Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 333: Lên đây ngủ một chút đi




Chỉ cần anh hơi ngẩng đầu một chút, trán liền trực tiếp dán vào cằm của cô.


Cô gái nhỏ bị anh len lén chiếm tiện nghi vẫn không biết gì, chỉ chuyên tâm giúp Mạc Cảnh Thịnh uống nước. Cô tưởng anh bây giờ vẫn yếu đuối như tối qua, còn giúp anh cầm ly nước, không để anh động tay.


Nước khoáng với độ ấm thích hợp, còn mang theo vị ngọt mát, từ cổ họng trượt xuống, cả người đều ấm lên. Lúc uống nước, hương thơm thơm ngọt từ trên người Sở Điềm cũng từ từ bay vào trong mũi, khiến trái tim anh trở nên bình tĩnh hơn.


Đợi lúc cả cốc đều trống không, Sở Điềm đặt ly lên chiếc tủ nhỏ đặt bên đầu giường, không cẩn thận, cằm liền chạm vào trán Mạc Cảnh Thịnh.


Lúc này cô mới phát hiện, bản thân và Mạc Cảnh Thịnh ngồi quá gần nhau rồi! Rũ mắt liền có thể nhìn thấy cánh môi trắng bệch còn dính lại một giọt nước của anh.


Người đàn ông vốn cao to, lạnh lùng anh tuấn, lúc này gương mặt trắng bệch không còn sức, đôi môi cũng không còn chút máu, dáng vẻ giống như một mỹ nam yandere* vậy, nhìn anh mà tim Sở Điềm cứ đập “Thình thịch thình thịch”.


*Yandere: Chỉ những người quá yêu thích hoặc quan tâm cho một người nhưng tâm lí có phần biến thái. Tình yêu của họ lâu dần trở nên thay đổi có phần bạo lực và độc chiếm, họ sẽ làm bất cứ việc gì để giữ được tình yêu của mình, kể cả giết người.


Cô vội vã đỡ Mạc Cảnh Thịnh nằm xuống, dù cho hoảng loạn cũng không quên cử chỉ nhẹ nhàng, để che dấu sự xấu hổ cô đứng dậy xoay đầu sang nhìn chiếc đồng hồ trên tường.


“Giờ mới hơn sáu giờ, anh ngủ thêm một chút nữa đi.” Sở Điềm nói.


Ai ngờ, cô đang định đi thì cổ tay lại bị Mạc Cảnh Thịnh nắm chặt.


Sở Điềm rõ ràng run lên một cái, lòng bàn tay anh còn nóng hơn cả tối qua. Sở Điềm rũ mắt, hàng mi run run che dấu ánh mắt đang lúng túng của mình, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình.


Ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay cô.


Người này sao lại thích nắm tay người khác mãi không buông thế?


“Mấy giờ em đi làm?” Mạc Cảnh Thịnh hỏi.



Sở Điềm lắc đầu, nói: “Em định xin nghỉ phép, hôm nay đưa anh đến bệnh viện của anh em làm kiểm tra.”


Lần này, Mạc Cảnh Thịnh không phản đối nữa.


Vết thương của anh đã không còn trở ngại gì, tĩnh dưỡng tốt là được.


Nhưng Sở Điềm không yên tâm, mà anh...


Khóe môi tái nhợt của Mạc Cảnh Thịnh khẽ cong lên, anh rất thích cũng rất muốn tận thưởng sự quan tâm mà cô gái này dành cho mình, thế nên cô kiên quyết đưa anh đến bệnh viện, anh cứ đi theo là được.


Hơn nữa tối qua Sở Điềm chăm sóc anh suốt cả đêm, thật ra cũng chẳng được ngủ bao nhiêu.


Bây giờ trên gương mặt nhỏ trắng nõn còn kèm thêm hai quầng thâm.


Đến cả hai mắt cũng đỏ hồng lên rồi.


Vậy nên hôm nay cô xin nghỉ phép, có thể nghỉ ngơi một chút, Mạc Cảnh Thịnh thấy rất vui.



Anh liền gật gật đầu, vẫn nắm chặt cổ tay cô không chịu buông, dáng vẻ nghiêm trang nói: “Em vì chăm sóc anh mà suốt cả đêm không ngủ, lên đây ngủ một chút đi.”


Vừa nói còn vừa vỗ vỗ vào vị trí trống bên cạnh mình.


Sở Điềm: “...”


Sao cô có thể ngủ chung với anh chứ!


Nếu không phải vẻ mặt Mạc Cảnh Thịnh bây giờ vẫn nghiêm túc chín chắn, không hề nở nụ cười, gây cho cô ấn tượng sâu sắc anh là một người vô cùng cương trực, cô còn tưởng anh đang chọc ghẹo cô chứ!


