Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 306: 306: Bình Tĩnh Đối Mặt!





Lần này không phải một cuộc điện thoại, mà là một tin nhắn, thông báo kết bạn WeChat.

Tin nhắn toàn là chửi rủa, còn có những bức ảnh về những hồn ma nữ đáng sợ và những hồn ma giết người.

Bạn bè trên WeChat, đều đồng loại nhắn tin chửi rùa.

Mộ An An tắt điện thoại và ném nó sang một bên.

Nhắm mắt làm ngơ.

Theo như những gì cô có thể nghĩ, thì những cuộc gọi và tin nhắn bí ẩn vừa rồi, có lẽ đều là vì chuyện của Mặc Mặc.

“Bịch.


Mộ An An đang suy nghĩ, thì chợt nghe thấy âm thanh sắc bén truyền đến từ cửa sổ.


Âm thanh mặc dù rất nhẹ, động tĩnh cũng nhỏ.

Nhưng Mộ An An trước đây từng rèn luyện thính giác của mình ở ngọn núi phía sau Ngự Viên Loan, cô thể nghe thấy những âm
thanh rất nhỏ mà người bình thường dễ bỏ qua.

Cùng lúc đó!
Mộ An An đột nhiên cảm thấy ớn lạnh từ phía sau, cô nghiêng người một cái, một bóng đen đột nhiên lao tới, Mộ An An thành công bắt được người này bằng một chút ánh sáng ngoài cửa sổ!
“Mộ An An, mày đi chết đi!”
Đó là một người đàn ông.

Hắn điên cuồng hét xong, liền xoay người lại giơ thứ gì đó ở
trong tay lên giống như một cục gạch đánh vào đầu Mộ An An!
Mộ An An phản ứng nhanh, trực tiếp né tránh, sau đó liền đấm một đấm vào quai hàm của người đàn ông, đối phương liền trực tiếp ngã xuống đất, phát ra tiếng động rất mạnh.

“Anh là ai?” – Mộ An An ép hỏi.


“Sứ giả chính nghĩa trừ hại vì dân!” – Người đàn ông hét lớn, sau đó từ trên mặt đất trở mình đứng dậy, tấn công về phía Mộ An An.

Mộ An An vẻ mặt bình tĩnh, khi đối phương tấn công, thu nắm đấm lại, mà đổi chiêu thức.

Đầu tiên là chế trụ tay của đối phương, tay kia thì chế trụ cổ đối phương, dùng một chút lực, trực tiếp ấn hắn xuống lưng ghế sô pha.

Cửa sổ bị đánh vỡ, khiến gió lạnh thổi bay rèm cửa, Mộ An An đại khái cũng nhìn rõ người đàn ông này, người này rất gầy, vẻ mặt đầy phẫn nộ, hai mắt đỏ bừng.

Ánh mắt đó, hận không thể chém Mộ An An hàng ngàn lần!
Lúc này bởi vì bị Mộ An An khống chế, hắn liền bắt đầu điên cuồng gào thét: “Giết một người cảm thấy chưa đủ, cho nên mày muốn giết người thứ hai có phải hay không! Đến đây! Tao nói cho mày biết, tao không sợ chết, cho dù mày giết tao, mày cũng thể thay đổi được tội ác của mày đâu, đồ sát nhân! Đồ cặn bã! Cặn bã của xã hội!”
“Tao nói cho mày biết, nhưng người giống như mày, đợi ông trời dẫn mày đi đi! Cho dù tao có ngã xuống, cũng sẽ có hàng vạn người chính nghĩa giống như tao đứng lên, đánh dẹp mày, ông trời
sẽ trừng phạt mày!”
Đối mặt với tuyên ngôn của sứ giả chính nghĩa trừ hại vì dân, Mộ An An tức giận đến khiếp sợ: “Sao anh lại tới được đây?”
Cô rất cố gắng để khống chế bản thân mình.

Lúc này không được sự hãi hay tức giận mà phải bình tĩnh!
Bình tĩnh đối mặt!
Một khi không lý trí, mọi thứ sẽ kết thúc ngoài tầm kiểm soát, cho nên phải lý trí.

Mộ An An điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng giọng nói cực đoan của đối phương càng trở nên dữ dội: “Tao theo mày từ lúc mày rời khỏi bệnh viện, tao vẫn đi theo mày! Tao hận lúc ấy tảng đá không có không đập vào mắt mày, đập chết mày, bọn rác rười thối nát!”
“Anh câm miệng lại cho tôi, cái miệng không sạch sẽ lần nữa, cẩn thận tôi không lịch sự với anh đâu đấy!”.