Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 423: Anh có mặc không?




May mà cửa bên trong pháo đài đều chắc chắn, trong một lúc không thể đá văng được.


Cố Niệm vội la lên: “Mau lên đây!” Cố Lập Thành vội vàng leo lên. Sau đó bức tranh lại di chuyển về vị trí cũ, che kín toàn bộ ánh sáng bên ngoài, bên trong mật đạo tối đen như mực.


Cố Niệm lấy đèn pin nhỏ được trang bị trên thắt lưng ra, bật lên. Mặc dù đèn pin không lớn, nhưng ánh sáng rất mạnh. Nhưng căn phòng bí mật này thực sự quá tối, dù ánh sáng mạnh đến mấy cũng không chiếu được xa.


Cố Niệm đè thấp giọng hỏi Sở Chiêu Dương: “Vết thương của anh thế nào rồi?”


Sở Chiêu Dương khẽ lắc đầu: “Viên đạn bay sượt qua cánh tay, mặc dù chảy máu nhưng không nghiêm trọng.”


Vừa nãy vì cứu Sở Chiêu Dương, Cố Niệm không kịp suy nghĩ quá nhiều. Bây giờ, ba người chen chúc trong mật đạo chật chội, cô ngồi sát vào anh, ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc trên người anh, lòng cô chua xót. Sau này, có thể sẽ không còn cơ hội gần anh như vậy nữa. Sống mũi Cố Niệm cay cay, nếu như không phải bên cạnh có người, Cố Niệm thật sự muốn ôm lấy Sở Chiêu Dương.



Sở Chiêu Dương đang lo sợ Cố Niệm tức giận. Anh không nói gì với Cố Niệm đã chạy đến làm mồi nhử, dụ thành viên cấp cao của tổ chức R ra, tự đưa bản thân mình vào trong nguy hiểm. Anh đang nghĩ cách để dỗ dành cô thì nghe thấy tiếng sột soạt, sau đó thấy trên người nặng trĩu. Thì ra Cố Niệm đã cởi bỏ áo chống đạn trên người mặc vào cho anh.


“Em đang làm gì thế?” Anh trầm giọng nói, muốn cởi áo chống đạn ra.


“Anh mặc vào đi.” Cố Niệm ghì chặt áo chống đạn vào người anh, “Anh đã bị thương rồi.”


Sở Chiêu Dương trong bóng tối bậm chặt môi: “Em sợ anh bị thương chẳng lẽ anh không sợ em bị thương chắc?”


Cố Niệm cười khì một tiếng nói: “Anh có mặc không? Món nợ anh không nói tiếng nào chạy đến làm mồi nhử, em vẫn chưa tính với anh đấy!”


Sở Chiêu Dương nghẹn họng, đây là chuyện khiến anh chột dạ nhất, liền ngoan ngoãn nghe theo.



Lúc này, bên ngoài mật đạo mơ hồ truyền đến tiếng lục soát. Cố Lập Thành đè thấp giọng nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi thôi!” Sẽ không có người đuổi vào trong mật đạo, vì thế Cố Niệm cởi áo chống đạn ra ông cũng không phản đối. Sở Chiêu Dương lúc này mới chịu nghe theo. Cố Niệm đi trước soi đèn pin, Sở Chiêu Dương đi giữa, Cố Lập Thành đi sau cùng.


Cố Niệm nhỏ giọng hỏi: “Đạn của anh đủ dùng không?”


Sở Chiêu Dương nói: “Vẫn còn hai viên.”


Cố Niệm móc băng đạn ra đưa cho Sở Chiêu Dương: “Hai người thay đi.”


Sở Chiêu Dương nhận lấy, đưa cho Cố Lập Thành một hộp.


Bây giờ, bọn họ đang đi xuống cầu thang, đi xuống rất sâu. Cố Niệm đoán, có lẽ mật đạo này là đào xuống dưới lòng đất. Đi xuống một chút nữa mới đến đường bằng, mật đạo cũng trở nên rộng hơn một chút. Cố Niệm đang định hỏi thân phận của Cố Lập Thành thì đột nhiên phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân.


“Đi mau.” Cố Lập Thành khẽ nói. Cố Niệm bước nhanh hơn về phía trước. Nhưng phía trước đột nhiên lóe lên ánh sáng, sau đó bọn họ bị chặn lại. Có hai bóng người đang tiến về phía họ. Tuy trong mật đạo không nhìn được rõ ràng, nhưng từ trang phục có thể nhận ra bọn họ không phải là người của phía cảnh sát. Hai kẻ đó giơ súng lên, nhằm về phía họ. Cố Niệm đứng phía trước, không hề tránh. Nếu cô làm vậy, Sở Chiêu Dương đứng phía sau sẽ là người nhận phát đạn đó. Tuy rằng anh đã mặc áo chống đạn, nhưng không thể biết bọn chúng sẽ nhắm vào đâu. Cố Niệm giơ súng bắn trả. Chỉ nghe “phập” một tiếng, đạn đã găm vào da thịt cô. Cố Niệm khẽ rên lên một tiếng.


Mặt Sở Chiêu Dương biến sắc, anh lập tức đỡ lấy Cố Niệm, cô vừa vặn ngã vào bên trong khuỷu tay bị thương của anh.