Nhưng bây giờ anh đang bị thương, chắc chắn đầu óc mơ hồ cũng không nghĩ nhiều, đâu phải giở trò lưu manh?


Tuy nghĩ vậy Sở Điềm vẫn đỏ mặt, vội vã rút tay mình ra: “Em... Em về sô pha nằm là được rồi!”


Cô nói xong cũng không thèm xem Mạc Cảnh Thịnh phản ứng thế nào liền cúi đầu xông ra ngoài, bổ nhào lên sô pha. Cô nhắm mắt định kéo chăn trùm kín người từ đầu đến chân. Từ nhỏ cô đã quen mỗi khi xấu hổ liền trùm kín hết cả người lại, giống như chú rùa rụt cổ vậy. Nhưng cô sờ soạng cả nửa ngày vẫn không tìm thấy chăn đâu. Giờ mới nhớ ra, tối qua Mạc Cảnh Thịnh phát lạnh, cô đã đem chăn đắp thêm cho Mạc Cảnh Thịnh rồi.


“Ôi chao!” Sở Điềm nhỏ giọng ảo não thành tiếng, dứt khoát giơ hai tay lên bưng kín gương mặt nhỏ của mình lại.



Cô xoay người, nằm bò xuống, mặt và tay cùng vùi vào gối.


Hu hu hu, xấu hổ quá đi!


Nghĩ đến việc cùng Mạc Cảnh Thịnh nằm trên một chiếc giường... Khung cảnh đó khiến cả người cô đều nóng bừng lên phải làm sao đây!


Cô đang cọ cọ người như chú sâu lông trên sô pha thì sau lưng đột nhiên dán lên một tầng ấm áp.


Toàn thân Sở Điềm liền cứng đờ, từ từ xoay người lại, vật đầu tiên nhìn thấy là một đôi chân rất to đang đi dép lê, đến cả móng chân cũng được cắt tỉa rất gọn gàng, sạch sẽ. Hình như, trên người Mạc Cảnh Thịnh từ trên xuống dưới đều sạch sẽ tinh tế vậy.


Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện này.


Ánh mắt Sở Điềm hướng lên trên liền thấy Mạc Cảnh Thịnh đang đứng bên cạnh sô pha, cánh tay thon dài còn đang cầm một góc chăn, đắp lên cho cô.


Sở Điềm kinh ngạc, vội vã xoay người ngồi dậy. Kết quả, Mạc Cảnh Thịnh còn chưa đứng dậy, tay vẫn giữ lấy chăn. Cô vừa nhổm lên thì bàn tay anh đã nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Khuôn mặt tuấn tú cách gương mặt cô chỉ trong gang tấc.


Hơi thở ấm nóng của anh nhẹ nhàng phả lên môi cô, Sở Điềm khẩn trương đôi môi lập tức run run. Ánh mắt không kìm được rơi trên đôi môi anh, cánh môi cong cong. Cô biết rõ như vậy không được tự nhiên lắm, Mạc Cảnh Thịnh mà nhìn thấu được suy nghĩ của cô thì khó xử biết mấy.


Nhưng cô thật sự không thể khống chế được!


Trong ánh mắt Mạc Cảnh Thịnh xẹt qua ý cười, nhưng anh che giấu rất khéo, không để Sở Điềm nhìn thấy.


Nhưng cánh môi bình thường nghiêm khắc như vậy, lúc này lại cong lên rất ưa nhìn, giống như chẳng hề thấy Sở Điềm đang nhìn chằm chằm vào môi mình mà cả người ngây ra, anh dịu giọng nói: “Tối qua em mang chăn sang cho anh, anh mang ra lại cho em.”


Giọng nói này giống như đang thủ thỉ vậy, kèm theo hơi thở của anh, từng chút từng chút phả lên đôi môi cô, chảy vào miệng cô.


Sở Điềm cũng vì thế mà tỉnh táo lại, hai bên tai đỏ bừng lên, sau cổ cũng nổi hết cả da gà. Cô vội vã đón lấy chăn, lập tức kéo chăn đến tận mũi mình, chỉ để lộ ra đôi mắt to linh động, trắng đen rõ ràng.


Đôi mắt đen láy như lưu ly không ngừng xoay chuyển trong hốc mắt, giống như một chú thỏ con vậy, nhưng lại rất hiếu kỳ với chú sói lớn, thế nên mới để lộ nửa cái đầu ra ngoài.


Dáng vẻ này đáng yêu chết đi được.