Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 390: Người phụ nữ này thật sự đã nghiện tự vấy nước bẩn vào mình rồi




Không phải anh nghi ngờ cô sao?


Cô luôn rất tự ái, nhưng lại rất dơ bẩn trong mắt anh.


Nếu anh đã không tin, vậy cô còn giải thích làm gì. Cứ để anh nghĩ vậy đi.


Phó Dẫn Tu trong lòng vô cùng tức giận, cô vì muốn thoát khỏi anh, không muốn anh chạm vào, đến cả nước bẩn cũng có thể tự đổ lên người mình.


Hiện giờ, dứt khoát nói mình từng có quan hệ với rất nhiều người đàn ông.


Dù cho anh biết cô đang nói không thật lòng, nhưng nghĩ đến cảnh đó, nghĩ đến những lời Trần phó tổng nói sau lưng cô, anh vô cùng tức giận.


Anh vô cùng tức giận.


Phó Dẫn Tu cười lạnh, trực tiếp kéo váy cô xuống: “Vậy tôi sẽ coi như mình đang làm với một tiểu thư.”


Câu nói này, giống như một thau nước lạnh, từ trên đỉnh đầu của Minh Ngữ Đồng đổ xuống, khiến cô không kìm được mà run lên.


Nhìn dáng vẻ của cô, Phó Dẫn Tu cảm thấy có chút hối hận. Nhưng anh lại không thể nói được những lời dịu dàng với cô.


Minh Ngữ Đồng vành mắt đỏ heo, vùng vẫy kịch liệt, liên tục đẩy anh ra: “Phó Dẫn Tu, đồ khốn nạn! Vậy anh làm xong rồi có phải còn trả tiền cho tôi không? Haha! Tốt xấu gì tôi cũng là lấy một đổi một vụ làm ăn! Anh nói xem có phải không?”


“Đừng nói nữa!” Phó Dẫn Tu mặt tái xanh, người phụ nữ này thật sự đã nghiện tự vấy nước bẩn vào mình rồi!


Những gì cô nói đều chẳng ra sao!


“Nếu là vậy, lúc trước anh làm nhiều lần với tôi, cũng xem như làm không công.” Minh Ngữ Đồng tức đến đỏ mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống.


Cô mất đi lý trí, vừa đánh vào lòng ngực của Phó Dẫn Tu, vừa hét lên: “Cái kiểu chơi xong không trả tiền của anh, tôi không muốn hầu nữa! Anh cút đi! Cút đi cho tôi! Đừng chạm vào rôi!”



“Đủ rồi!” Phó Dẫn Tu đè chặt hai tay cô.


“Không đủ, dựa vào cái gì mà đủ! Phó Dẫn Tu tôi nói cho anh biết, tôi có làm với ai cũng không làm với anh! Anh buông tôi ra, cút đi, anh cút đi! Dù vụ làm ăn của anh có lớn thì tôi cũng không cần. Tôi thích vì những vụ làm ăn nhỏ đó mà bán mình. Nhưng tôi không bán cho anh, anh có thể làm gì tôi?”


Anh có thể làm gì cô?


Minh Ngữ Đồng liên tục nói những lời khó nghe. Trong lòng anh vô cùng khó chịu. Những lời này là do bị anh ép. Nếu không phải là anh nói quá đáng, cô sẽ không tự nói mình như vậy. Nhưng nghe cô nói những lời này, lý trí của anh cũng từng chút từng chút rút đi hết.


“Vậy cô xem xem tôi có thể làm được gì cô!” Vừa nói, vừa cúi đầu xuống, hôn thật mạnh vào đôi môi của cô. Không cho cô có cơ hội nói những lời tự làm nhục mình như vậy.


Phó Dẫn Tu kéo váy cô xuống.


Minh Ngữ Đồng vốn định đá ra, nhưng cả người cô không còn chút sức lực. Một loại cảm giác vô hình mang theo dòng điện trực tiếp len lỏi qua nơi sâu nhất trên người cô. Mắt cô nhắm hờ, vừa đủ để nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt.


Trên trán đầy mồ hồi, rớt xuống da của cô. Nhưng gương mặt lại không hề chút tình cảm.


Minh Ngữ Đồng nghiêng đầu, cách một lớp áo sơ mi của anh, dùng sức cắn lên vai anh.


Nước mắt tích trữ trong mắt cuối cùng cũng không giữ lại được cứ thế mà tuôn trào.


Dù cho muốn khóc, cũng không muốn để anh nhìn thấy.


Cô dùng sức cắn thật mạnh. Không lâu sau, liền cảm nhận được mùi máu tươi nhàn nhạt.


Tuy cách một lớp áo sơ mi, nhưng cô lại cắn vai anh đến chảy máu.


Phó Dẫn Tu cắn chặt răng, cảm thấy đau, nhưng không nói tiếng nào, chỉ dùng càng nhiều lực trấn áp cô.


Nước mắt Minh Ngữ Đồng rơi trên miệng vết thương, khiến cho vết thương đau hơn.



Phó Dẫn Tu cuối cùng cũng không nhịn được “hừ” một tiếng, người phụ nữ này, sao bây giờ lại thô bạo như vậy!


***


Dương Minh Lãng nhìn qua vai của vệ sĩ, thấy chiếc Bentley đằng xa không ngừng lắc lư.


Từ lúc Phó Dẫn Tu kéo Minh Ngữ Đồng vào trong, chiếc Bentley màu đen đó chỉ yên tĩnh một lát, sau đó liền lắc lư kịch liệt hơn.


Sao có thể không biết, người bên trong đang làm gì.


Dương Minh Lãng đỏ mặt, ngại ngùng không nhìn nữa.


***


Phó Dẫn Tu thở hổn hển ngồi dậy, trên mặt có sự thỏa mãn không che giấu được.


Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có người phụ nữ này, mới có thể khiến anh mất khống chế như vậy.


Lần nào cũng khiến anh thỏa mãn như vậy, nhưng vẫn không bao giờ là đủ.


Cũng không biết rốt cuộc cô đã cho anh ăn bùa gì, có thể khiến anh như tên nghiện, không thể cai được.


Rời khỏi cô thì thấy nhớ, gặp được cô thì muốn đến gần, hận không thể dán cô lên người.


Rõ ràng, nên hận người phụ nữ này.


Năm đó không để lại chút tin tức gì, cứ như thế mà biến mất.


Ném con lại cho ba mẹ anh, không chịu trách nhiệm.


Sau khi trở về, vô cùng vinh dự, làm Minh gia đại tiểu thư cao cao tại thượng.


Nghe nói, trước kia Minh gia còn muốn để cô và Sở Chiêu Dương thành đôi.


Chỉ cần nghĩ đến đó, Phó Dẫn Tu liền không kìm được tức giận.


Nhưng mà vẫn không buông được cô, hết lần này đến lần khác muốn cô.


Anh hận mình thật sự không có chút tiền đồ, sao có thể bị một người phụ nữ như vậy đùa giỡn trong lòng bàn tay!