành sao lại không đáng tin như vậy chứ, nhân viên phục vụ ấn chuông mãi, không có ai mở cửa phải đi rồi mới đúng chứ.


“Hay trong phòng không có ai?” Ngoài cửa vang lên một giọng nữ.


Cố Niệm mơ mơ màng màng nghe thấy, cảm thấy giọng nữ này nghe rất quen tai.


Chỉ là bây giờ cô bị Sở Chiêu Dương ôm vào lòng, xung quanh đâu đâu cũng là hơi thở nóng bỏng của anh, khiến tư duy cô trở nên chậm chạp, giống như chỉ toàn là hồ nhão thôi vậy. Thế nên, cô làm sao cũng không nhớ ra rốt cuộc đã nghe giọng nói này ở đâu rồi. Cộng thêm giọng nói cách cánh cửa dày cũng trở nên ồ ồ, không được rõ ràng lắm.


Sau đó, cô lại nghe thấy sau cánh cửa đóng kín, một giọng nam có chút buồn bực vang lên: “Không thể nào, ngoài cửa còn treo nhắc nhở xin đừng làm phiền mà.”


Cố Niệm: “...”


Sở Chiêu Dương treo nhắc nhở đó lên từ lúc nào vậy?


“Vậy đang ở trong rồi, lão Sở ở bên trong chắc cũng chẳng làm chuyện tốt đẹp gì.” Lại một giọng nam khác vang lên.


“Người ta hai người ở bên trong, chúng ta tốt nhất đừng nên làm phiền họ.” Một người phụ nữ khác dịu dàng nói.


Đây mới là câu nói chu đáo nhất.



“Chuông cửa cũng đã ấn rồi, phiền thì cũng đã làm phiền rồi, cứ tiếp tục đi.” Một giọng nam khác nói.


Trên trán Sở Chiêu Dương đã nổi đầy gân xanh, Cố Niệm thật sự lo lắng gân xanh của Sở Chiêu Dương sẽ vỡ ra mất.


Lúc này, đầu óc cô mới tỉnh táo hơn một chút, nhận ra giọng nói ngoài cửa có thể chính là bọn người Yến Bắc Thành.


Dù sao, dám trực tiếp gọi Sở Chiêu Dương là “Lão Sở”, cũng chỉ có mấy người họ.


“Mau đi mở cửa đi.” Cố Niệm nói, đẩy vai anh ra.


“Bọn họ đến đây làm gì chứ!” Sở Chiêu Dương buồn bực nói.


Chuyện tốt của anh bị cắt ngang, vẻ mặt buồn bực như bị nội thương vậy, Cố Niệm nhìn thấy mà buồn cười. Nhưng cô lại cảm thấy như vậy không hay lắm, đành cố nhịn.


Kết quả, đôi môi cô mím chặt, thỉnh thoảng run lên giống như động kinh vậy.


Sở Chiêu Dương nheo mắt lại, đương nhiên biết rõ cô đang cười cái gì. Cô gái không có lương tâm này, hại anh tối qua thân đơn gối chiếc cả một đêm, hôm nay vừa muốn bù đắp lại bị người khác phá hoại. Thấy anh khó chịu như vậy, cô còn cười cho được.


Ánh mắt Sở Chiêu Dương trở nên nguy hiểm, Cố Niệm biết nếu cô còn cười anh nữa, tối nay cô chắc chắn không giữ nổi mạng mình.


Thế nên, Cố Niệm vội vã khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn, ngẩng đầu nhìn lên đôi môi đỏ bừng vì giận của anh, hôn an ủi một cái: “Đi mở cửa đi, bằng không bọn họ chắc chắn tưởng rằng chúng ta đang làm chuyện mờ ám gì đó.”


“Làm chuyện gì là chuyện mờ ám chứ?” Sở Chiêu Dương vẫn buồn bực như cũ, “Bây giờ ra mở cửa, họ cũng nghĩ thế thôi.”


Cố Niệm: “...”


Cũng... Cũng đúng...


Sở Chiêu Dương vẫn không tình nguyện bò dậy, phủi phủi mấy cánh hoa hồng còn vương trên áo anh xuống, mặt đen sì ra mở cửa.


Ánh mắt Sở Chiêu Dương trở nên nguy hiểm, Cố Niệm biết nếu cô còn cười anh nữa, tối nay cô chắc chắn không giữ nổi mạng mình.


Thế nên, Cố Niệm vội vã khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn, ngẩng đầu nhìn lên đôi môi đỏ bừng vì giận của anh, hôn an ủi một cái: “Đi mở cửa đi, bằng không bọn họ chắc chắn tưởng rằng chúng ta đang làm chuyện mờ ám gì đó.”