Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 351: Chờ cơ hội đánh lén (4)



Chương 350CHỜ CƠ HỘI ĐÁNH LÉN (4)
Vừa nghĩ tới bộ dạng tức giận không thôi của Phương Lượng, Nhiếp Nhiên cảm thấy rất sảng khoái.

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trong hầm gửi xe của sân bay, cô xuống xe đi vào trong.

Vừa tới cửa lớn sân bay, đột nhiên có một cậu bé từ gần đó xông tới, Nhiếp Nhiên ngay lập tức muốn tránh đi, nhưng nhìn thấy một dãy xe chờ đồ đang được đẩy tới ở phía sau, nếu lúc này cô tránh ra, vậy thì cậu bé rất có thể sẽ đâm phải đám xe chở đồ này.

Trong lúc cô đang ngây người, cậu bé đó đã đâm thẳng vào người cô, đồ uống trên tay cũng hất hết lên quần áo của Nhiếp Nhiên.

Thằng bé nghịch ngợm!

Nhiếp Nhiên nhìn chiếc áo dạ màu nâu nhạt của mình bị nhuốm màu đỏ của nước dâu, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.

Sớm biết thế cô đã để nó đâm phải xe hành lý cho rồi, để nó nhớ cho kĩ.

“Ngại quá ngại quá, thật sự xin lỗi!” Mẹ của cậu bé lập tức chạy tới, liên tục xin lỗi.

“Không sao.” Nhiếp Nhiên cố nhịn ý nghĩ muốn đánh cho thằng bé nghịch ngợm một trận, cười miễn cưỡng.

“Tôi dẫn cô vào toilet lau sạch nhé?” Bà mẹ đó nhiệt tình đề nghị, “Đi thôi, tôi dẫn cô đi lau sạch.”

“Không cần đâu, cảm ơn.”

Bà mẹ đó khăng khăng muốn túm tay cô kéo tới nhà vệ sinh, “Không sao đâu, đi thôi.”

Nhiếp Nhiên hơi chau mày lại, không cố từ chối nữa mà đi theo cô ta tới nhà vệ sinh.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Vừa tới hành lang của nhà vệ sinh, thấy xung quanh không có người, Nhiếp Nhiên lạnh mặt rút tay ra khỏi tay của bà mẹ kia.

Bà mẹ kia đột nhiên bị buông tay nên suýt chút nữa bị ngã, lảo đảo vài bước.

“Tôi… tôi muốn giúp cô lau sạch quần áo thôi.” Cô ta hơi ấp úng, rất rõ ràng là đang chột dạ.

“Cố ý để đứa trẻ đâm vào người tôi, sau đó dẫn tôi tới đây để lau chùi quần áo, cô có chắc chỉ đơn giản là để lau quần áo không?” Nhiếp Nhiên cười lạnh, vẻ mặt thoáng xuất hiện sự lạnh lùng.

“Không, không phải, tôi… tôi… tôi…” Bà mẹ kia bị cô vạch mặt tại trận, căng thẳng tới mức không biết giải thích như thế nào.

“Là tôi nói cô ấy làm như vậy.”

Nhiếp Nhiên cảm thấy phía sau có một cơn gió lớn ập tới sau lưng, tiếp đến là một lực lớn ép cô vào tường.

Nhiếp Nhiên nhìn Phương Lượng, không ngờ tới cũng rất nhanh đó.

“Có cần tôi gọi cảnh sát giúp anh, để bọn họ giúp anh cùng áp giải tên trộm này về đồn không?” Bà mẹ kia nhìn Nhiếp Nhiên bị bắt thì lúc này mới yên tâm.

Tên trộm? Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày nhìn Phương Lượng, dường như chờ anh ta giải thích.

Phương Lượng khẽ ho một tiếng, quay đầu nhìn bà mẹ kia, nghiêm túc nói: “Không cần đâu, cảm ơn sự hợp tác của cô, lần sau đừng có lợi dụng siêu thị trong sân bay nữa.”

“Dạ, dạ, tôi biết rồi, lần sau không dám nữa!” Bà mẹ đó liên tục gật đầu, sau đó dẫn theo con mình đi ra ngoài.

“Mất mặt quá, hù dọa mẹ góa con côi nhà người ta.” Nhiếp Nhiên chờ sau khi hai người đó đi khỏi, không nhịn được mà trừng mắt với Phương Lượng.

“Lẽ nào vừa nãy em không dọa người ta?”

“Có điều, thầy cũng nhanh thật đấy, thế mà đã tới rồi.” Nhiếp Nhiên cười khoan thai, hoàn toàn không có vẻ gì là bị người khác kiềm chế.

