Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 388: Thù trừng mắt cũng phải trả - Phát điện (3)



Chương 387THÙ TRỪNG MẮT CŨNG PHẢI TRẢ - PHÁT ĐIÊN (3)
Nhưng Nhiếp Thành Thắng là một người đàn ông thô kệch, sao ông ta hiểu nói phải trái?

Đạo lý của ông ta chính là nắm đấm, đơn giản mà có hiệu quả.

“Con không cần ba? Vậy khi đó con bị đè dưới đất đánh con gọi ba làm gì!” Nhiếp Thành Thắng giận tím mặt trách mắng.

Con trai ông ta bị đánh, trước tiên không phải chống cự mà là khóc lớn, còn ầm ĩ hô cứu mạng, thật là mất mặt!

“Bị người đè dưới đất đánh? Không phải mẹ bảo Nhiếp Nhiên đưa con đi hỏi sao? Tại sao lại đánh nhau?” Diệp Trân nhíu mày, lôi Nhiếp Dập đến trước mặt mình.

Vốn dĩ không nhắc đến Nhiếp Nhiên còn tốt, nhắc tới càng làm Nhiếp Dập thêm tủi thân.

“Mẹ còn nói à? Đồ xấu xa đó không quan tâm đến sống chết của con, đứng ở đó nhìn con bị đánh, không có chút phản ứng nào!”

Đến bây giờ nó vẫn không hiểu tại sao mẹ phải bảo Nhiếp Nhiên đi cùng mình, nếu không phải là do Nhiếp Nhiên, nó sẽ không phải chịu trận đòn này.

Diệp Trân nghe thấy thế thì lập tức nhìn Nhiếp Nhiên đã xem kịch hay được rất lâu rồi, “Tại sao con thấy em trai bị đánh nhưng không ra tay giúp đỡ? Nhiếp Nhiên, mặc dù con không phải là con ruột của dì, nhưng dì luôn đối xử với con như con gái ruột. Hôm nay em trai con bị người đánh, dì đau đầu chỉ có thể bảo con đi, dì tin con như thế, con lại mặc cho em trai con bị đánh, con khiến dì quá lạnh lòng rồi.”

“Tôi đã hỏi em ấy rồi, là em ấy nói muốn đánh nhau với người ta.” Nhiếp Nhiên giống như khán giả, không hề vì bị bà ta chỉ trích mà hoảng loạn.

“Nó đã bị đánh một lần rồi, làm sao có thể yêu cầu đánh với người ta một trận nữa.”

Nhiếp Nhiên chỉ Nhiếp Dập được bà ta bảo vệ sau lưng, “Không tin dì có thể tự hỏi em ấy xem.”
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Nhiếp Dập lại bị đẩy đến trước mắt mọi người, giống như một con hổ gầm lên với Nhiếp Nhiên, “Tôi bảo chị đi đánh Uông Minh Hạo giúp tôi, chứ không phải bảo chị đứng ở đó nhìn tôi bị Uông Minh Hạo đánh!”

Nhiếp Thành Thắng nhìn Nhiếp Nhiên.

Vừa rồi ở trong xe, đúng là ông ta nhìn thấy Nhiếp Nhiên đứng dưới bóng cây không nhúc nhích.

Cảm nhận được ánh mắt u ám của Nhiếp Thành Thắng, vẻ mặt hờ hững của Nhiếp Nhiên nghiêm túc hơn hẳn.

“Nhiếp Dập, em và em ấy đánh nhau chỉ là bạn bè đánh nhau, nhưng chị là con gái cả của nhà họ Nhiếp, mọi hành động của chị đều đại biểu cho nhà họ Nhiếp. Nếu chị trút giận giúp em, người khác sẽ nghĩ nhà họ Nhiếp chúng ta như thế nào? Ỷ thế ức hiếp người? Cậy đông bắt nạt ít? Chị không thể phá hủy danh tiếng của nhà họ Nhiếp được.”

Luyên thuyên, quá luyên thuyên!

Diệp Trân tức giận không nhịn được nói: “Cho dù con không trút giận giúp nó, ít nhất con cũng nên bảo vệ nó sau mình, để nó không bị người khác đánh! Nó là em trai con, là đứa con trai ba con thương yêu cưng chiều nhất, là trụ cột tương lai của nhà họ Nhiếp!”

Nhiếp Nhiên lạnh lùng, “Chính vì em ấy là trụ cột tương lai của nhà họ Nhiếp chúng ta, cho nên em ấy càng không thể né tránh! Người nhà họ Nhiếp chúng ta chưa bao giờ cần nấp phía sau người khác!”