Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 434: Vừa nghĩ đến khả năng này, cả người cố niệm run rẩy




Hướng Dư Lan đã nói như vậy rồi, vệ sĩ liền không khách khí nữa, lập tức tiến lên trước bắt lấy Cố Niệm, lôi cô ra ngoài. Nếu không phải là cô đang bị thương, bọn họ đâu thể dễ dàng khống chế cô như vậy. Vết thương trên phần bụng của Cố Niệm đau từng hồi, sắc mặt cô trắng bệch khác thường. Sở Điềm và Thi Hoằng Trạch đều nhìn ra được. Sở Điềm vội kêu lên: “Dừng tay. Các người thả cô ấy ra!”


Nhưng vệ sĩ không nghe lời của Sở Điềm, trực tiếp lôi Cố Niệm ra ngoài. Cố Niệm theo phản xạ chống cự, lập tức động vào vết thương, đau đến mức cô phải thu sức lực của mình lại. Nhưng vệ sĩ lại sợ cô giãy giụa, cho rằng cô vẫn chưa từ bỏ chống cự, càng gia tăng lực đạo, lôi Cố Niệm đi.


Thi Hoằng Trạch cảm thấy có gì không đúng, lập tức nắm lấy vai Cố Niệm, không cho vệ sĩ tiếp tục lôi cô đi.


“Các người buông ra! Cô ấy có điểm bất thường!” Thi Hoằng Trạch lạnh lùng nói.


Vệ sĩ lôi cô về phía trước, Thi Hoằng Trạch lại ngăn cản không cho.


Mặc dù Thi Hoằng Trạch đã rất chú ý, nhận ra được sắc mặt Cố Niệm không tốt, nhưng không thể ngờ cô lại bị thương nặng.


Cố Niệm bị vệ sĩ lôi đi lôi lại, vết thương của cô đau đến nỗi khiến cô run lẩy bẩy, giọng nói trầm thấp vang lên đứt quãng: “Bác sĩ Thi… đừng… đừng kéo.” nhưng Thi Hoằng Trạch nhất thời không nghe rõ.


Sở Điềm thấy tình trạng của Cố Niệm càng ngày càng không tốt, vội tiến lên trước nói với Thi Hoằng Trạch: “Bác sĩ Thi, trước hết đừng lôi nữa, Cố Niệm không ổn rồi.”


Sở Điềm vừa dứt lời, khuôn mặt trắng bệch của Cố Niệm đột nhiên mất đi thần thái, cả người mềm nhũn ngã xuống. Thi Hoằng Trạch và Sở Điềm mỗi người một bên đỡ lấy cô, Sở Điềm phát hiện ra áo sơ mi của Cố Niệm nhuốm màu máu. Thi Hoằng Trạch là bác sĩ, vỗn đã không quá kiêng dè. Chờ Sở Điềm lấy thân mình che đi tầm nhìn của vệ sĩ, anh vén áo sơ mi của Cố Niệm lên một chút, liền nhìn thấy vải băng thấm máu của cô. Vừa nhìn đã biết vết thương này nghiêm trọng thế nào. Cố Niệm bị thương nặng như vậy đến đây, làm sao có thể kiên trì được.


“Tôi lập tức chuẩn bị cho cô ấy một phòng bệnh.” Thi Hoằng Trạch nói, bế Cố Niệm lên.


“Khoan đã!” Hướng Dư Lan trực tiếp chặn trước mặt Thi Hoằng Trạch, chỉ vào Cố Niệm, “Tôi không cho phép cô ta ở lại bệnh viện của Sở gia.”



“Sở phu nhân, cô ấy đang bị thương nặng như vậy. Mạng người quan trọng. Bà nên dừng việc tính toán đi!” Thi Hoằng Trạch nổi giận.


Anh thật sự không hiểu, người tốt như Sở Chiêu Dương, sao ba mẹ cậu ta lại có tính cách như vậy. Lúc bình thường, người nào người nấy đều đoan trang, thanh nhã. Đến khi xảy ra chuyện thì Hướng Dư Lan lại giống như một mụ đàn bà đanh đá chua ngoa, không nói lý lẽ, lại còn tùy ý nhục mạ người khác, thậm chí đến mạng người cũng không quan tâm.