Cô sớm đã biết Phương Lượng sẽ không chịu kết thúc như thế. Trong thành phố có rất nhiều camera giám sát trên đường, Phương Lượng chỉ cần gọi điện thoại cho Lệ Xuyên Lâm, sớm muộn cũng sẽ tìm ra cô.

Chỉ là tốc độ quả thực đã vượt ngoài dự tính của cô.

“Đến cả theo dõi một người tôi cũng làm không tốt thì sao làm giáo quan của em được?” Phương Lượng vừa nghe liền tức giận, dồn thêm vài phần sức vào tay.

Nhiếp Nhiên thu lại ý cười, sắc mặt bình thản, “Thầy đã không còn là giáo quan của em nữa rồi.”

“Chỉ cần tên của em còn trong danh sách đại đội tân binh thì tôi vẫn là giáo quan của em.” Phương Lượng siết chặt lấy vai cô, gằn giọng nói.

“Hình như thầy đã quên, em đã bị gạch tên rồi.” Khóe miệng Nhiếp Nhiên vẫn tràn ngập ý cười.

Phương Lương bị nụ cười đáng chết này làm cho nổi giận đùng đùng, “Tôi thấy em yêu đến mụ đầu óc rồi. Nhiệm vụ của em đã hoàn thành, sẽ không có chuyện gạch tên hay không gạch tên nữa.”

Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh ta, “Vậy nhiệm vụ này thì sao? Hình như em vẫn chưa hoàn thành.”

Im lặng phút chốc, hành lang chỉ có tiếng thở nặng nề vì tức giận của Phương Lượng.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Lông mày của anh ta nhíu chặt lại, đáy mắt tràn ngập sự rối rắm.

“Tôi hỏi em lần nữa, có phải thật sự em đã quyết định rồi không?”

“Đúng!” Cô gật đầu.

“Không hối hận?”

“Không hối hận!”

Phương Lượng hít một hơi thật sâu, nén lại sự không nỡ và không đành lòng, lạnh lùng nói: “Được, vậy tôi chỉ có thể bắt em về.”

“Ở đây sao?” Nhiếp Nhiên nhìn xung quanh.

Đột nhiên, hai tay cô đang để hai bên nhanh như chớp bắt lấy tay Phương Lượng đang đè chặt mình, xoay nhẹ, tiếp sau đó từ bị động thành chủ động áp chế ngược lại Phương Lượng.

Phương Lượng còn chưa thu ánh nhìn về phía hai bên hành lang lại, đã cảm thấy mặt mình bị đè vào tường, tay bị vặn ngược ra sau.

Lúc này, anh ta mới hiểu ra, ban nãy Nhiếp Nhiên cố ý di dời tầm nhìn của anh ta để nhắm thời cơ phản đòn.

Anh ta lại bị lừa rồi!

“Bắt em ư?” Nhiếp Nhiên khinh thường nhìn anh ta, “Bây giờ rốt cuộc là ai bắt ai đây?”

“Em!” Phương Lượng tức nghiến răng, nhưng anh ta đang bị áp chế, không thể động đậy chút nào.

“Giáo quan nhớ kĩ đây, lần sau đã tập kích thì đừng nói nhiều như vậy, cứ trói người nhét thẳng lên xe là được rồi.” Nhiếp Nhiên ghé sát vào bên tai anh ta cười khẽ.

Nhưng Phương Lượng đang bị ép vào tường thừa dịp cô áp sát người lại gần mình, anh ta lại dùng lực, thuận thế xoay người, đưa tay ra túm lấy cổ Nhiếp Nhiên.

Ánh mắt Nhiếp Nhiên hơi chớp động, cô vội vàng lùi lại phía sau.

“Em thật sự tưởng rằng tôi không có cách nào đối phó với em phải không?” Đáy mắt Phương Lượng phủ đầy sương lạnh.

Ánh mặt trời ngoài kính cửa sổ sân bay rực rỡ, còn hành lang bé nhỏ này lại đậm mùi thuốc súng.

Nhiếp Nhiên khẽ dựa vào tường, hai tay đút vào túi áo, dáng vẻ thong dong.

Phương Lượng thấy thế thì khó hiểu, đây là sao vậy?

Bó tay chịu trói sao?

Hay là lại có chiêu gì nữa?

Anh ta nghĩ một lúc, nói không chừng con bé này lại giở trò lừa gạt, lập tức tiến lên muốn bắt Nhiếp Nhiên.

Nhưng chân mới vừa bước được một bước, hành lang cách đó không xa vang lên tiếng động khác thường.