Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 371: Không hổ là người nhà họ nhiếp (6)



Chương 370KHÔNG HỔ LÀ NGƯỜI NHÀ HỌ NHIẾP (6)
Lại thêm từ nhỏ Nhiếp Thành Thắng đã theo ba mình chinh chiến sa trường, cho nên ông ta có tình cảm khác với quân đội. Ở trong mắt ông ta, quân đội nên là một nơi quân kỷ nghiêm khắc chứ không phải là càn quấy như vậy.

Nhiếp Nhiên lạnh lùng quan sát một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: “Con không biết, họ nói con kiểm tra đứng hạng nhất cho nên phái con đi ra ngoài. Con còn tưởng là ba cố ý kiểm tra xem con có làm mất mặt người nhà họ Nhiếp không.”

Nhiếp Thành Thắng tức giận không thở nổi.

Hồi đầu đúng là ông ta đã nghe lời của Diệp Trân, cảnh cáo Nhiếp Nhiên không được để lộ thân phận của mình ở đội tân binh, nhưng không ngờ lại trở thành cơ hội cho Nhiếp Nhiên bị người khác sai khiến.

Nếu như không phải Nhiếp Nhiên mạng lớn lại may mắn thì có lẽ sẽ chết ở trong nhiệm vụ này thật.

Rốt cuộc là ai lại muốn giết người nhà họ Nhiếp?

“Được rồi, ba biết rồi, đi xuống ăn cơm đi.” Nhiếp Thành Thắng thu lại lửa giận, bình tĩnh nói.

“Vâng.”

Thật ra con bé có thể từ chối nhiệm vụ này, nhưng con bé không làm thế, mà cho đây là thử thách mình dành cho con bé. Không chỉ như vậy, nó còn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

Một tân binh… Nhiếp Thành Thắng không nhịn được lần đầu tiên quan sát kĩ đứa con gái chưa bao giờ được yêu thương này.

Suy cho cùng nó vẫn là người của nhà họ Nhiếp, trên người chảy dòng máu của ông ta. Dù có mềm yếu thế nào thì trước mặt thị phi vẫn có khí phách.

Nghĩ tới đây, ông ta không nhịn được ưỡn ngực, đi ra ngoài.

Vừa mới mở cửa, Nhiếp Dập đã lao đến, dáng vẻ mong đợi và cao hứng.

“Ba, ba có dạy dỗ chị ta không? Chị ta làm Dập Dập bị bỏng đau ơi là đau, ba phải trút giận cho con! Đánh chết chị ta, đánh chết cái người xấu đó!”

Vừa rồi nó ở dưới tầng nghe thấy ba tức giận đập bàn trong phòng sách, đủ để thấy ba tức giận thế nào.

“Chị ấy là chị con, không phải người xấu gì hết, chú ý thái độ của con, Nhiếp Dập!” Nhiếp Thành Thắng nghe thấy con trai mình nói như vậy, lần đầu tiên ông ta cảm thấy nó không có phép tắc.

Rõ ràng thằng bé không ngờ Nhiếp Thành Thắng sẽ khiển trách mình, chớp mắt vô tội mờ mịt nhìn ông ta, “Ba?”

Diệp Trân đứng ở sau lưng Nhiếp Dập bảo vệ con trai vào lòng, “Ông đừng doạ nó, nó vẫn còn nhỏ, nói chuyện không biết chừng mực, là người lớn đừng quá so đo.”

“Đúng vậy ba, em trai còn nhỏ, con không để ý đâu.” Nhiếp Nhiên ngồi xổm dưới đất, cười nói với Nhiếp Dập: “Em trai, chị đưa em đi ăn cơm được không?”

Nhiếp Dập sau khi bị bỏng lại bị mắng liên tiếp hai lần, vô cùng tức giận, nó đẩy mạnh cô, “Chị tránh ra!” w●ebtruy●enonlin●e●com

Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên sẽ không phụ lòng cái đẩy của nó, cô dễ dàng bị đẩy ngã xuống đất, lần này càng khiến sắc mặt Nhiếp Thành Thắng khó coi hơn.

Diệp Trân nhìn thấy, không đợi Nhiếp Thành Thắng lên tiếng, lập tức ôm Nhiếp Dập vào lòng, nhẹ giọng nói: “Dập Dập, không được làm loạn nữa.”

Tuy bà ta nói nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt khiến Nhiếp Dập run lên.

Mẹ sắp tức giận rồi!

Trước kia mỗi lần Diệp Trân dùng giọng điệu này nói chuyện, nó sẽ luôn tìm ba che chở.

Nhưng lần này nó ngẩng đầu lên nhìn lại thấy ba đang sa sầm mặt lại, nó không hiểu tại sao con nhỏ đáng chết này vừa về, mọi người đều đối xử với mình như vậy.

Nó uất ức trong lòng, khóc òa lên.

Nhiếp Nhiên luống cuống tay chân muốn lau nước mắt trên mặt cho nó, Diệp Trân cũng vội dỗ dành, nhưng không hề ăn thua.

“Ba dỗ em trai đi.” Nhiếp Nhiên khổ não xin Nhiếp Thành Thắng lạnh lùng đứng nhìn ở bên cạnh.

Mà Nhiếp Dập vừa nghe thấy ba sẽ dỗ mình, càng lúc càng khóc to hơn, còn ầm ĩ nói ba không cần mình nữa.

Nhiếp Thành Thắng vốn vô cùng yêu thương đứa con trai này, bây giờ nghe con trai khóc tan nát cõi lòng như vậy, trong lòng rốt cuộc vẫn không nỡ, ông ta bế con trai đi về phòng.

Trong hành lang chỉ còn tiếng khóc càng lúc càng xa của Nhiếp Dập.

Diệp Trân đi lên phía trước, sắc mặt lạnh như băng, chất vấn: “Cô muốn thế nào?”

Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, cười hỏi: “Dì Diệp nói gì thế, sao tôi lại không hiểu gì cả?”

“Cô cố ý làm đổ canh cá nóng lên tay nó để ra oai phủ đầu với tôi à?” Diệp Trân nghĩ đến con trai bảo bối của mình cả tối nay vừa gào vừa khóc, ngay cả giọng nói cũng khàn đi thì đau đớn trong lòng.

“Nó là em trai tôi, tôi thương yêu nó còn không kịp, sao lại cố ý chứ? Dì Diệp đa nghi rồi.” Nhiếp Nhiên vỗ nhẹ lên vai bà ta, ý bảo bà ta yên tâm.

Ai ngờ bị Diệp Trân hất tay ra, trong lời nói của bà ta nồng nặc sự căm hận không áp chế được, “Tôi cảnh cáo cô, nó là đứa con trai ba cô yêu thương nhất. Cẩn thận đến lúc đó ba cô sẽ khiến cô không chịu nổi mà bỏ đi!”

“Tin tôi đi dì Diệp, tôi cũng giống ba, đều hy vọng em trai có thể khỏe mạnh vui vẻ lớn lên.” Nhiếp Nhiên nhấn mạnh bốn chữ “khỏe mạnh vui vẻ” khiến sắc mặt Diệp Trân lập tức tái đi.

Hình như rất hài lòng với phản ứng của Diệp Trân, Nhiếp Nhiên tươi cười đi xuống tầng ăn cơm.