Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 323: Chỉ là gặp lại một cố nhân




Phó Dẫn Tu trực tiếp dịch chân đè cô xuống, trầm giọng nói: “Không nhớ ra, tôi giúp em.”


Nói xong liền cúi đầu hôn lên môi cô.


“Ưm! Ư ư!” Minh Ngữ Đồng giãy giụa kịch liệt nhưng chẳng có chút tác dụng gì.


Ngọn lửa trong lòng Phó Dẫn Tu ngược lại bị sự vùng vẫy của cô làm bùng cháy, vốn chỉ muốn dạy dỗ cô một chút, ai bảo cô gái này giả vờ như không quen biết anh. Nhưng bây giờ làm sao cũng không dừng lại được, anh bất giác nhớ đến sự ngọt ngào khi bên cô.


Cô bây giờ so với bảy năm trước càng trưởng thành và quyến rũ hơn.


Cũng không biết, trong bảy năm qua, cô từng có người đàn ông nào khác không.


Nghĩ đến chuyện này, sự tức giận cùng với ngọn lửa trong lòng Phó Dẫn Tu cùng nhau bốc lên, trực tiếp giật đứt hàng cúc trên áo cô ra, mạnh mẽ tiến vào.


***


Sở Chiêu Dương và Cố Niệm lên xe, đang trên đường trở về Lan Viên.


Cố Niệm cúi đầu lưu lại số điện thoại của Mạnh Tư Liên vào máy, bên trên viết rõ cái tên Mạnh Tư Liên.


Sở Chiêu Dương nhân lúc đèn đỏ, đưa mắt nhìn sang, hỏi: “Em thích cái cô Mạnh Tư Liên đó à?”


“Mới quen, không nói được là thích hay không. Nhưng cô ấy là ân nhân cứu mạng em, em nhất định phải cảm ơn cô ấy.” Cố Niệm suy nghĩ một lúc, nói, “Người ta đã cứu mạng em, chỉ biết ơn thôi thì không đủ. Em chỉ đành xem cô ấy có chuyện gì cần giúp đỡ, cố gắng giúp cô ấy thôi.”


Nói xong, dừng lại một chút, Cố Niệm quay đầu sang nhìn Sở Chiêu Dương: “Đúng rồi, lúc trước anh còn chưa nói xong, là chuyện gì vậy?”



Sở Chiêu Dương liền đem hết mọi chuyện anh biết, chi tiết việc Mạnh Tư Liên cứu cô kể lại tỉ mỉ. Trong đó, còn có chuyện Mạnh Tư Liên đến cục cảnh sát làm ghi chép, Mạc Cảnh Thịnh cũng đưa cho anh xem


“Mãi chưa nói với em là vì anh cảm thấy cô ta có ý đồ bất chính.” Sở Chiêu Dương không muốn Cố Niệm bị Mạnh Tư Liên gạt, thế nên mới nói rõ với cô.


Còn về việc Mạnh Tư Liên có ý đồ gì xấu hay không, hiện tại Sở Chiêu Dương chưa thể kết luận được. Nhưng anh cũng khẳng định, Mạnh Tư Liên không thể làm hại Cố Niệm, ít nhất không dám hãm hại cô.


Tình trạng của Mạnh Tư Liên, anh cũng đã điều tra rõ.


Trong nhà chỉ còn một người mẹ, hơn nữa tuổi tác cũng đã cao đủ để làm bà nội cô ta, bây giờ trong nhà chỉ có cô ta có thể kiếm tiền. Ngoài việc sau khi cứu Cố Niệm, muốn quỵt tiền thuốc men ra, cô ta cũng chưa từng làm chuyện xấu gì.


Thế nên, dù cho muốn làm chuyện xấu gì với Cố Niệm, cô ta cũng không có năng lực đó.


Không giống như Mục Kỳ San có thể tác quai tác quái.


Cố Niệm nghĩ nghĩ, nói: “Chắc do điều kiện kinh tế của cô ấy vốn không tốt, có thể cứu mạng em, em đã rất cảm kích rồi. Chuyện quỵt tiền thuốc này... Dù sao, sức khỏe của em cũng không phải trách nhiệm của cô ấy.”



Mạnh Tư Liên có thể đưa cô đến bệnh viện, cô đã đủ cảm kích cô ấy lắm rồi. Trên người Mạnh Tư Liên không có đủ tiền nên mới muốn trốn chạy. Cứu người nếu có thể chịu trách nhiệm đến cùng đương nhiên là tốt, nhưng Cố Niệm cảm thấy, nếu bản thân không gánh vác nổi, cũng không thể trách người ta được.


