Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 443: Từ chức




“Nếu tin tưởng cháu, cháu sẽ tìm một nơi dừng chân tạm thời ở Tân Thị cho hai người. Bác và Cố Niệm tới đó ở tạm trước, rồi sẽ tính sau.” Trì Dĩ Hằng nói.


Cố Niệm đang mang thai, không thích hợp tiếp tục làm ở vị trí hiện tại trong cục cảnh sát nữa. Cô vẫn có thể làm bên dân sự nhưng nhìn thái độ của Sở gia hiện nay, không cho phép cô ở lại thành phố B nữa. Vì Mạc Cảnh Thịnh vẫn chưa về, Cố Niệm trực tiếp gửi đơn từ chức cho cục trưởng Trình. Chuyện từ chức này, cô vẫn chưa nói cho bất kì đồng nghiệp nào. Vì cô làm việc tốt, cục trưởng Trình cũng vô cùng ngạc nhiên, liền hỏi nguyên nhân. Cố Niệm liền đáp:


“Ngài cũng đã biết thân phận của ba tôi rồi đấy. Nếu như tôi tiếp tục làm việc ở đây, sẽ cảm thấy rất xấu hổ.”


Trình cục trưởng khẽ nhíu mày, nói: “Ai nói gì cô sao? Có đồng sự xa lánh cô à?”


“Ngược lại không phải như thế, là bản thân tôi không có mặt mũi ở lại. Hơn nữa, bởi vì... lần bị thương này đã khiến mẹ tôi vô cùng lo lắng. Cho nên tôi dự định sẽ làm một công việc bình thường, không tiếp tục dấn thân vào nguy hiểm nữa.” Cố Niệm giải thích.


“Vậy cô cũng có thể chuyển sang bên dân sự.” Trình cục trưởng nói.


Cố Niệm lắc đầu cười: “Có lẽ không được đâu.”


Suy nghĩ một chút, Trình cục trưởng gật đầu: “Được, đơn xin từ chức tôi nhận.”



Cố Niệm chào cục trưởng rồi rời đi. Cô không dám tới tạm biệt các đồng nghiệp vì sợ rằng nhìn thấy mọi người, cô sẽ thay đổi quyết định của mình. Cô dự tính sau khi ổn định lại, sẽ liên lạc với mọi người.


Cô vô cùng yêu thích công việc cảnh sát này, càng yêu quý những đồng nghiệp trong đội của cô. Cho dù xảy ra chuyện gì, bọn họ vẫn đứng ở bên cạnh cô, tin tưởng ủng hộ cô. Những người đồng đội tốt như vậy, có lẽ sau này cô cũng không gặp được nữa.


Cố Niệm cố ý vòng qua cửa của đội ba, lén lút nhìn vào bên trong. Có thể gần đây mọi người quá bận, không có thời gian nghỉ ngơi nên bây giờ ai nấy đều ngủ thất điên bát đảo tại phòng làm việc.


Cố Niệm ngẩng đầu, ép nước mắt vừa chảy ra ngoài trở về, im lặng rời đi.


***


Trì Dĩ Hằng đưa Cố Niệm và Mục Lam Thục trở về nhà một chuyến, dọn dẹp đồ đạc trong nhà một chút. Tạm thời không có cách nào mang đi toàn bộ được, Mục Lam Thục trực tiếp giao chìa khóa trong nhà cho Trì Dĩ Hằng để Trì Dĩ Hằng có thể gửi đồ còn dư lại cho bọn họ.


Đồ đạc của Cố Niệm ở Lan viên nhưng cũng không thể lấy. Chắc chắn Sở gia sẽ không cho phép cô bước chân tới đó, mặc dù cô rất muốn trở về, ngắm nhìn lại lần cuối cùng căn nhà cô và Sở Chiêu Dương đã từng chung sống cùng nhau.


Trì Dĩ Hằng trực tiếp lái xe đưa hai người đến Tân Thị. Dọc đường đi, Cố Niệm nhìn những nơi quen thuộc ở thành phố B, từng chút từng chút một bị bỏ lại phía sau. Giống như Sở Chiêu Dương, vĩnh viễn rời xa cô. Trong lòng Cố Niệm cảm thấy vô cùng trống rỗng, không thể nói thành lời.



Lần này rời đi, có lẽ không thể trở về được nữa.


Trì Dĩ Hằng lái xe lên đường cao tốc, ở phía trước cách đó không xa, chính là cửa trạm thu phí. Qua trạm thu phí này sẽ ra khỏi ranh giới thành phố B.


Xe đang chạy, đột nhiên Trì Dĩ Hằng tăng tốc, làm cho Cố Niệm và Mục Lam Thục cùng lúc bị đập người vào ghế sau.


“Làm sao vậy?” Cố Niệm kinh ngạc hỏi.


Vẻ mặt của Trì Dĩ Hằng trở nên nghiêm trọng, liếc nhìn kính chiếu hậu, nói: “Phía sau có xe đi theo chúng ta.”


Cố Niệm lập tức nói: “Mẹ, mẹ nằm xuống đi, đừng lộ ra lên trên cửa, tránh bị nhìn thấy.”


“Ừ, được.” Mục Lam Thục nhanh chóng nằm úp xuống phía dưới, hai tay bảo vệ đầu của mình.


Cố Niệm quay đầu lại nhìn, một chiếc xe đang theo sát phía sau bọn họ. Người bình thường có lẽ không thể phát hiện ra được, nhưng Cố Niệm là người chuyên nghiệp, đương nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra. Mà Trì Dĩ Hằng, tuy rằng không phải là cảnh sát, nhưng anh là giảng viên trường cảnh sát, cũng từng được học qua những điều này nên tất nhiên cũng rất nhạy bén.


“Hai người ngồi vững vào nhé!” Trì Dĩ Hằng trầm giọng nói, đạp mạnh chân ga, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, nhanh chóng lách qua từng chiếc xe ở phía trước. Tốc độ xe trên đường cao tốc đều rất nhanh, xe của họ bỗng nhiên lách qua như vậy, lập tức làm cho làn xe đang chạy bị hỗn loạn, tiếng còi xe liên tiếp vang lên.


Trì Dĩ Hằng mặt không đổi sắc. Chiếc xe kia đã bị bỏ xa không ít.