Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 341: Phó dẫn tu, nó... Nó có phải là...




Lỡ như Cảnh Thời thật sự gặp phải người xấu, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp!


Nhưng vừa quay đầu lại, Minh Ngữ Đồng đã cứng đờ.


Người đang đi đến lại là Phó Dẫn Tu!


Hôm nay cô đến đây là để thăm Phó Dẫn Tu. Tối qua sau khi cùng Phó Dẫn Tu làm xong, cô vô cùng tức giận, giận anh cũng giận chính mình. Giận anh cưỡng ép cô, cũng giận chính mình vẫn không quên được anh. Lúc mới bắt đầu đúng là cưỡng ép, nhưng về sau thì cô cũng không kiên trì nữa, kỳ thật cũng đã ỡm ờ chấp nhận.


Dù cho cô hận anh, oán anh như thế nào, nhưng anh vừa xuất hiện, oán giận trong cô đã hoàn toàn tan biến.


Con người Phó Dẫn Tu, ngoài miệng luôn nói những lời khắc nghiệt. Cô bị anh nói đến giận phát run, tiện tay vơ lấy gạt tàn thuốc trên bàn ném về phía anh. Gạt tàn ném trúng vào vai anh, không chảy máu nhưng để lại vết bầm màu xanh.


Sau đó, hai người cứ cãi nhau mãi, đột nhiên sắc mặt Phó Dẫn Tu trắng bệch cúi gập người lại. Mặt Minh Ngữ Đồng tái mét nhưng vẫn không thèm quản, còn nhẫn tâm bảo anh cút đi.


Thế nhưng anh… lại thật sự ôm bụng rời đi.


Cô vốn nên vui sướng, nhưng lại ngồi thẫn thờ giữa căn phòng đó, không cử động, toàn thân lạnh toát, hai chân giống như bị buộc chì vậy. Nhớ lại dáng vẻ lúc anh rời đi, trong lòng cô đau xót.


Kỳ thật, cô vẫn quan tâm đến anh.


Bất tri bất giác đã ngồi mãi trong căn phòng đó suốt một đêm, cả đêm không ngủ.


Mãi cho đến sáng sớm hôm nay cô nhận một cuộc điện thoại từ số lạ, nghe xong mới biết đó là trợ lý của Phó Dẫn Tu gọi đến. Trợ lý lên án, nói Phó Dẫn Tu bỏ hết mọi chuyện, vội vã đến thành phố B. Vì công việc bận rộn, trước nay luôn bạc đãi thân thể mình, lâu ngày tích thành bệnh dạ dày. Anh vì tới tìm cô đến cơm còn chưa được ăn, còn bị cô đánh. Lúc này, vì lao lực mấy ngày liền, cộng với cơ thể bị bạc đãi, bệnh cũ tái phát, dạ dày xuất huyết.


Nhưng, đó rõ ràng không phải trách nhiệm của cô.


Minh Ngữ Đồng tự thuyết phục bản thân như thế, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, dáng vẻ lúc anh sắp đi vừa yếu ớt, sắc mặt lại trắng bệch đó, mãi quanh quẩn xuất hiện trong đầu cô.


Cô nói với chính mình, không phải cô quan tâm đến anh. Chẳng qua, do cô làm anh bị thương nên mới có chút áy náy, về tình về lý cũng nên đến bệnh viện thăm anh mà thôi.


Thế nên, cô đã đến.



Còn chưa gặp được anh, cô đã gặp Cảnh Thời trước rồi.


Nhưng Cảnh Thời gọi anh là ba, Cảnh Thời nói năm nay cậu bé 7 tuổi.


Phó Dẫn Tu mấy năm qua vẫn chưa kết hôn, không lẽ trùng hợp như vậy, còn có người phụ nữ khác, sinh con cho anh sao?


Minh Ngữ Đồng không tin.


Như vậy, Cảnh Thời thật ra chính là...


Nước mắt của Minh Ngữ Đồng đột nhiên tuôn như mưa.


Cô không dám tin, đứa con mà cô ngày đêm mong nhớ, lại ở ngay trước mặt cô.


Vừa rồi, cô còn được ôm cậu nhóc nữa.