Đúng vậy, ngoài chuyện này ra, Sở Chiêu Dương quả thật cũng không tìm ra chỗ nào sai. Chỉ là cảm thấy cô gái đó có tâm kế, có mưu tính gì đó và mưu tính đó vốn không phải chuyện tốt gì. Lúc nói chuyện, ánh mắt đảo khắp bốn phía, không được đứng đắn lắm.


Lần trước ở bệnh viện, Mạc Cảnh Thịnh nói chuyện với cô ta, lời nói của cô ta có chút không thành thật lắm nhưng lại chẳng có chút sơ hở nào. Điểm này khiến Sở Chiêu Dương cảm thấy rất không hợp lý, nảy sinh lòng phòng bị, theo bản năng cảm thấy Mạnh Tư Liên không đơn giản.


Cố Niệm thấy sắc mặt của Sở Chiêu Dương nặng nề, như đang suy nghĩ chuyện gì đó, chắc chắn có liên quan đến Mạnh Tư Liên.


Biết rõ Sở Chiêu Dương là vì không muốn cô bị thương, Cố Niệm nắm chặt tay Sở Chiêu Dương, nói: “Em biết anh lo cho em, em sẽ chú ý. Dù nói thế nào, cô ấy cũng cứu mạng em, ơn cần đền, em sẽ đền đáp. Cô ấy muốn bỏ em lại bệnh viện, không phải em không hiểu. Thật ra, dù cho cô ấy chỉ ném em ở trước cửa bệnh viện liền mặc kệ em, vậy cũng đã là ơn cứu mạng rồi. Còn về những chuyện khác, để sau hãy xem xét.” Cố Niệm phân tích nói, “Em và cô ấy giữ khoảng cách qua lại an toàn. Chuyện nên làm, em sẽ làm. Đồng thời, em cũng có thể tìm hiểu con người cô ấy, rồi mới xác định có nên thân thiết với cô ấy không.”


Thị phi thế nào cô phân biệt rất rõ. Lúc cô cảm thấy điều kiện đó có thể chấp nhận được, cô sẽ hết lòng giúp đỡ Mạnh Tư Liên. Nhưng nếu Mạnh Tư Liên tâm tư bất chính, Cố Niệm cô cũng đâu phải kẻ ngốc.


Sở Chiêu Dương gật gật đầu, trong lòng ghi nhớ, anh cũng sẽ giúp Cố Niệm trông chừng Mạnh Tư Liên.


Không phải do ấn tượng ban đầu là chính, anh tự có mắt nhìn người của mình.


Mạnh Tư Liên không phải một người thật thà, anh phải đề phòng Cố Niệm bị cô ấy tính kế.



***


Mạnh Tư Liên vẫn đứng mãi trước cửa đại sảnh, Sở Chiêu Dương đã dẫn Cố Niệm rời đi rất lâu rồi, cô ta vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa, cả trái tim đều bay vào xe của Sở Chiêu Dương rồi.


“Tư Liên?” Một đồng nghiệp gọi.


Mạnh Tư Liên quay đầu nhìn, là đồng nghiệp của cô ta - chị Viện, ở đây làm việc sớm hơn cô ta, là tiền bối của cô ta.


Chị Viện nói tiếp: “Cứ nhìn chằm chằm bên ngoài, đang nhìn gì vậy, cả hồn phách cũng bay lạc đi đâu mất?”


Mạnh Tư Liên hoàn hồn, cười cười lắc đầu: “Chỉ là gặp lại một cố nhân thôi, chẳng có việc gì nên suy nghĩ vẩn vơ một chút.”


Chị Viện cười cười: “Cố nhân? Là Sở thiếu và bạn gái của cậu ấy vừa nãy à?”


Chị ta làm việc ở đây lâu đương nhiên biết rất rõ nhóm người Sở Chiêu Dương. Vừa rồi từ xa chị ta đã nhìn thấy Mạnh Tư Liên nói chuyện với Sở Chiêu Dương và Cố Niệm, còn nói không ít nữa. Đây là chuyện hiếm có, bọn họ ở đây chẳng có ai có được đãi ngộ như Mạnh Tư Liên cả.


Vừa rồi chị ta còn nghi ngờ, không lẽ Mạnh Tư Liên còn có thể quen biết với Sở Chiêu Dương và Cố Niệm sao?


Mạnh Tư Liên cũng không che giấu, hơi ngượng ngùng gật gật đầu.


Cô ta ở đây nhân duyên cũng không tệ, rất được các đồng nghiệp yêu thích.


Chị Viện kinh ngạc hỏi: “Em thật sự quen biết hai người họ à?”


“Cũng không xem là quen biết, chỉ là trước đây em từng cứu cô Cố một lần.” Mạnh Tư Liên đỏ mặt, hơi cúi đầu, ngượng ngùng nói.


Dáng vẻ vô cùng thật thà, ngây ngốc như ai cũng có thể bắt nạt.