Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 358: Bữa ăn cuối cùng - Mê hoặc chết người (7)



Chương 357BỮA ĂN CUỐI CÙNG - MÊ HOẶC CHẾT NGƯỜI (7)
“A!” Âm thanh cực nhỏ phát ra từ cổ người kia, Nhiếp Nhiên lập tức cau mày lại.

Giọng nói này thật quen thuộc!

“Ai?” Cô siết chặt cổ họng người đó, nhẹ giọng hỏi một câu.

“Nhiếp Nhiên?”

“Phương Lượng?”

Sau khi hai bóng dáng hơi chấn động, Nhiếp Nhiên lập tức buông lỏng tay ra.

“Sao thầy lại đến đây?” Nhiếp Nhiên gài lại con dao quân dụng vào eo mình, khó chịu thấp giọng hỏi.

“Khụ khụ khụ... con bé này thật độc ác!” Phương Lượng sờ cổ họng mình, cảm thấy bên trong đau rát.

Vừa rồi suýt nữa... suýt nữa anh ta đã chết trong tay cô gái này rồi!

Khó khăn lắm anh ta mới tỉnh lại trong nhà vệ sinh ở sân bay, sau đó vội vàng chạy tới nơi này, vốn dĩ còn tưởng là vệ sĩ của Hoắc Hoành, không ngờ lại là cô gái này.

“Tự dưng thầy chạy đến đây làm gì?”

“Giết Hoắc Hoành cho em.” Phương Lượng nghĩ đến mục đích mình đến đây lần này, vẻ mặt lập tức bình tĩnh lại.

Anh ta biết mình nói như vậy nhất định sẽ bị Nhiếp Nhiên ngăn cản, nhưng anh ta vẫn phải nói. Dù sao cũng phải có người hoàn thành nhiệm vụ này mới được!

Phương Lượng lại cầm khẩu súng vừa rồi bị Nhiếp Nhiên đá lăn lóc lên, lạnh lùng mà quyết đoán tiếp tục đi lên tầng.

Nhiếp Nhiên túm lấy tay anh ta.

Phương Lượng đã có chuẩn bị, cạy tay cô ra, lạnh lùng nói: “Nếu như em muốn ngăn cản tôi, trừ phi giết tôi đi!”

Nhiếp Nhiên nhìn cái dáng vẻ quyết đoán của anh ta, lập tức trợn mắt, kéo anh ta xuống tầng, “Giết cái gì mà giết, em đã giải quyết rồi, mau đi thôi!”

“Cái gì!” Phương Lượng vẫn còn đắm chìm trong dự định cùng Nhiếp Nhiên chiến đấu sống chết, bây giờ đột nhiên nghe thấy cô nói giải quyết rồi, trong đầu ong lên, ngẩn ra nhìn cô.

Vừa rồi anh ta không nghe lầm chứ? Giải quyết rồi?

Không đúng, không phải cô định liều chết cứu Hoắc Hoành sao? Không phải vì yêu mà không tiếc hy sinh tất cả sao?

“Em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, mau đi thôi!” Nhiếp Nhiên thấy anh ta ngẩn ra tại chỗ, vội vàng giục tiếp.

“Tôi không tin!” Phương Lượng lại rút tay về, anh ta đứng ở trên cầu thang, nghi ngờ nhìn cô chằm chằm.

Lúc ở sân bay cô thậm chí không tiếc đánh ngất mình cũng phải đứng về phía Hoắc Hoành, sao mới chỉ có hai ba tiếng ngắn ngủi, cô đã thay đổi rồi?

“Vậy thầy tự đi xem đi, em đi đây.” Nhiếp Nhiên thấy anh ta kiên quyết thì nhìn đồng hồ, lười tiếp tục dây dưa với anh ta nữa, đi thẳng xuống dưới.

“Đợi đã! Em giải quyết anh ta thật rồi à?” Phương Lượng túm lấy tay cô, nghi ngờ hỏi.

Nhiếp Nhiên mất kiên nhẫn gật đầu, “Đúng vậy, rốt cuộc thầy có đi không? Lát nữa có người đến, hai chúng ta sẽ không chạy được đâu.”

“Nhưng vừa nãy ở sân bay, rõ ràng em...”

Vẫn nói phụ nữ trở mặt giống như thời tiết tháng sáu, nhưng không đến nỗi nhanh như vậy chứ? Phương Lượng hoang mang cau mày lại.

“Trên người em có máy nghe lén.” Nhiếp Nhiên thấy anh ta ngây ra thì giải thích, sau đó vội vàng kéo anh ta đi xuống tầng, “Mau lên!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Máy nghe lén?

Phương Lượng bị cô nửa kéo nửa lôi giả vờ như tình nhân đi ra khỏi hành lang. Sau khi lên xe, Nhiếp Nhiên giục Phương Lượng lái xe đi.

Cuối cùng xe cũng khởi động, lao đi như tên bắn.

Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, kiểm tra sau lưng có chiếc xe nào bám theo không.

Trên đường đi, Phương Lượng thấy cô căng thẳng nên cũng không dám nói nhiều, chỉ tăng tốc độ.

Nửa tiếng sau, xe đã lái ra khỏi thành phố.