Chẳng trách, cô lại thích cậu bé một cách kỳ lạ như vậy.


Chẳng trách, trong lòng cô cứ giống như bị cái gì đó siết chặt vậy.


Cảm giác này rõ ràng chính là huyết mạch tương liên mà.


Đây chính là đứa con do cô mang thai suốt mười tháng sinh ra, vừa sinh ra đã bị người ta cướp đi mất!


Vừa rồi cô còn ngưỡng mộ như vậy, không biết nhà nào có phúc như vậy, có thể sinh được một cậu nhóc đáng yêu như vậy.


Nhưng cô không ngờ rằng, cậu nhóc này lại chính là con của mình!


Cô chẳng còn chút nghi ngờ gì nữa, ngũ quan của Cảnh Thời, mắt và mũi đều giống Phó Dẫn Tu, nhưng miệng và cằm đều giống cô, đến cả hai hàng lông mày cũng giống.



Đúng rồi, cậu nhóc chắc là họ Phó.


Thế nên, nó sẽ được gọi là Phó Cảnh Thời.


Lúc này, Phó Cảnh Thời ngoan ngoãn bước về phía Phó Dẫn Tu, dừng lại trước mặt anh.


Không giống những đứa trẻ khác, thấy ba mình liền như những chú chim non, trực tiếp bổ nhào vào lòng ba.


Cậu nhóc ở trước mặt Phó Dẫn Tu liền có chút câu nệ, còn không được thoải mái bằng lúc ở trước mặt Minh Ngữ Đồng nữa.


Vóc dáng bé nhỏ hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy thế Minh Ngữ Đồng cũng rất đau lòng.


Liền nghe giọng nói mềm mại của cậu nói: “Ba, xin lỗi, con nghịch ngợm, chạy đi xa quá.”


Nếu đổi lại là phụ huynh khác, không phải nên ôm cậu nhóc trước, sau đó an ủi cậu, hỏi xem có bị hoảng sợ không, rồi mới thương cho roi cho vọt, dạy dỗ cậu nhóc sau này không được như thế nữa. Nhưng đến lượt Phó Cảnh Thời, cậu nhóc lại trực tiếp cúi đầu, dè dặt nhận lỗi.


Minh Ngữ Đồng đau lòng, ánh mắt rốt cuộc cũng nhìn sang phía Phó Dẫn Tu.


Anh vẫn đang mặc bộ quần áo sọc của bệnh viện, giống hệt như đồ ngủ vậy.


Quần áo bệnh nhân vốn chẳng đẹp đẽ gì, nhưng mặc trên người người đàn ông này lại chẳng thể che đậy được khí thế của anh, cũng không làm tổn hại được nét đẹp của anh.


Sắc mặt của anh đã đỡ hơn tối qua, không còn tái nhợt nữa nhưng vẫn nhìn ra có chút suy yếu.


Ánh mắt của Minh Ngữ Đồng từ trên mặt Phó Dẫn Tu, dần dần rơi lên gương mặt của Phó Cảnh Thời.


Nước mắt cô không ngừng được tuôn trào.


Minh Ngữ Đồng đứng dậy, nhìn Phó Dẫn Tu, đôi môi run run: “Phó Dẫn Tu, nó... Nó có phải là...”


“Cô Minh.” Phó Dẫn Tu xa cách gọi một tiếng, khom lưng bế Phó Cảnh Thời lên, “Cảm ơn cô đã chăm sóc Cảnh Thời.”


Anh cắt ngang câu nói của Minh Ngữ Đồng, không để cô nói tiếp, rồi xoay người bế Phó Cảnh Thời quay về phía phòng bệnh.


Phó Cảnh Thời lúc nằm trên vai Phó Dẫn Tu, đôi mắt to vô tội nhìn Minh Ngữ Đồng, ngoan ngoãn vẫy tay với Minh Ngữ Đồng: “Tạm biệt dì.”


Minh Ngữ Đồng đột nhiên cứng đờ, lời của Phó Cảnh Thời giống như một nhát dao đâm vào tim cô.


Cô không phải là dì của cậu nhóc, cô chính là người mẹ mà cậu luôn nhắc đến.


Cảnh Thời, Thời Bảo, con là bảo bối của mẹ, con có biết không?