Sao bọn họ có thể nuôi dạy được Sở Chiêu Dương và Sở Điềm?


Sở Điềm cũng không tán thành lời nói của Hướng Dư Lan: “Mẹ, đã là lúc nào rồi, mẹ đừng chĩa mũi nhọn vào Cố Niệm nữa. Đây là chuyện liên quan đến mạng người.”


“Con đang nói gì thế hả?” Hướng Dư Lan không ngờ, đã như vậy rồi vậy mà Sở Điềm vẫn không đứng về phía bà, “Anh con nằm bên trong bất cứ lúc nào cũng có thể không tỉnh lại nữa, đều là do người phụ nữ này hại, vì sao mẹ phải cứu cô ta? Trước đây ba cô ta hại Chiêu Dương, bây giờ cô ta lại hại thằng bé thêm một lần nữa. Cô ta nợ Chiêu Dương hai mạng sống, chết không hết tội!”


Hướng Dư Lan thực sự mong Cố Niệm chết đi. Như vậy khi Chiêu Dương tỉnh lại, cho dù thực sự không trách Cố Niệm thì cũng không tìm được người, không đúng sao?


Trong lòng Sở Điềm vô cùng thất vọng, không hiểu Hướng Dư Lan vì sao lại như vậy.


Sở Điềm quay đầu nói với Thi Hoằng Trạch: “Đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất đi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa!”


Thi Hoằng Trạch khẽ gật đầu, không trì hoãn nữa, bế Cố Niệm xông ra ngoài. Sở Điềm chạy theo sau.


May mà lúc trước Cố Niệm dưỡng thương khá tốt, lần này rách ra ảnh hưởng cũng không lớn. Thi Hoằng Trạch tìm được điện thoại của Mục Lam Thục, báo cho bà biết. Mục Lam Thục vội vã chạy đến bệnh viện.


Khi bà đến, chỉ có Thi Hoằng Trạch ở đó. Trước đó, Sở Điềm đã rời đi, cô vẫn chưa biết phải đối mặt với Mục Lam Thục thế nào.



Mục Lam Thục vội vàng cảm ơn Thi Hoằng Trạch. Anh đưa số điện thoại của mình cho bà, dặn dò: “Nếu có chuyện gì, cứ việc tìm cháu.”


Mục Lam Thục cảm ơn xong, tiễn Thi Hoằng Trạch ra về. Quay lại bên giường bệnh, nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Cố Niệm, bà thở dài.


Đến sáng sớm ngày thứ hai Cố Niệm mới tỉnh. Cô vừa định cử động thì bị Mục Lam Thục ngăn lại.


“Con ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi! Lần này trước khi vết thương khỏi hoàn toàn, con không được phép ra viện.” Mục Lam Thục nghiêm khắc.


Cố Niệm ngoan ngõan nghe theo, Mục Lam Thục hỏi: “Con đã gặp Sở Chiêu Dương chưa?”


Cố Niệm lắc đầu: “Bọn họ ngăn cản, không cho con gặp.”


Mục Lam Thục không cần hỏi tiếp cũng biết, vết thương này của Cố Niệm từ đâu mà có.


Chắc chắn là do tranh chấp với người của Sở gia, mới khiến vết thương rách ra.


“Con nghe lời mẹ, đợi vết thương khỏi hẳn, rồi lại đi thăm Chiêu Dương. Đến lúc cơ thể con linh hoạt, cho dù là lén lút đi thăm cũng được, còn hơn bây giờ mang theo vết thương cố chấp xông vào.” Mục Lam Thục khuyên nhủ.


Cố Niệm sao lại không biết chứ?


Chỉ là cô sợ… sợ mình bỏ lỡ.


Ngộ ngỡ… ngộ nhỡ Sở Chiêu Dương không qua được thì sao?


Vừa nghĩ đến khả năng này, cả người Cố Niệm run rẩy.


Sẽ không đâu!